Dù hai ngày sau, hắn cố gắng dành tối đa thời gian ở gần cô thêm một chút, nhưng Trịnh Hy đều biến mất tăm, còn không về nhà.
Hắn vừa buồn tủi vừa lo lắng.
Buồn vì không thể gặp cô cho thoả nỗi nhớ nhung, tủi vì cô ấy không để ý đến mình, lo lắng vì sợ cô lại làm việc quá sức, tung tích cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Chẳng lẽ kết hôn với nhau cũng hơn nửa năm rồi, cô ấy không có chút tình cảm nào với hắn sao?
Phùng Doãn Kha ôm một bụng sầu trong ngôi nhà trống trải lặng lẽo ấy...
[...]
Trịnh Hy cả ngày chạy khắp nơi điều chỉnh công việc, thị sát cấp dưới, cô không có thời gian nghỉ ngơi, ăn ngủ ngay tại công ty.
Mấy ngày này đầu tắt mặt tối, cô không cho phép những ngày tiếp theo xảy ra bất kì sơ sót gì, từ kế hoạch chính đến kế hoạch dự phòng, cô cùng các thủ lĩnh bàn bạc chặt chẽ, tuyệt mật.
Nhất định không để xảy ra sơ sót được!
Ngay sáng mai, cô sẽ bay.
Khoảng giờ tối, cô về nhà.
Trịnh Hy không thấy người ở dưới, chắc là làm tổ trên phòng cô rồi.
"Tiểu Hy..."
"Anh chuẩn bị đồ đi." Cô né cái bóng nhào vào người cô, Phùng Doãn Kha ôm hụt suýt té nhào xuống đất.
Hắn trưng bộ mặt tủi thân nhìn cô "Vợ..."
"Nhanh lên, thu dọn đồ đạc!"
"Tiểu Hy...!Anh xin lỗi.
Em đừng đuổi anh đi mà!" Phùng Doãn Kha ngơ ngác ôm lấy chân cô, sao lại kêu hắn dọn đồ? Hắn làm gì khiến cô tức giận rồi ư?
"Tôi không có đuổi anh." Cô gõ lên đầu hắn "Mai tôi bay tới Sydney, anh đi cùng."
"Hả?" Hắn tròn mắt "Em...!em vừa nói gì?"
"Tôi nói." Cô thở hắt "Mai đi cùng với tôi."
"Thật...!thật sao???" Hắn hỏi lại, như chưa thể tin vào những điều mình vừa nghe.
Cô ấy...!sẽ đưa hắn đi cùng sao?
"Ừ.
Đi chuẩn bị đồ dùng đi."
"Anh....!anh không đi có được không?" Hắn rụt rè nói, nơm nớp nhìn cô.
Trịnh Hy nhíu mày
"Không đi? Chẳng phải ban đầu là anh đòi đi cùng sao?"
"Nhưng anh..." Hắn mím môi dưới "Sợ...!làm phiền em."
"Không phiền." Cô véo má hắn "Chỉ ngứa mắt, tôi chịu được!"
"Anh không đi đâu..."
"Không muốn ở bên cạnh tôi à?" Cô cười khẩy, hắn lắc đầu "Không phải." Hắn chỉ thiếu điều muốn dán lên người cô luôn ấy chứ!
"Chứ sao?"
"Anh..." Hắn không nói được gì, giờ sao đây? Đi cũng được, có điều...
"Không trả treo, mai đi với tôi!"
"Tại sao em muốn anh đi?" Không thể tự dưng cô ấy tình cảm với hắn thế được!
Trịnh Hy suy nghĩ trong vài giây, liền cười "Chẳng phải tôi và anh là vợ chồng sao? Tôi ở đâu thì anh ở đó!"
Phùng Doãn Kha bỗng thấy ngứa ngáy khó chịu, cô ấy vừa nói cái gì cơ? Tai hắn không nghe lầm ấy chứ??? Trịnh Hy thừa nhận hắn là chồng cô kìa...
Má hắn phơn phớt hồng, trái tim đập giục giã trong lồng ngực, Phùng Doãn Kha đứng dậy, ôm lấy cô.
Trịnh Hy không đẩy hắn ra.
Cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể mềm mại trong lồng ngực, hắn cảm thấy rất vui.
Cái cảm giác ôm được cô trong lòng này...!thật hạnh phúc!
Trịnh Hy nghe thấy rõ tiếng trái tim hắn đập mạnh mẽ trong ngực, không rõ là tiếng đập của trái tim của cô hay hắn nữa...
Hắn gặm lấy tai cô, Trịnh Hy giật nảy mình, rụt cổ lại.
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên.
Tai cô ấy khá là mẫn cảm nha.
Hơi thở của hắn phả đều đặn từng làn hơi nóng hổi vào tai cô, giọng hắn trầm xuống
"Tiểu Hy...!anh...!có thể h.ô.n em không?"
Người cô ép sát vào lồng ngực của hắn.
Phùng Doãn Kha ôm siết lấy eo cô, dùng môi ma sát lên môi cô, thăm dò ý tứ của đối phương.
Trịnh Hy cong môi cười "Không thể!"
Hắn cười thành tiếng, cọ mũi mình lên mũi cô "Anh nghĩ là em sẽ không từ chối."
Cô giật cổ áo của hắn thấp xuống, cười bán nguyệt "Tính đợi tôi cầu xin anh chắc?"
Hắn hơi ngẩn ra một lúc, tiêu hoá được lời cô nói.
Vợ hắn hôm nay không uống lộn thuốc đấy chứ?
Mặc kệ vợ hắn có bình thường hay không, ăn đậu hũ của vợ trước đã!!!
Cái gì quan trọng phải ưu tiên trước!
Không chần chừ thêm giây nào nữa, hắn chu môi lên hôn cô.
Phùng Doãn Kha "..."
Hắn ấm ức nhìn tay cô chắn lại mình kèm thêm ánh mắt như cười như không.
Trịnh Hy đen mặt
"Đi dọn quần áo!"
Hắn lủi thủi bất mãn nhìn cô.
Mỡ dâng đến miệng rồi, thiếu chút nữa thôi mà!!!
Trịnh Hy bổ sung "Chuẩn bị xong ra đây tôi hôn."
Phùng Doãn Kha "..." tai hắn hình như có vấn đề rồi.
Hắn đang mơ hay gặp ảo giác vậy?
Phùng Doãn Kha véo mặt mình một cái, đau đến không thực...!Đi thu đồ rồi quấy vợ nàooo!!!!!
Hắn hí hứng chuẩn bị đồ xếp vào vali một cách nhanh nhất có thể, lúc phấn khởi chạy vào phòng thì lại thấy vợ hắn ngủ mất tiêu rồi.
Phùng Doãn Kha cụt cả hứng, nhưng không nỡ đánh thức cô dậy.
Hắn nhẹ nhàng chui vào trong chăn ôm lấy cô, hôn lên má cô coi như bù cho cái hôn cô hứa lúc nãy.
Sáng hôm sau tỉnh lại khi đồng hồ báo thức reo chuông, Trịnh Hy mơ màng thức giấc, cô thấy hơi lạ, như mơ mộng, cô đã cầm phải thứ gì vừa nóng vừa cứng như cái gậy nung.
Là mơ à?
Trịnh Hy khẽ cử động, giọng nói nỉ non vang lên "Tiểu Hy...!em tỉnh chưa?"
"Ừm."
"Anh...!sắp không chịu nổi rồi..."
"Ử?" Cô mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, lập tức mở bừng mắt.
Cô đang nằm đè lên hắn! Phùng Doãn Kha nhăn nhó như sắp khóc, vẻ mặt rất chi là khí ở.
Trịnh Hy chột dạ, cô béo vậy sao?
"Em..." Hắn mím môi nhìn cô, Trịnh Hy chợt thấy có gì không đúng lắm, cô hất tung chăn ra.
Đứng hình.
"Anh..." Trịnh Hy đỏ bừng mặt nhìn tay mình...!tay cô đang đặt trên...!cái đó của hắn, hơn nữa, nó còn rất nóng bỏng...
Cô thu tay lại, "tiểu đệ" liền phồng lên, cô lúng túng không biết nói gì "Mới sáng sớm anh đã lên như này rồi sao???"
"Phản ứng snh lý bình thường của cánh đàn ông thôi mà vợ!!! Em cứ...!trêu đùa nó thế anh chịu sao nổi!"
Hắn kéo áo che cái chỗ phồng rộp ấy đi.
Trịnh Hy thầm chửi thề một tiếng, hắn uất ức "Em tạo lửa, chịu trách nhiệm dập nó đi!"
Cô đỏ bừng mặt, xấu hổ không nói nên lời, giơ chân đạp hắn
"Của anh tự dập đi! Cút vào nhà tắm!.