Chương
Sao lâu vậy?
Phu nhân của hai anh đâu rồi?
Tần Tử Ninh đi lại hỏi thuộc hạ của Mộ Duật Hành.
Phu nhân đi vệ sinh, bảo tôi đứng đây đợi.
Tần Tử Ninh gật đầu, cô đứng đợi thêm phút nữa nhưng vẫn không thấy Trình Ngữ Lam đi lại.
Chẳng lẽ đã bỏ về?
Không, Trình Ngữ Lam vẫn chưa lấy những bộ váy ngủ của cô mua tặng mà!
Thấy có điều bất ổn, Tần Tử Ninh vội vàng đi lại phòng vệ sinh nữ xem thử. Cảnh tượng trước mắt khiến cô há hốc mồn, Trình Ngữ Lam ngất xỉu đang nằm dài dưới đất, trên gương còn có một dòng chữ được viết bằng thỏi son đỏ như máu người…
‘ ĐÂY CHỈ LÀ CẢNH CÁO, NẾU MÀY TIẾP TỤC NGOAN CỐ ĐIỀU TRA THÌ KHÔNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY ĐÂU ‘
Chị Ngữ Lam…
Tần Tử Ninh quýnh quánh chạy ra ngoài bảo thuộc hạ gọi về cho Mộ Duật Hành. Cô không dám làm gì vì đây là phu nhân của ông trùm, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì Lăng Lập Thành cũng không cứu cô nỗi.
Nghe được tin dữ, Mộ Duật Hành ngay lập tức chạy đến trung tâm thương mại. Lăng Lập Thành cũng vậy, anh đến xem cô vợ nhỏ của anh như thế nào? Có bị hoảng sợ hay không?
Chỉ có phút, Mộ Duật Hành đã xuất hiện bên cạnh của Trình Ngữ Lam. Nhìn dòng chữ trên chiếc gương mà máu nóng của anh cuộn trào lên như cơn sóng dữ, tức giận đến rung người.
Ngữ Lam, mau tỉnh lại, Ngữ Lam.
Mộ Duật Hành vỗ vỗ vào mặt cô, cô khẽ cau mày tỉnh lại, cô cảm thấy hơi chóng mặt, tay chân cũng không còn sức nữa…
Ngữ Lam…
Duật Hành.. em chóng mặt quá.
Không sao, có anh ở đây rồi.
Mộ Duật Hành ôm chặt cô vào lòng, hôn lên trán của cô như trấn an.
Sợ không?
Lăng Lập Thành ôm lấy eo của Tần Tử Ninh, nếu hôm nay anh rơi vào hoàn cảnh của Mộ Duật Hành thì chắc anh sẽ phát điên lên mất.
Không.
Lăng Lập Thành không nhịn được mà bật cười. Mộ Duật Hành quay mặt lại nhìn, ủa, vui lắm sao?
khụ khụ…
Tôi thấy tốt nhất là cậu nên để vợ cậu ở trong biệt thự, đừng đi lung tung.
Vợ tôi cần cậu quan tâm à.
Lăng Lập Thành thở dài, cười cũng không được, quan tâm cũng không cho. Vậy thôi anh về ân ái với vợ có phải sướng hơn không…