Mang cà phê về mới thấy mặt của Hải Đình và Hà Dữ trong phòng làm việc, hai người họ còn nghĩ mình sắp tận thế đến nơi vì đi trễ.
Xưa nay Trình Tranh là người rất nguyên tắc, đi chơi là đi chơi, nhưng khi vào công việc thì phải nghiêm túc.
Nào ngờ, thái độ của anh hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ của bọn họ.
Anh mang bạc xỉu đến đặt lên bàn của từng người, còn cong môi cười hỏi.
"Đoán xem tôi vừa gặp ai ở quán cà phê?"
Họ ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn anh lắc đầu.
Anh chậm rãi ngồi xuống bàn làm việc, uống một ít cà phê vào.
Nào ngờ chưa kịp trả lời đã bị cà phê trong miệng làm cho sặc sụa.
"Gì vậy? Đừng nói với tôi cậu bị sặc cà phê nhé!"
Trình Tranh nhìn ly cà phê mà mặt mày biến sắc, anh không phải vì uống quá nhanh nên sặc, mà là vì ly cà phê đá không đường của anh trong chốc lát đã biến thành ly cà phê quá nhiều đường.
Anh không trả lời Hải Đình, miệng lầm bầm mắng.
"Mã Dao! Cô dám chơi khăm tôi?"
Hải Đình và Hà Dữ khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn anh, sau đó đồng thanh hỏi.
"Ai là Mã Dao?"
Trình Tranh không trả lời, xua tay với bọn họ rồi vứt ly cà phê vào thùng rác sau đó chạy đi tìm nước uống.
Bỏ nhiều đường như vậy, đúng là muốn khiến anh ngộ độc mà.
Từ lúc uống được cà phê đến bây giờ, anh đã không thích cho đường vào, bất kể là ăn hoặc uống thứ gì cũng không được quá ngọt.
Rõ ràng anh đã gọi một ly cà phê đá không đường, vậy mà Mã Dao lại cố tình cho đường vào, còn cho tận thìa.
Cục tức này anh làm sao nuốt trôi được, đợi đến khi gặp mặt anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Về nhà.
Trình Tranh chạm mặt cha mình đang ngồi ở ngay phòng khách xem tạp chí, vốn dĩ đã định lướt qua, nhưng anh nghĩ mình cũng nên chào hỏi một câu cho phải phép.
"Thưa cha! Con mới về."
Anh nói rồi bước đi rất vội, không muốn phải nghe cha mình nói thêm về vấn đề gì, nhưng cuối cùng cũng phải lọt tai vài câu.
"Con định bao giờ thì dẹp cái công ty vô bổ đó?"
Đã định xem như không nghe thấy gì, nhưng Trình Tranh thật sự không hiểu nổi về suy nghĩ của cha mình.
Từ khi anh đi theo học ngành thiết kế đồ hoạ, ông ấy đã phản đối, ông ấy còn muốn anh mau chóng tốt nghiệp đại học chỉ để về nhà giúp mẹ kinh doanh mấy quán phở.
Thân là một người đàn ông sức dài vai rộng, anh đâu thể chỉ suốt ngày ở trong bếp?
Công ty này là tâm huyết của anh, là ước mơ là nhiệt huyết của anh, anh đương nhiên không thể nào chấp nhận cha mình lại xem nó là thứ vô bổ.
Quay đầu lại nhìn rồi đi đến đứng đối diện với cha, Trình Tranh lên tiếng.
"Cha! Đó là công ty, có cổ phần đầu tư đàng hoàng, đâu thể nói là vô bổ?"
"Vậy à? Nhưng ngay từ đầu cha đã nói thế nào, không được học ngành thiết kế đồ hoạ."
Anh thở dài, biết trước sẽ lại cãi nhau với cha, anh thà ở lại công ty còn hơn quay về nhà.
Trong nhà này chỉ có cha anh là người luôn tạo ra cho anh những áp lực, bắt buộc anh phải làm theo khuôn khổ.
"Không nói chuyện với cha nữa, con quay lại công ty, tối nay ngủ ở đó."
"Con..."
Cha anh không nói được gì, vì dù đã nhiều lần ngăn cản hay có nói đến đâu thì anh cũng không nghe, càng không muốn thuận theo.
Ước mơ của anh, đam mê của anh là do anh nắm giữ, anh không muốn để cha kiểm soát.
Bước thật nhanh lên phòng, anh đóng cửa lại thật mạnh tạo ra âm thanh vang dội đến tận phòng khách.
Trong phòng có một góc bàn làm việc của Trình Tranh, các bản thiết kế do chính tay anh sáng tạo cùng với tài liệu làm việc chất đầy trên bàn.
Anh bước đến soạn một vài bộ quần áo, cho vào ba lô rồi lại đi xuống lầu, quyết định hôm nay sẽ không trở về nhà.
Mỗi khi anh và cha bất đồng ý kiến, anh thường chọn cách bỏ đi, từ lúc thành lập công ty cho đến nay thì số lần anh ngủ lại nhiều vô số kể.
"Hải Đình! Đến nhà đón tôi đi! Cho cậu phút."
Sau khi nhận được lệnh từ Trình Tranh, Hải Đình dù có đang ăn cũng phải cố gắng nuốt trôi rồi tốc biến chạy đến.
Anh ở công ty cả một ngày trời, làm luôn phần công việc của anh ta và Hà Dữ, còn bảo hai người về nhà chuẩn bị tinh thần, đến tối lại đến họp đêm chơi.
Một phần vì anh muốn giải khuây, phần còn lại đương nhiên là muốn tìm gặp Mã Dao.
Thông qua một số thông tin từ các bảo vệ trước cửa họp đêm, bọn họ nói Mã Dao cũng là một khách quen tại nơi này, vậy nên tối nay nhất định cô sẽ đến.
Họp đêm hôm nay có vẻ đông người, đám người của Trình Tranh phải chen chúc mới có thể vào được bên trong.
Lúc anh bước vào có vô tình va phải vai của một người, vội vàng quay qua.
"Xin lỗi!"
"Không sao."
Trình Tranh vừa định đi tiếp thì chợt dừng lại, quay sang nhìn mới nhận ra bóng lưng đó rất quen thuộc, vẫn vô cùng thu hút như vậy.
Anh bỏ lại Hải Đình và Hà Dữ đứng ở đó, luồng qua đám đông mà đi theo dáng hình kia.
Người ở họp đêm ngày càng đông, nên việc chen chúc để đi theo một người là khá khó khăn.
Trình Tranh phải cố gắng lắm mới đuổi kịp, khoảng cách chỉ còn vài bước anh đã không đợi được mà nắm lấy cổ tay của cô gái trước mặt.
"Cô kia!"
Cô gái ấy quay đầu lại, mái tóc đen gợn sóng hất tung lên, da trắng, môi đỏ, đôi mắt đen long lanh mà sắc bén.
Mã Dao quả thực khiến Trình Tranh bị hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
Gì mà không muốn yêu đương, anh cuối cùng cũng bị chính bản thân mình tạt cho một gáo nước lạnh.
Khoảnh khắc cô quay đầu lại nhìn, anh mới hiểu được thế nào là tiếng sét ái tình giống như lời mà Hải Đình đã nói, đúng là nói trước bước không qua thật rồi.
Cô nhìn anh, ngẩn ra một hồi lâu mới cong môi cười, lúc cười như vậy anh mới thấy cô có má lúm đồng tiền.
"Gì vậy? Anh nhớ tôi đến vậy à? Nhớ đến mức vừa gặp tôi mà mặt đã đần ra luôn rồi."
....