Từ sau khi có thai, Mã Dao làm việc gì cũng chú ý hơn một chút, cô không dám thức quá khuya và làm việc quá sức nữa.
Ban đầu Hải Đình và Hà Dữ cũng thấy lạ, vì bản tính của cô và Trình Tranh giống nhau, đều cố chấp như vậy, một khi lao đầu vào làm thì làm đến sống dở chết dở mới thôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, họ cũng sợ khi anh về sẽ trách tội họ, không chịu nhắc nhở cô chú ý đến sức khỏe của mình.
Tâm trạng của cô gần đây cũng thoải mái hơn, có điều cô và Lâm Thanh Thanh vẫn luôn không nhìn đến nhau, điều đó cả công ty đều biết.
Hôm nay sau khi tan làm, cô lại đi theo quan sát hành tung của cô ta, phát hiện cô ta lại gặp ông Trình ở căn nhà lần trước.
Căn nhà này có lẽ là nhà riêng của cô ta, nơi đây ít người qua lại nên không bị phát hiện, cô ta cũng sợ mình bị ảnh hưởng.
Lúc ông Trình từ trong nhà bước ra cổng, quay sang lại chạm mặt trực tiếp với Mã Dao.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt sắc bén giống như toát ra một luồng sát khí khiến người đối diện phải kinh ngạc và hốt hoảng.
Giống như ông Trình bây giờ, khi thấy cô ở đây ông ấy đã kinh ngạc đến nỗi mặt mày đổi sắc, vô cùng khó coi.
“Cô làm gì ở đây?”
Mã Dao vô cùng bình tĩnh nhìn ông Trình, còn nhoẻn miệng cười nói.
“Chẳng phải đây là nhà của Lâm Thanh Thanh trợ lý cùng công ty với Trình Tranh con trai bác sao? Con đến tìm cô ấy, tình cờ bác cũng ở đây.”
Ông ấy nhìn cô cùng với khẩu khí vừa rồi cũng đủ đoán ra được cô đã biết mối quan hệ giữa mình và Lâm Thanh Thanh.
Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, chỉ là ông Trình muốn mình đích thân công khai, không phải bị cô vạch trần.
Ông muốn Trình Tranh hoàn toàn từ bỏ công ty thiết kế kia, từ bỏ việc qua lại với Mã Dao, dù rằng ông ta sẽ không từ bỏ Lâm Thanh Thanh.
“Cô đừng tự cho mình thông minh.
Nên nhớ rằng tôi phản đối Trình Tranh qua lại với cô, dù cô có muốn hay không cũng không thay đổi được gì.”
Mã Dao cong môi, ánh mắt càng ngập ý cười hơn nữa.
“Bác sai rồi.
Người nên nói câu này là con mới phải.
Con không hiểu Lâm Thanh Thanh đã tiêm nhiễm vào đầu bác những thứ gì để bác nghĩ sai về con, nhưng con khuyên bác, bây giờ quay đầu vẫn chưa muộn.
Bác gái biết được sẽ rất đau lòng, bà nội cũng sẽ không chấp nhận nổi.”
Ông Trình nổi giận mà lớn tiếng với cô.
“Đừng ở đây lên mặt dạy đời tôi.
Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất tránh xa Trình Tranh và đừng ăn nói lung tung gì.
Nếu không, hậu quả thế nào cô đều sẽ nhận đủ.”
Mã Dao đứng đó, nhìn ông đi lướt qua mặt mình rồi lên xe đi mất.
Cô khẽ thở dài, không ngờ ông ấy không những không có tật giật mình ngược lại còn muốn uy hiếp cô.
Bây giờ cô cũng không còn cách nào để khuyên nữa, chỉ đành im lặng theo dõi động tĩnh.
Điều cô lo sợ nhất vẫn là Lâm Thanh Thanh, cô sợ cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến công ty của Trình Tranh, vì nó là cả một tâm huyết mà anh đã gầy dựng.
Trở về nhà Mã Dao lại buồn nôn, nhưng số lần buồn nôn cũng giảm đi nhiều khiến cô đỡ mệt hơn chút.
Cả ngày nay Trình Tranh không gọi về cuộc gọi nào, có lẽ anh đang rất bận với các đối tác ở Anh.
Đặt tay lên sinh mạng bé nhỏ trong bụng mình, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
“Đợi ba con về mẹ sẽ cho ba con biết, con sẽ đến thế giới này cùng với ba mẹ!”
Lúc này cô mới thấy, có được tình yêu của đời mình quả thực rất tuyệt, là một loại cảm giác hạnh phúc không gì có thể sánh bằng.
Một người sẵn sàng vì cô làm mọi chuyện như Trình Tranh, cô cũng không thể không tin tưởng anh mà trao trọn trái tim này, toàn tâm toàn ý cùng anh tạo nên một hạnh phúc trọn vẹn.
Còn ngày nữa Trình Tranh mới bay từ Anh trở về Trung Quốc, những ngày này Mã Dao thấy mình bắt đầu thay đổi tính khí, không biết có phải do mang thai nên mới như vậy không.
Cô lúc giận hờn lúc lại dễ chịu, còn hay buồn ngủ và ngủ rất nhiều, có khi còn ngủ quên trong giờ nghỉ trưa mà ở lại công ty không về nhà.
Ngày thứ kể từ khi Trình Tranh sang Anh công tác, anh gọi điện thoại cho cô khi đang bù đầu với một mớ công việc.
“Dao Dao! Em ngủ chưa? Gần đây thế nào? Mọi người khoẻ hết chứ?”
“Mọi người khoẻ.
Anh xong việc chưa?”
Trình Tranh nhìn số tài liệu chất đống ở trên bàn, sắc mặt mệt mỏi.
Mỗi lần gọi điện về anh đều nói mình ăn uống đầy đủ và có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Anh đã không thể nào ngủ được khi phía Hải Đình và Hà Dữ liên tục cung cấp thông tin về việc các bản thiết kế bị rò rỉ ra bên ngoài.
Khách hàng bọn họ cần bản gốc, nhưng vấn đề bây giờ là tất cả bản gốc đều bị đẩy ra bên ngoài và lại nằm ở công ty khác.
Anh giống như người ngồi trên đống lửa, mặc dù không có thời gian ăn ngủ nhưng vẫn nhớ đến Mã Dao mà gọi điện.
Hải Đình và Hà Dữ vẫn chưa cho cô biết tin này, không những vậy còn nói với Trình Tranh rằng cô không được khoẻ.
“Có thể anh sẽ về trễ hơn một tuần.”
Cô hơi ngẩn ra một lát, không hiểu gần đây công việc bận đến mức nào mà bây giờ anh lại không thu xếp được, còn phải chậm hơn dự tính ban đầu.
Ngoài cửa có một cô gái tóc vàng đi vào, nói bằng tiếng Anh.
“Ông Trình! Đây là đơn khiếu nại của các khách hàng ở Trung Quốc.”
Trình Tranh ngước mắt lên nhìn cô gái kia, ánh mắt trầm tĩnh khiến cô ấy bất giác cụp mắt mà lùi lại.
Gần đây ngoài đơn khiếu nại ra thì anh không nhận được gì khác, tình hình cứ như vậy thì sẽ rất khó nói chuyện với khách hàng bên đây.
Nghe có tiếng người nói chuyện, Mã Dao mới nói.
“Anh bận thì làm việc đi! Em ngắt máy.”
“Không cần.
Để máy đợi anh một lát.
Anh xong ngay.”
Trình Tranh cầm số tài liệu khiếu nại lên nhìn qua một lượt, toàn là những khách hàng quan trọng và những than phiền từ phía cổ đông cũ.
Bọn họ đều là những người không thuận ý với anh, rất nhiều lần muốn triệu tập cuộc họp để chọn lại người mới.
Nhưng công ty này dù sao cũng là của Trình Tranh, bọn họ cũng chỉ có thể phản đối và ý kiến, ngoài ra không có quyền hành thay đổi.
Anh xem đi xem lại số tài liệu trên tay mình, trên mặt hiện lên nét giận dữ, ném tất cả giấy tờ xuống đất.
“Nói với bọn người đó muốn gì thì gặp trực tiếp tôi, đừng ở sau lưng bày trò.
Đừng nghĩ bọn họ có thể thay đổi được vị trí của Trình Tranh này.”
Cô gái kia giật mình một cái rồi vội vàng cúi xuống nhặt hết giấy tờ rời khỏi phòng..