Chương
Ngữ Lam ơi, mày không được sợ!
Anh cho em xem cái này, thú vị lắm!
Mộ Duật Hành cầm lại điện thoại, lướt lướt gì đó rồi đưa cho cô xem.
Trình Ngữ Lam trợn mắt, miệng nhỏ giật giật. Chỉ trong một cái nháy mắt, từ khuôn mặt xanh lét chuyển sang đỏ ngầu…
Aaa Mộ Duật Hành, sao anh lại chụp ảnh em xấu như vậy? Rõ ràng em rất đẹp mà!
Trình Ngữ Lam hét lên, đưa tay giật lấy điện thoại của anh để xóa đi những tấm ảnh xấu xí của mình. Trời ơi, anh chọn ngay những lúc cô đang ngủ say, hay những lúc cô đang ăn mà chụp.
Rõ ràng anh đang dìm sự xinh đẹp của cô!
Không, để đi, những lúc buồn chán có thể lấy ra xem.
Anh mau đưa điện thoại cho em, nếu không em sẽ cho anh ăn chay cả đời.
Em nghĩ mình muốn là được à?
Trình Ngữ Lam mím môi, trừng mắt với anh rồi lại giường nằm xuống xoay lưng với anh, tỏ ra rất giận.
Mộ Duật Hành nhăn mặt, giận rồi ư? Sao lại dễ giận như vậy? Với lại điện thoại của anh thì chỉ có mình anh được xem, cô cần gì phải xấu hổ chứ?
Lam, anh xóa là được chứ gì.
….
Ờ…. Lam…. chúng ta xuống ăn sáng rồi đi thăm mẹ nha.
…..
Lam, đừng giận mà. Anh biết lỗi rồi, đây, em muốn làm gì thì làm đi.
Mộ Duật Hành đưa điện thoại cho cô, đúng là không nên chọc cô giận, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ là thân anh thôi.
Trình Ngữ Lam mím môi cười, quay mặt lại nhìn anh, câu lấy cổ anh làm nũng.
Mau bế em xuống nhà ăn sáng, đói bụng quá rồi.
Mộ Duật Hành mở mắt to nhìn cô, đúng là phụ nữ, dễ giận nhưng cũng dễ hết, đúng là không thể hơn thua được với cô.
Mộ Duật Hành càng nghĩ thì càng thấy lạ. Không phải lúc trước cô rất lạnh lùng, thờ ơ sao? Sao bây giờ lại làm nũng như thế?
Nhưng mà anh rất thích cô của bây giờ nha!
Đợi anh mặc đồ vào đã, anh không muốn để người làm chảy nước miếng đâu.
Đồ tự luyến, nhìn ghê chết đi được.
Ồ, nhưng rõ ràng anh thấy ai kia đang thèm thuồng.
—————
Ăn sáng xong, Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi lên chùa thăm mẹ anh. Nhìn bà gầy yếu, xanh xao làm anh rất đau lòng. Anh chỉ đứng đằng xa nhìn bà và cô nói chuyện, vì anh sợ rằng bà sẽ cảm thấy có lỗi với anh rồi tự dằn vặt bản thân mình, đau buồn lại thêm đau buồn.
Anh hai, sao anh không lại với mẹ?
Hà Doanh đứng phía sau anh cắt giọng nói, trên tay cô còn đem rất nhiều thức ăn bổ dưỡng cho bà và cho cả mọi người ở đây.