Bà nội và mẹ khóc nấc lên, Hải Đình và Hà Dữ ở đó im lặng, nhìn dáng người cô độc của Trình Tranh.
Lưng áo sơ mi của anh bị rách một đường dài, vết thương do bị bỏng rướm máu, lúc này mới làm anh thấy đau.
Anh đứng ở đó, nhìn về bên trong cho đến khi thấy Mã Dao được chuyển sang phòng hồi sức.
Trong lòng chợt nghĩ đến một chuyện điên rồ, Trình Tranh quyết định không vào thăm cô.
Đến khi cô tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ở bụng truyền đến cơn đau khác lạ khiến cô tỉnh táo.
Hốc mắt cô nóng bừng, lúc nhìn sang chỉ thấy bà Trình bên cạnh.
“Bác? Đêm qua… đêm qua Trình Tranh đã về phải không bác?”
Bà nghẹn lời, dường như có thứ gì đó chua xót khiến bà rất khó khăn khi nghe cô nhắc đến tên anh.
Mọi chuyện đã không thể cứu vãn, gia đình rơi vào cảnh đổ vỡ, anh bây giờ chính là đang muốn đẩy cô ra xa, ra khỏi thế giới của mình.
Mã Dao định ngồi dậy, nhưng bụng cô bây giờ rất đau, nó khiến cô nhớ đến sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ.
Cô hoang mang nhìn bà, run giọng hỏi.
“Con của con? Con của con thế nào ạ?”
“Đứa nhỏ không sao phải không bác?”
Bà quay mặt nhìn đi nơi khác hồi lâu rồi mới nói.
“Dao Dao à! Con bình tĩnh, bình tĩnh nghe bác nói.”
Mã Dao nhìn bà, dường như có một thứ gì đó len lỏi trong trái tim cô, khiến cô nhận ra được điều mà bà sắp nói.
“Con của con… Mất rồi phải không bác?”
Mã Dao bấu chặt lấy chiếc chăn mỏng đang đắp trên người mình, ánh mắt của cô nhìn bà thê lương bao nhiêu, thì bà lại càng muốn trốn tránh bấy nhiêu.
Những lúc cô cảm thấy mình như tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất, thì lại không nhìn thấy Trình Tranh.
Công việc của anh rốt cuộc quan trọng đến mức nào, mà lại để anh phải lao đầu vào như vậy.
Kể cả sau khi hay tin mình mất con sao? Lẽ nào con là của mỗi mình cô thôi sao?
Hai ngày trong lúc Mã Dao còn ở lại bệnh viện, Trình Tranh vẫn giống như bốc hơi khỏi Trái Đất vậy, không hề xuất hiện lấy một lần.
Cô mệt mỏi đến vô hạn, ăn uống chẳng được nhiều mà còn phải chống chọi lại với nỗi đau mất con.
Lúc cô xuất viện cũng chỉ có mỗi mình bà Trình đến đón, bà còn hỏi cô.
“Con đã biết chuyện của bác trai chưa?”
Cô nhìn bà, nhìn đôi mắt đau khổ của bà.
Chuyện này lẽ nào bây giờ cũng đã lan truyền ra ngoài rồi sao? Nhưng lúc này cô làm gì còn hơi sức để hỏi đến chuyện đó nữa? Cô nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn bà, quần áo vừa mới cho vào túi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
“Anh ấy vẫn chưa đến sao ạ?”
“À! Có lẽ nó vẫn đang bận…”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, Trình Tranh đi vào nhìn thẳng về phía của Mã Dao.
Nhưng anh không giống như những gì mà người ta từng thấy, về hình ảnh một người vừa hay tin mất con, một người đang lo lắng cho sức khỏe của bạn gái.
Giọng nói của anh lạnh lùng, thật sự lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.
“Bận giải quyết hậu quả do cô gây ra đấy! Thưa cô Mã!”
Mã Dao nhìn anh sững sờ, đến cả cách nói chuyện mà anh dành cho cô cũng hoàn toàn thay đổi.
Không một ánh mắt tha thiết, không một biểu cảm xót xa.
Anh và cô bây giờ nhìn như hai người xa lạ, hoàn toàn chưa từng thuộc về nhau.
Cô ngẩn người, đến mức không biết hé môi ra định nói chuyện gì, nhìn anh từ từ đi đến, thẳng tay ném số giấy tờ trong tay vào người cô.
“Tự mình xem đi! Xem cô đã làm gì để biến gia đình tôi thành ra bây giờ.”
Mã Dao cầm số giấy tờ lộn xộn nằm trên người, có vài tờ còn rơi xuống đất, tay cô run cầm cập, không hiểu tại sao lại có cảm giác đó.
Trình Tranh nhìn đỉnh đầu của cô, nhìn cô đang loay hoay trong nỗi sợ, ánh mắt lãnh đạm đến vô tình.
Nhưng chỉ có mẹ anh là nhìn thấy được, hai bàn tay giấu sau vạt áo, siết chặt đến nỗi đỏ cả lên.
Mọi tội lỗi bỗng nhiên đều đổ dồn về phía của cô, từ việc để lộ bản thiết kế ra bên ngoài cho đến việc làm hỏng dữ liệu của máy tính hệ thống công ty.
Không những thế, hình ảnh chụp cô gặp mặt ông Trình trước cổng nhà Lâm Thanh Thanh cũng từ trên trời rơi xuống, rơi vào tầm tay cô.
Cô nhìn anh, đứng dậy cau mày hỏi.
“Anh đang nghi ngờ em? Anh nghi ngờ công ty phá sản là do em? Nghi ngờ cha anh bị báo chí săn lùng rồi đưa tin lên mạng cũng là do em?”
Trình Tranh nhìn vào mắt cô, vẫn là giọng nói ấy, nhưng từng câu từng chữ mà anh nói ra lại lạnh đến thấu xương.
“Không phải cô thì do ai, lẽ nào là tự tay tôi hủy hoại tất cả à? Chuyện đã đến nước này cô còn muốn dùng bộ mặt đáng thương đó để muốn lấy lòng tin từ tôi sao?”
Anh cười khẩy một tiếng, sự chua chát dâng lên khoé mi của Mã Dao mà anh ở ngay trước mặt cũng thẳng thừng phớt lờ.
“Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tin những gì mà Hải Đình nói, rằng cô không đáng để tin tưởng.”
Cô hoàn toàn rơi vào vực sâu của tuyệt vọng, những gì mà Trình Tranh nói làm đầu cô ù lên, không muốn nghe cũng phải nghe bằng hết.
Vì đâu mà mọi chuyện lại rơi vào bế tắc thế này, hầu như không còn đường để cứu vãn nữa.
Anh vừa đi vào đã chất vấn cô như một phạm nhân, còn chẳng thèm hỏi thăm một câu, chẳng thèm quan tâm xem cô vừa mất đi thứ đáng trân trọng dường nào.
Hốc mắt Mã Dao đỏ bừng lên, nóng đến độ tưởng chừng như bị bỏng mà nhìn anh.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, sẽ có ngày mà tình yêu đến với cô rồi lại quay mặt bỏ đi thêm một lần nữa, như cái cách mà cha mẹ đã từng rời bỏ cô.
Ánh sáng duy nhất mà cô có được, bây giờ lại biến thành bóng đen u ám bao trùm lấy cô, khiến cô ngợp thở như sắp chết.
Có thứ gì đó chắn ngang cổ họng, khô rát, phải khó khăn lắm cô mới có thể mở lời.
“Giải thích với anh bây giờ có phải cũng bằng thừa đúng không? Là từ đầu đến cuối anh đều không tin em đúng không?”
Trình Tranh lạnh nhạt.
“Phải.”.