Trình Quang Ngôn Tâm

chương 4: khó xử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Trình Quang suy đoán là vì trải qua những chuyện kia mới khiến Hứa Ngôn Tâm hoảng sợ cùng bất an như vậy, cho nên đối với hành động của Ngôn Tâm, anh lại cảm thấy từng đợt đau lòng, mắt thấy y nằm bên cạnh nhưng vẫn siết chặt góc áo mình, giống như người khát lâu ngày cuối cùng được uống một hớp nước, mà hớp nước ấy là do anh cho, điều này làm lòng Hàn Trình Quang có chút vui vẻ lại có chút đau lòng.

Hắn vui vẻ là vì hôm nay người Hứa Ngôn Tâm đụng phải là anh, càng cảm thấy được lần gặp gỡ hai năm trước với lần gặp lại bây giờ của hai người chính là duyên phận, vào hai năm trước khi nhìn thấy y, Hàn Trình Quang là kinh diễm và trầm mê, suốt hai năm Hứa Ngôn Tâm chính là tình nhân trong mộng của anh, mỗi khi nghĩ đến mình từng nhìn thấy người này, trong lòng anh vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng anh biết, vận mệnh luôn thú vị như thế, lại một lần nữa cho anh gặp lại người mà anh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ chạm tới, tuy trong tình cảnh như thế này, nhưng Hàn Trình Quang vẫn có chút cảm tạ trời xanh.

Vươn tay, Hàn Trình Quang ôm chặt Hứa Ngôn Tâm, đem y ôm vào lòng ngực, hơn nữa một bàn tay trên lưng y nhẹ nhàng vỗ về, cứ như vậy cho đến nửa giờ sau, Hàn Trình Quang mới cảm giác được Hứa Ngôn Tâm chậm rãi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Trình Quang tỉnh lại, Hứa Ngôn Tâm trong lòng vẫn còn nhắm mắt ngủ, hơn nữa bàn tay vẫn gắt gao nắm vạt áo anh, nên khi Hàn Trình Quang vừa hơi nhổm người dậy, Hứa Ngôn Tâm liền mở mắt ra ngay.

Thấy Hứa Ngôn Tâm tỉnh lại, Hàn Trình Quang nằm lại trên giường, vươn tay xoa đầu Hứa Ngôn Tâm: “Em không ngủ thêm chút đi?”

Lắc lắc đầu, đôi mắt Hứa Ngôn Tâm bình tĩnh nhìn Hàn Trình Quang, khiến gương mặt Hàn Trình Quang dần đỏ lên dưới đường nhìn chuyên chú của y.

Ho nhẹ một tiếng, Hàn Trình Quang lấy tay đè đầu Hứa Ngôn Tâm xuống, để y đừng nhìn chằm chằm anh nữa, Hứa Ngôn Tâm cứ nhìn kiểu ấy khiến thân thể Hàn Trình Quang nổi lên phản ứng xấu hổ vào sáng sớm.

Bất quá Hàn Trình Quang xấu hổ không bao lâu, đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề quan trọng, anh phải đi làm, vậy Hứa Ngôn Tâm làm sao đây?

Quả thực như Hàn Trình Quang lường trước, sau khi ăn xong điểm tâm, anh không thể đi ra ngoài, đầu tiên Hứa Ngôn Tâm nhất định đi sau anh, sau đó chỉ cần anh vừa đến cạnh cửa, y lại hiện lên vẻ kinh hoảng, hơn nữa rất nhanh dùng tay giữ chặt áo anh lại, vô luận anh có giải thích cho Hứa Ngôn Tâm nghe là anh phải đi làm như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng không có cách nào khác Hàn Trình Quang chỉ đành gọi điện thoại xin nghỉ vài ngày.

Suốt ba ngày ròng, Hàn Trình Quang vẫn ở trong nhà cùng Ngôn Tâm, y chỉ cần ở yên trong nhà thì sẽ không lộ ra vẻ kinh hoảng hoặc cảnh giác, nhưng chỉ cần Hàn Trình Quang đi ra ngoài, Hứa Ngôn Tâm nhất định phải đi cùng, hơn nữa phải mặc áo khoác có mũ, còn có kính đen, anh phải ôm y vào trong ngực mới có thể cùng Hàn Trình Quang đi ra khỏi cửa mua này nọ.

Vào một buổi sáng sớm, khi Hàn Trình Quang tỉnh lại Hứa Ngôn Tâm vẫn còn say ngủ, anh nghiêng người nằm quan sát y, Hứa Ngôn Tâm khi ngủ thật sự khiến cho người ta rung động, không có những kinh hãi bất an lúc tỉnh táo, mà là lặng im khép hai mắt, vẻ mặt thoạt nhìn rất nhu hòa, khiến trái tim anh loạn nhịp như khoảnh khắc hai năm về trước nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm.

Lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hứa Ngôn Tâm, trên mặt Hàn Trình Quang lộ ra nụ cười ngây ngô, lại dùng ngón tay chạm vào bờ môi Hứa Ngôn Tâm, môi y cong cong, bình thường ban ngày đều là mím chặt nên nhìn không ra, nhưng khi ngủ thả lỏng liền lộ rõ, đặc biệt môi y có chút chu ra, nên lúc này thoạt nhìn giống như là Hứa Ngôn Tâm đang bĩu môi, làm cho Hàn Trình Quang cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Ngón tay khẽ vuốt ve miêu tả bờ môi Hứa Ngôn Tâm, tim Hàn Trình Quang đập càng thêm nhanh, thấy y khép hai mắt ngủ say sưa, trong đầu hắn liền nhảy ra một ý tưởng, nhưng đảo mắt lại có chút phỉ nhổ chính mình sao có thể xấu xa như vậy chứ!

Bất quá chút tâm tư be bé kia vừa nảy ra thì đã không thể áp chế được, Hàn Trình Quang đưa mắt nhìn đôi môi Hứa Ngôn Tâm, cảm thấy yết hầu nóng khô, đặc biệt y lại đột nhiên hé môi thở ra một hơi, lúc này trong đầu Hàn Trình Quang ngây ngẩn, trực tiếp cúi đầu chạm vào bờ môi kia.

Môi chạm môi, Hàn Trình Quang chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, nhưng khi thấy Hứa Ngôn Tâm không chút phản ứng, lá gan liền phình to lên một tí, một lần nữa đặt môi mình vào, lần này hắn thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm một chút, trong lòng vô cùng thỏa mãn, sung sướng lẫn hạnh phúc.

Bất quá hạnh phúc tựa hồ hơi nhiều, Hàn Trình Quang chậm chạp không muốn rời đi đôi môi ngọt ngào kia, ở trên môi Hứa Ngôn Tâm hôn hôn, mút mút, sau đó mới quyến luyến rời đi. Nhưng Hàn Trình Quang không nghĩ tới, khi hắn rời khỏi môi Hứa Ngôn Tâm, giương mắt nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm thì thấy y đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhất thời sợ tới mức thiếu chút nữa hét toáng lên.

“Em, em tỉnh……” Mặt đầy xấu hổ và chột dạ, Hàn Trình Quang bị ánh mắt Hứa Ngôn Tâm nhìn thì cực kì xấu hổ.

Không đáp lại, Hứa Ngôn Tâm vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Trình Quang, trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn đoán không ra y đang nghĩ gì.

Cánh tay Hàn Trình Quang vẫn đang ôm Hứa Ngôn Tâm, mà tay y cũng siết chặt góc áo anh, tư thế của hai người vẫn giữ nguyên, thế nhưng trải qua chuyện vừa rồi, khiến cho cánh tay Hàn Trình Quang có chút cứng đơ, kỳ thật là cả người hắn lúc này đều cứng còng, bất quá vì phát hiện Hứa Ngôn Tâm không có đẩy hắn ra, hay nổi giận, cũng không phản ứng gì cả, nên anh cũng không nhúc nhích, thậm chí từ xấu hổ chột dạ ban đầu biến thành thấp thỏm.

Hứa Ngôn Tâm không có nổi giận! Hứa Ngôn Tâm cũng không có đẩy anh ra!

Vì thế hai người lẳng lặng nằm, mãi cho đến hai mươi phút sau, Hàn Trình Quang rốt cuộc lại nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm.

“Em có đói bụng không, hay chúng ta đứng dậy ăn điểm tâm đi!”

“Được.”

“……”

Hai người liền rời giường cùng đi rửa mặt, Hứa Ngôn Tâm cũng như trước đi theo sau Hàn Trình Quang, một bước không rời, không khác gì mọi hôm.

Hàn Trình Quang làm điểm tâm hai người cùng nhau ăn, sau khi dọn dẹp bát đũa xong thì ngồi xuống sô pha, Hứa Ngôn Tâm cũng cùng ngồi vào một bên.

“Ưm, Ngôn Tâm…… Tôi muốn hỏi một chút, ngày đó em nói là anh hai em để cho người ta bắt trói em.” Ngồi trên sô pha suy xét hồi lâu, Hàn Trình Quang mới nhìn Hứa Ngôn Tâm hỏi.

Thân mình bỗng dưng chấn động, vốn hơi có chút thả lỏng Hứa Ngôn Tâm lập tức hiện lên vẻ kinh hoảng, khiến lòng Hàn Trình Quang nhất thời áy náy không thôi, hắn không nên động đến vết sẹo của Hứa Ngôn Tâm, nhưng chuyện này tất yếu phải giải quyết, hơn nữa không biết vì sao, mấy ngày nay ở chung khiến trong lòng hắn đột nhiên có chút nghi ngờ……

“Đúng vậy, anh trai tôi tìm rất nhiều người đến, anh ta kêu những người đó trói tôi lại.” Hai tay hơi túm chặt áo Hàn Trình Quang, trên mặt Hứa Ngôn Tâm vừa là kinh hoảng vừa là thương tâm, khổ sở.

Vội vàng vươn tay ôm chầm lấy Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang ôm y vào trong ngực trấn an vỗ vỗ lưng y.

“Vậy em có thể nói cho tôi biết bọn họ trói em lại để làm gì không?”

Cơ hồ vùi sâu vào lòng Hàn Trình Quang, hai tay Hứa Ngôn Tâm ôm chặt lấy eo hắn, đem đầu chôn ở hõm vai hắn.

“Bọn họ nhốt tôi trong phòng không cho tôi đi ra ngoài, bọn họ cho tôi uống thuốc độc hại, tiêm chích tôi, không để cho tôi tỉnh táo, bọn họ muốn hại tôi.” Lời kể đầy nghẹn ngào, trong giọng nói Hứa Ngôn Tâm tràn đầy thống khổ. “Trình Quang, tôi van xin anh, anh đừng giao tôi cho những người đó, bọn họ sẽ giết tôi.”

“Không có, sẽ không, tôi đã nói không để những người đó mang em đi thì tuyệt đối sẽ không, em yên tâm.” Vừa nghe thấy giọng điệu đáng thương như thế của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang lập tức mềm lòng, vội vàng ôm y cam đoan.

Sau đó Hàn Trình Quang cũng không nhắc lại đề tài này, chỉ đành nói sang chuyện khác. Mấy ngày nay hắn quan sát Hứa Ngôn Tâm, y không thích đi ra ngoài chỉ thích ngồi ngốc trong phòng, hơn nữa không phải đi theo phía sau hắn thì luôn trong trạng thái cảnh giác, cứ như cả ngày đều buộc chặt thần kinh lại, trừ bỏ buổi tối lúc ngủ mới thả lỏng một tí.

“Bây giờ còn sớm, chúng ta xem phim, sau đó sẽ ra đi ngoài dạo vài vòng, lại mua chút rau dưa về.”

“Đừng đi ra ngoài, bên ngoài có những người đó……” Vừa nghe thấy Hàn Trình Quang muốn ra ngoài, Hứa Ngôn Tâm lập tức nhíu mày mặt đầy khẩn trương.

Một tay nắm tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang dỗ dành: “Yên tâm, không có nguy hiểm, chúng ta cùng đi, cho dù những người đó có đến cũng không phải sợ.”

“Nhưng……”

“Đừng nhưng nhị nữa, em xem mấy bộ phim này, đều là bảo bối của tôi đó, em thích phim khoa học viễn tưởng, hay là hài kịch?”

Hàn Trình Quang hỏi xong cũng không nghe y trả lời, quay đầu nhìn chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm lại mang bộ dạng đề phòng nhìn chằm chằm cánh cửa, nhất thời câm nín, trực tiếp chọn một bộ hài kịch bỏ vào ổ đĩa, sau đó lấy tay mạnh mẽ kéo đầu y lại.

“Được rồi, đừng lo lắng, có đi ra ngoài hay không đợi lát nữa hẵng tính, bây giờ mình xem phim trước đã.”

Hàn Trình Quang sau khi nói xong, mắt thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn thường thường nhìn ra ngoài cửa, trực tiếp đứng dậy ngồi qua bên kia che cửa lại, sau đó giam y vào trong ngực.

Phim phát sóng, Hàn Trình Quang một bên xem còn một bên đè đầu Hứa Ngôn Tâm lại, làm cho tầm mắt y nhất định phải nhìn màn hình, tuy rằng phương pháp tương đối thô bạo nhưng kết quả rất khả thi.

Lúc ban đầu quả thật Hứa Ngôn Tâm không an tâm, ánh mắt vẫn muốn nhìn ra cửa, nhưng thoát không khỏi bàn tay đang đè nặng trên đầu, cộng thêm Hàn Trình Quang liên tục ở bên tai cười nói bàn luận phim, dần đà tầm mắt cũng dừng trên màn hình, cuối cùng chuyên tâm xem.

Xem được một nửa, Hàn Trình Quang cảm thấy Hứa Ngôn Tâm đã thả lỏng liền buông tay ra, nhưng sau khi hắn buông tay, Hứa Ngôn Tâm cũng không nhìn về phía cửa nữa, vẫn nhìn màn hình, làm cho hắn nhất thời có cảm giác thành tựu, khi xem đến một cảnh hài hước, Hàn Trình Quang vội vàng quay đầu nhìn về phía y, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm cũng cười một chốc, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng khóe miệng cong cong, biểu tình trên mặt cũng thả lỏng không ít, khiến cho hắn lần đầu tiên

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio