Cả hai chưa từng nghĩ mình sẽ đi đến bước này, đốt cháy tất cả mọi giai đoạn để đến với một bước ngoặt vô cùng mạo hiểm mà cũng đầy kch thích.
Mã Dao không cảm thấy sợ, cũng không hiểu tại sao khi Trình Tranh hôn cô hay nói những lời này với cô cũng đều không làm cô thấy lo sợ.
Mặc dù đôi lúc anh không ngọt ngào, không dài dòng thậm chí rất kiệm lời và cục súc, nhưng anh lại là kiểu người khiến cô thấy hứng thú.
Quần áo của Mã Dao bị c ởi sạch sẽ, chiếc quần bị thấm nước có chút vướng víu làm Trình Tranh khá mất thời gian, anh bực mình đến mức muốn gầm lên nhưng lại bị dáng vóc yêu kiều của cô xoa dịu.
"Sợ không?"
Anh vừa hỏi vừa nghịch tóc của cô, người anh phủ lên người cô rất nhẹ nhàng, không gian của chiếc ghế sô pha không quá nhỏ nên cũng đủ làm cả hai thoải mái.
Mã Dao lắc đầu, hơi rướn người lên để hôn anh, cô muốn mình là người chủ động.
Nhưng dù sao Trình Tranh cũng là đàn ông, hơn nữa còn đang là người nằm trên nên không cho cô chút cơ hội nào.
Anh ghì hai cánh tay của cô lên trên đầu rồi giữ chặt, tay còn lại cầm thô ráp chậm rãi tiến đến.
Mã Dao nhìn nó, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang, cô không sợ chỉ là trong suy nghĩ, còn cô của lúc này khi nhìn thấy nó thì vẫn muốn rút lại lời vừa nói.
Trình Tranh vuốt v nơi tư [email protected] của Mã Dao, khiến cô không nhịn được mà [email protected] dưới run lên, sau đó là toàn thân.
Cảm giác này mới mẻ lại kch thích cô đến tê dại, không rõ là muốn đón nhận hay từ chối.
"Ư..."
Cô theo phản xạ mà rướn người lên, phần ngực trắng nõn đưa về phía trước cứ như mời gọi Trình Tranh phải nâng niu và cưng chiều nó.
Đôi mắt anh đen ngầu tràn đầy những dc vọng, muốn thiêu đốt cả tâm can đang sôi sục bên trong.
Anh lại cúi đầu xuống hôn cô, một cái hôn đánh lạc hướng rồi từ từ đưa tiến vào.
Cảm giác của lần đầu không hề dễ chịu, chính cô cũng không thể hình dung nó ngay lúc này như thế nào.
Chỉ biết rằng hạ [email protected] mình như bị thứ gì đó xé rách, đau đớn, nhưng sau đó lại là những khái cảm tê dại.
Hai tay Mã Dao vươn dài ra bấu vào mép ghế sô pha, ngực phập phồng lên xuống cùng với những tiếng rn rỉ kiều mị.
Cơ thể cô đột nhiên như bị một luồng sức mạnh khủng khiếp tàn phá, yếu ớt bám vào vai anh.
Không hiểu trong lòng lúc này là đang sợ hãi, đau đớn hay hoang mang mà cô lại khóc.
Hai gò má của cô hây hây đỏ lên, nước mắt trào ra như ngọc.
Trình Tranh không vội vàng, chậm rãi tiến vào rồi dừng lại một chút.
Cơn kiềm chế của hoả dục lúc này khiến giọng anh khàn đặc không nghe rõ.
"Đau phải không?"
Mã Dao vùi mặt vào vai anh lắc đầu, nhưng nước mắt lại thấm vào da thịt của anh.
Anh khẽ thở dài, hôn lên mái tóc ướt sũng của cô, đợi cô thích nghi một lúc mới bắt đầu thay đổi tốc độ.
Cơ thể của Trình Tranh rất săn chắc, cơ bụng rõ ràng, cơ tay rắn rỏi nên mỏi khi anh rướn người lên đều khiến cô muốn nhìn thật rõ.
Mà thần trí của cô bây giờ cứ như người say rượu, không tỉnh táo mà lại đi lạc ngoài biển khơi, dập dìu từng đợt sóng xô vào khiến cô như đứng không vững.
Trình Tranh thở d ốc, đôi lông mày rậm nhíu lại, hơi thở nam tính phả vào tai Mã Dao.
"Thả lỏng, của em chặt quá!"
Cô không biết thế nào là chặt, còn thế nào thì mới gọi là thả lỏng, chỉ biết rằng đó to quá, cứ đi ra đi vào trong cơ thể cô như đang muốn dày vò.
Tóc của Mã Dao dính vào nhau rồi dán lên khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp, cô cắn môi, muốn mình phải thật tỉnh táo nhưng rồi lại không tự chủ được mà rên lên.
"Á...!Ư...!Chậm...!Thôi..."
"Em dụ dỗ tôi đến tận nhà, còn muốn tôi buông tha em sao?"
Khuôn mặt Trình Tranh lộ ra nét sảng khoái và thoả mãn, khi đưa tiến vào bên trong, anh mới cảm thấy nơi đó mới chính là thiên đường thật sự.
Anh dang tay nâng cao chân của cô lên, tốc độ nhanh dần khiến đầu óc cô quay cuồng như bị sóng dập.
Tiếng rn rỉ của Mã Dao ngày một nhiều hơn trước, cô đã c ắn môi dưới đến mức đỏ lên như máu mà cũng không có tác dụng gì.
Anh khom người xuống, dùng lưỡi của mình tách môi cô ra, [email protected] dưới luận động không ngừng nghỉ.
Vòng eo của Mã Dao nhỏ xinh lại trắng nõn, cô còn xỏ khuyên rốn, đúng là một cô gái vô cùng cá tính.
Cơn khái cảm ập đến từng đợt, đợt sau lại mạnh mẽ gấp đôi đợt trước.
Trình Tranh thắng lưng, một tay giữ eo một tay nâng chân của cô lên gác ở trên vai mình rồi tiến sâu vào.
Từng cú thúc của anh giống như vùi đập vào trống, mạnh mẽ mà lại rất dứt khoát, khiến cô như tức nước vỡ bờ, càng rên to hơn trước.
"Á...!A..."
Một đợt cao trào ập đến, làm bụng dưới của Mã Dao co thắt dữ dội, cả người cô run lên bần bật cùng với tiếng gầm của Trình Tranh.
Cô còn nghĩ sau khi xong chuyện mình sẽ rất ngầu, mặc quần áo vào nhanh gọn rồi đẩy anh ra khỏi nhà.
Nhưng tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng, cô thậm chí còn không nhấc chân lên cao nổi thì nói gì đến chuyện rời khỏi sô pha.
Anh ngồi bên cạnh cô mặc áo sơ mi vào, nghiêng đầu sang, giọng nói vẫn còn khàn một chút.
"Mệt lắm không?"
Mã Dao nhìn anh sắc bén.
"Anh nghĩ tôi yếu ớt vậy sao?"
"Nhìn em bây giờ đúng thật là như vậy.
Có phải tôi làm mạnh quá không?"
Cô đã không muốn nhắc lại, vậy mà người đàn ông ở trước mắt cứ nhai mãi không ngừng khiến cô bực mình vùi mặt vào gối.
"Mạnh cái đầu anh.
Mặc đồ vào rồi thì về đi!"
....