"Sao không phải là thương anh cả đời?"
Trình Tranh chớp mắt nhìn, Mã Dao liền quay mặt đi nơi khác mà cười ngượng.
"Không biết."
Anh dang tay ra, những đầu ngón tay thon dài uyển chuyển, nhịp nhịp ra hiệu muốn cô lại gần.
Cô lườm anh một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh giống như bàn tay ấy có ma lực vậy.
Anh ôm cô vào người mình, tay đặt lên tóc của cô mà luồng vào rồi mân mê.
Tóc của cô rất mềm, sợi tóc rất mảnh không dày giống như tóc của anh, mùi hương thoang thoảng làm anh thấy dễ chịu.
Mã Dao hơi đẩy anh ra, nhưng không dám dùng nhiều lực vì sợ động vào vết thương của anh.
"Xin Trình tổng giữ tự trọng một chút, vẫn còn trong giờ làm việc đấy!"
Trình Tranh khẽ cười, hôn lên tóc của cô, còn vùi mặt vào cổ làm cô ngứa ngáy mà bật cười lên.
"Anh chưa ăn em ở đây thì em nên thầm cảm ơn đi!"
"Lưu manh! Vô lại!"
Vết thương của Trình Tranh sau một thời gian điều trị và thường xuyên bôi thuốc đã lành lại, nhưng có lẽ sẽ để lại sẹo.
Mã Dao ban đầu nghe nói chuyện vết thương của anh từng bị rách ra, cô đã rất bất ngờ, vì cô vốn dĩ không nghe anh nhắc đến.
Anh cũng không muốn cô nghĩ nhiều nên đã xua tay cho qua, dù sao bây giờ cũng đã lành rồi.
Chiều thứ bảy, Trình Tranh lái xe đến nhà đón Mã Dao, anh nói rằng muốn đưa cô đi mua một ít đồ, vừa hay cô cũng vậy.
Trên đường đi, cô hỏi.
"Anh định mua gì vậy?"
"Chọn đồ để em mặc ra mắc gia đình chồng."
Cô nhìn anh cười rồi bĩu môi.
"Ai xem anh là chồng chứ?"
Dừng lại ở một cửa hàng quần áo, Trình Tranh dắt Mã Dao vào vì muốn chọn cho cô một bộ váy mới, muốn cô trong mắt bà nội và mẹ sẽ thật xinh đẹp.
Anh không tự mình chọn mà đứng qua một góc rồi nhìn cô, nói.
"Em chọn đi!"
"Em cứ nghĩ anh sẽ chọn theo ý anh chứ?"
Anh lắc đầu cười.
"Không.
Em cứ là em thôi, cứ chọn những gì em thích."
Mã Dao gật gù rồi nhìn qua một lượt, cửa hàng quần áo này thật sự quá lớn, khiến việc chọn lựa của cô gặp chút khó khăn.
Cô đi đến đâu anh cũng đều đi theo sau lưng cô, muốn thử xem cô sẽ chọn như thế nào.
Nếu đã là lần đầu tiên ra mắc gia đình bạn trai, cô không thể ăn mặc quá gợi cảm và hở hang, cũng không thể quá quê mùa và lạc hậu.
Nhìn đến góc cuối cùng của cửa hàng, Mã Dao vô tình thấy một chiếc váy ren trắng dài khoảng chừng đến đầu gối, hoa văn thêu nhẹ nhàng.
Cô vội vàng vào bên trong thử, lúc đi ra mới khiến Trình Tranh một phen lơ lửng giữa không trung.
Chiếc váy này giống như được thiết kế dành riêng cho cô vậy, nụ cười trong trẻo, dáng đi thướt tha, thoát tục.
Anh không nhịn được mà bước đến ôm lấy eo của cô, còn hôn lên môi cô một cái.
"Đẹp lắm! Trông cứ như tiên nữ vậy!"
Mã Dao liếc thấy nhân viên cửa hàng đang cười thì vội vàng đẩy anh ra.
"Sao anh không biết tự trọng gì hết vậy?"
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Trình Tranh mới nhớ ra vừa nãy Mã Dao có nói cô cũng muốn mua một ít đồ.
Anh lái xe ra đoạn đường lớn, vì cô bảo muốn đến cửa hàng mua quà tặng cho gia đình anh.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc vui khó tả, khi nhìn thấy Mã Dao ríu rít đứng ở quầy hàng chọn quà anh càng vui hơn.
Cô không biết món gì thì thích hợp, không biết sở thích của nhà anh như thế nào nên cứ chọn tới chọn lui.
Mỗi lần như vậy, Mã Dao lại quay sang hỏi ý của Trình Tranh, anh chỉ biết đứng tựa lưng vào xe mà lắc đầu cười.
Cuối cùng, cô chọn một giỏ quà lớn mang về nhà, trên nét mặt xen lẫn nụ cười và có cả sự hồi hộp.
"Em căng thẳng làm gì? Bà nội anh rất dễ thương, mẹ anh cũng rất hiền, sẽ không ăn thịt ăn cá gì em đâu!"
"Vậy còn cha anh?"
Trình Tranh hơi khựng lại, anh nhìn sang cô một lát rồi mới cười, nụ cười có phần gượng gạo.
"Cha anh cũng vậy."
Buổi tối, anh ngủ lại nhà của Mã Dao.
Lúc về nhà, hai người dọn dẹp lại đồ đạc sau đó lại bày biện ra nấu nướng.
Không biết cô đã chuẩn bị từ khi nào, mà lấy từ trong tủ lạnh ra mấy thứ nguyên liệu dùng để nấu phở, bày trước mặt anh rồi nhìn anh bảo.
"Em muốn ăn phở!"
"Bây giờ?"
Mã Dao gật đầu rồi bước đến áp mặt vào vai anh nũng nịu như chú mèo con, phải làm nũng một chút thì mới mong được thưởng thức phở gia truyền của Trình gia trong truyền thuyết.
"Có được không?"
Trình Tranh nhìn hai gò má đang thổi phồng lên của cô cùng với đôi mắt đang sáng long lanh kia, trái tim lại run lên từng nhịp.
Anh hôn lên trán của cô, cười nói.
"Được, được.
Anh chịu thua em rồi!"
Anh xắn tay áo lên một cách tùy tiện, ngực áo lộ ra vì hở một cúc áo, không hiểu sao hình dáng này nhìn thì đơn giản nhưng với Mã Dao lại vô cùng mê hoặc.
Cô ở bên cạnh anh, nhìn anh thuần thục cắt rau củ, rửa thịt mà còn không thể tin anh là một Giám đốc của công ty đồ hoạ.
Anh có thể nấu ăn sao? Không biết hương vị sẽ như thế nào? Cô nôn nóng đến mức muốn chen vào mà làm, nhưng cứ bị cuốn khi lắng nghe âm thanh giòn tan của dao thái rau củ chạm vào nhau.
Mặc dù Trình Tranh từ chối nối nghiệp nấu phở từ gia đình, nhưng không có nghĩa là anh không biết nấu.
Có điều, công thức mà anh nấu không phải công thức chính gốc nên có lẽ vị sẽ không được ngon và hoàn hảo như ở nhà.
Lúc gần nấu xong, anh quay sang ấn vai của Mã Dao dắt cô qua bàn rồi để cô ngồi xuống, chuẩn bị đũa và thìa cho cô.
"Ngồi yên đây đi! Phở thơm ngon của anh người yêu đẹp trai sắp ra lò rồi!"
Lúc tô phở được anh mang ra, cô không thể nhịn được mà trầm trồ thốt lên vì trông vô cùng hấp dẫn.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chăm chú, muốn đợi xem phản ứng của cô khi ăn món mà mình nấu sẽ như thế nào.
Cô nếm thử một ít nước dùng, ăn thử một đũa rồi hai mắt liền sáng lên như sao đêm, nhìn anh gật đầu.
"Ngon! Ngon thật đấy!"
Trình Tranh cười, là nụ cười ôn hoà và hạnh phúc, đáy mắt anh ngập tràn tình yêu khi nhìn cô, đến nỗi nó đong đầy như muốn trào dâng ra ngoài.
Anh đưa tay ra vuốt ve tóc của cô, giọng nói trầm thấp, nhưng nơi trái tim lại có một ngọn lửa tình yêu nồng nàn.
"Có muốn ăn cả đời không, anh sẽ nấu cho em ăn."
....