Thật ra, Phương Tử Quỳnh đương nhiên vẫn nhớ lời anh nói. Mặc dù rằng trí nhớ của cô đôi khi có hơi tệ thật, cơ mà cũng đâu đến nỗi nói rồi chẳng nhớ lấy một chữ cơ chứ? Nhưng...trọng điểm của nó không phải ở mấy cái chỗ đó. Cái mà cô quan tâm chính là anh ta. Anh ta nghĩ bản thân mình gần gũi với cô lắm sao? Anh ta tưởng rằng mình với cô là bạn tri kỉ chắc? Lấy quyền gì ra lệnh cho cô? Đã thế còn phải nhất nhất nghe theo à?
Xin lỗi. Cô đây chính là không muốn làm theo lời anh ta nói.
"Nói gì chứ?" Phương Tử Quỳnh ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt cố ý mở to như là rất thắc mắc, không biết là đối phương đang nói gì với mình.
Đàm Vương Quang làm sao không nhìn ra cái vẻ ngây thơ ngơ ngớ của cô. Thật sự là cô muốn làm anh phát điên lên mà. Cô không thèm để ý đến lời nói của anh luôn sao?
Ngược lại với vẻ tức giận của Đàm Vương Quang. Thương Lăng đứng bên này nhìn cô với bộ dáng vô cùng thong thả. Anh ta cũng chính là đang cố nhịn cười. Phương Tử Quỳnh đúng thật chẳng có năng khiếu diễn trò gì cả!
"Không sao." Đột nhiên Đàm Vương Quang mỉm cười với cô. "Em quên thì anh sẽ nhắc lại lần nữa cho em nhớ vậy."
Phương Tử Quỳnh trợn mắt nhìn anh ta. Gì vậy? Không đùa chứ? Anh ta từ bao giờ lại trở nên mặt dày như vậy?
Đàm Vương Quang rất hài lòng với biểu hiện của cô. Xem ra, cô đúng là chưa tính đến trường hợp này.
"Ý của anh chính là..." Đàm Vương Quang ngừng một lúc, nhìn Phương Tử Quỳnh rồi lại quay sang Thương Lăng đứng cạnh. Môi nhếch lên nở nụ cười ái muội. "Em là người của anh! Anh không cho phép em tơ tưởng đến người đàn ông khác." Đàm Vương Quang cất cao giọng.
...
...
...
"NÀY!" Phương Tử Quỳnh hét lên, hiển nhiên điều này không nằm ngoài dự đoán của Đàm Vương Quang. "Anh đang nói nhăng nói cuội nói cái gì đấy hả? Anh là bị thần kinh hay sáng nay đã đập đầu vào đâu rồi hả? Bị con gái xoay vòng đến phát rồ rồi sao?"
"Đàm đại tam thiếu gia!" Thương Lăng kéo Phương Tử Quỳnh lại gần mình. "Nói chuyện thì tốt nhất nên cẩn thận một chút. Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói tuyệt nhiên không thể nói bậy. Có những thứ quý giá từ miệng mà ra, nhưng cũng có vô số tai họa không tưởng xuất phát từ nó." Âm giọng như có như không, thực thực hư hư. Nhưng mà có mấy ai biết được, ẩn sâu trong cái vẻ điềm đạm đó chính là sự tức giận ngút trời.
Từng câu từng chữ của cậu ta đích xác chính là muốn nói cho anh nghe, không phải sao? Người của cậu ta? Phương Tử Quỳnh từ bao giờ trở thành người của cậu ta?
Cậu ta nói hay như vậy, nói đến mức xuôi tai như vậy không có chút áy náy nào sao? Lúc trước ai là người đã tạo ra ngày hôm nay chứ? Cậu ta vẫn chưa nhìn rõ thực tại hay sao? Vậy để anh giúp cậu ta nhìn cho rõ!
"Thương Lăng. Anh hình như không có tư cách gì để xen vào chuyện của tôi và Phương Tử Quỳnh cả!" Đàm Vương Quang nhíu chặt mày, nhìn đăm đăm vào bàn tay đang bắt lấy cánh tay của Phương Tử Quỳnh. Muốn nói chuyện với anh? Anh ta còn chưa có cái quyền đó.
"Tôi không có tư cách? Vậy xin hỏi Đàm đại tam thiếu gia đây một câu có được không? Cậu chính là dùng cái tư cách gì để ra lệnh cho tiểu Quỳnh?"
Đàm Vương Quang và Thương Lăng cứ anh một câu, tôi một câu, chẳng ai nhịn ai. Phương Tử Quỳnh giương mắt nhìn hai người.
Rốt cục là bị cái gì vậy? Con người ai cũng vậy á, nói trở mặt là trở mặt?
Phương Tử Quỳnh nghĩ một hồi, nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định không để chiến tranh bùng nổ.
"Anh." Đưa tay kéo kéo tay Thương Lăng. "Em vẫn chưa ăn sáng." Phương Tử Quỳnh cố gắng làm ra vẻ thảm thương nhất có thể. Ôi trời, còn phải giả vờ thế này nữa. Lỡ diễn không tự nhiên thì cô chết chắc rồi.
"Em vẫn chưa ăn sáng?" Cả Thương Lăng và Đàm Vương Quang đều quay sang nhìn cô.
"À....dạ"
"Bây giờ là mấy giờ?" Thương Lăng nhìn cô. Chẳng phải đã nói sức khỏe không tốt, ăn uống phải đúng giờ đúng giấc hay sao?
"Em...em quên mất." Phương Tử Quỳnh cúi gằm mặt. Lần này thì bị mắng thật rồi. Quên mất, đây là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ mà.
"Phương Tử Quỳnh!"
"Anh. Em biết rồi. Em sai rồi. Lần sau em sẽ ăn đúng bữa mà. Anh đừng mách với anh hai nhé? Nhé?" Phương Tử Quỳnh lay lay tay Thương Lăng.
Thương Lăng nhìn cô hồi lâu "Anh đưa em đi ăn. Mau lên xe đi."
"Thế hôm nay được nghỉ có phải không ạ?"
"Ừ. Hôm nay nghỉ vậy."
Hai người cứ nói chuyện mà quên mất sự có mặt của Đàm Vương Quang. Và điều này thì làm cho anh cực kì cực kì khó chịu.
"Này. Hai người xem tôi là không khí đấy hả?"
Phương Tử Quỳnh lúc này mới ngừng lại mà quay sang nhìn anh. Cái con người này lại đến giờ giở thói trẻ con ra hay sao?
Thấy Phương Tử Quỳnh nhìn mình, Đàm Vương Quang không nói tiếp mà im lặng như đang chờ cô lên tiếng. Kết quả...
"Anh đi về đi!" Câu cô nói ra lại chính là câu mà anh không muốn nghe nhất.
"Anh đã nói. Hôm nay anh chính là muốn em đi cùng anh!"
"Đi cùng anh? Anh thần kinh sao?"
"Tiểu Quỳnh. Em lên xe đi." Thương Lăng nắm tay Phương Tử Quỳnh đến xe của mình, mở cửa xe và nhét cô vào trong.
Không chờ đợi Phương Tử Quỳnh lên tiếng phản kháng, anh ngay lập tức khóa cửa xe lại.
Phương Tử Quỳnh ngồi trong xe cũng thật hết cách. Không biết lúc này đây anh rốt cục là nói gì với Đàm Vương Quang. Cô có quan sát Đàm Vương Quang, quả thật anh ta bị Thương Lăng nói đến mức không thể phản kháng. Cũng chính là nét mặt anh ta thay đổi rất khác lạ, nắm tay cũng siết chặt thành quyền, tưởng chừng vung lên thì có thể giáng vào mặt Thương Lăng một cái đánh điếng người.
Không bao lâu sau đó, ước chừng khoảng mười lăm phút thì Thương Lăng quay trở lại xe. Anh không nhắc đến cuộc nói chuyện giữa mình và Đàm Vương Quang mà lập tức cho xe chạy đi. Nhìn thấy anh không muốn nói, cô cũng chẳng hỏi nhiều.
Một ngày của Phương Tử Quỳnh trôi qua cũng chỉ là đi ăn, đi uống, rồi lại đi dạo, một chút điểm nhấn cũng chẳng có. Nhưng dù là như vậy, Phương Tử Quỳnh cũng chẳng muốn hết ngày, thực sự cô chẳng muốn trời về đêm một chút nào.
Nhưng có ai biết, trời về đêm mang cho cô nhiều suy nghĩ muộn phiền, đồng thời cũng mang cho anh những nỗi đau đớn sâu lắng?
Đàm Vương Quang gần như sắp phát điên lên rồi. Cả ngày hôm nay anh chính là bị lời nói của Thương Lăng làm cho ảnh hưởng. Đến giờ khắc này cũng chính là bị những lời nói của anh ta quấy nhiễu.
'Phương Tử Quỳnh từ bé khi sinh ra đã định là số mệnh ngắn hơn người. Em ấy từ khi ra đời chỉ biết đến mùi của bệnh viện, đơn thuốc của bác sĩ. Một tuổi thơ không như những con người bình thường. Em ấy từ bé đã không biết đến cái thứ gọi là vô tư chơi đùa, nhiệt tình hết mình cùng bạn bè đồng trang lứa.
Có lẽ cậu chưa từng thấy, nhưng tôi đã từng thấy rất rõ. Tôi đã từng trông thấy ánh mắt khát khao của em ấy. Khát khao thế giới bên ngoài, khát khao tuổi thơ của những đứa trẻ khác, khát khao một cuộc sống như người bình thường. Em ấy không được tiếp cận với nhiều người, nên chưa từng biết thứ gì gọi là tình cảm cho đi.
Đến khi em ấy lớn hơn một chút, bác gái mới cho em ấy ra ngoài nhiều hơn, kết giao với nhiều bạn bè hơn. Em ấy giống như một bông hoa trong nhà kính vậy, chỉ có thế giới của riêng mình, hoàn toàn không biết được thứ gì khác. Tất nhiên, cũng bởi vì sự che chở, bảo bọc nhiều hơn nên em ấy làm sao hiểu được cái thứ tình cảm khác ngoài tình cảm gia đình, em ấy cũng chẳng hiểu thế nào là đau thương nát lòng, tuyệt vọng đến cùng cực. Cho đến khi mà em ấy gặp được một người con gái.....
Người con gái đó giống như được em ấy xem là bạn thân thiết nhất vậy, thân đến mức có thể khiến em ấy bán mạng. Nhưng đáng tiếc...người đó lại chỉ xem em ấy như món đồ chơi, cần thì tìm đến, không thì vứt bỏ, chẳng ngại làm em ấy tổn thương. Lúc đầu, có rất nhiều người thắc mắc, người con gái đó chẳng thua em ấy cái gì cả, cớ sao lại phải ganh tị mà sinh ra ghen ghét. Xét về gia cảnh, người con gái đó cũng thuộc dạng tiểu thư khuê cát, con nhà giàu có. Xét về ngoại hình thì người con gái đó cũng rất dễ thương, ưa nhìn. Xét về trí não, người đó cũng thông minh chẳng kém gì. Mãi đến sau này mới biết, thì ra, người đó chính là ghen vì em ấy có ba mẹ yêu thương hơn, vì em ấy có anh trai xem mình như bảo bối, vì em ấy có nhiều người cho mình tình thương ấm áp. Rồi thì sao, sự ghen ghét sinh ra nhiều thứ luyến tiếc. Hơn nữa...người con gái đó cũng rất thông minh đấy chứ. Dùng điểm cấm kị cả đời của tiểu Quỳnh để đối phó với em ấy.
Tiểu Quỳnh là lần đầu tiên nếm trải được tuyệt vọng khi bản thân giống như bị biến thành con ngốc. Em ấy là lần đầu biết được đau thương nát lòng là cái gì. Thế nhưng, em ấy chưa bao giờ oán hờn ai cả, nửa lời oán than cũng không có. Chỉ là em ấy tự mình trách bản thân ngu ngốc. Lần đầu bước chân ra thế giới bên ngoài đã như thế, bị người ta đánh đến không còn manh giáp, thua thê thảm.
Cũng là lần đầu tiên em ấy nhận thức được tình cảm của mình. Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ vậy. Em ấy không hận ai cả, chỉ hận chính bản thân mình, vì cái gì lại ngu ngốc đi chọn người tổn thương mình nhất làm mối tình đầu. Cậu biết khi tôi gặp em ấy đã nghe gì không? Em ấy nói với tôi chỉ duy nhất một câu, sau đó cũng chẳng mở miệng nói thêm lời nào. Em ấy nói với tôi 'Anh Lăng. Em thật sự là kẻ ngu ngốc nhất trên đời. Tự tay đem tim mình rạch nát đến không còn gì cả.'
Những ngày sau đó, cho dù tôi có đến tìm bao nhiêu lần cũng không thể gặp được em ấy. Đăng nói với tôi, em ấy chẳng chịu ăn uống gì cả. Thật sự, điều tôi sợ nhất chính là em ấy vì chuyện đó mà làm hại sức khỏe của mình. Rồi em ấy lại đột ngột bỏ ra ngoài, cho dù có lật tung cả thành phố cũng chẳng biết em ấy đã đi đâu. Ấy vậy mà người của Đăng lại tìm được em ấy ở khu ổ chuột vắng người nhiều tội phạm. Cậu biết lúc Đăng đến nơi thì thấy gì không? Chính là hình ảnh một đứa bé gái mười tuổi bị đuổi theo bởi một đám côn đồ. Có lẽ cậu không biết, nếu lúc đấy em ấy không bị tai nạn quên mất cậu thì đã không dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay, cũng không cho cậu cơ hội làm tổn thương em ấy lần nữa.
Nhưng tai nạn đó đối với em ấy cũng xem như là điều lành rồi. Em ấy quên được kí ức đau thương vì cậu sau tai nạn, lại có thể sống như ngời bình thường. Vì nếu như tai nạn đó không xảy ra, ngay bản thân tôi cũng không biết được em ấy sẽ sống những ngày tháng sau đó như thế nào. Một cô nhóc mười tuổi, chỉ một chút nữa thôi sẽ bị đám cầm thú đó cưỡng hiếp. Vệt thương lòng của em ấy vì cậu mà hình thành, nỗi đau thể xác cũng từ cậu mà ra. Nếu như mọi chuyện thực sự biến thành chiều hướng như vậy, tôi không biết em ấy có thể không đến bệnh viện tâm thần được hay không.
Đàm Vương Quang, ba chữ này gần như đã bị em ấy chôn chặt với quá khứ bi thương kia rồi. Thế nhưng cậu lại nhẫn tâm một lần nữa xuất hiện, một lần nữa tự tay cầm dao đâm vào em ấy. Cả hai lần cậu đều vì người con gái khác tổn thương người con gái yêu cậu bằng cả mạng sống mà không nề hà gì cả. Cậu tưởng em ấy tổn thương như vậy, đau buồn như vậy, tuyệt vọng như vậy là vì cái dự án đó sao? Không phải! Em ấy như vậy đều là vì cậu. Cậu biết vì sao khi đó em ấy lại chọn thi chuyên ngành của cậu mà tạm gác việc học luật của mình sang một bên không? Vì em ấy nghĩ rằng chỉ cần em ấy cố gắng thì cậu sẽ yêu em ấy, hai người có thể cùng nhau gây dựng tiền đồ, có thể cùng nhau hoàn thành nhiều dự án kinh doanh một cách xuất sắc nhất. Chỉ đáng tiếc, người mà cậu muốn cả đời ở cùng không phải là em ấy. Em ấy có thể làm lại mười bản dự án như vậy, thậm chí còn tốt hơn. Em ấy chỉ tuyệt vọng là vì cậu nhẫn tâm lừa gạt em ấy như vậy. À, cũng chính vào cái ngày cậu lấy đi bản dự án từ tay em ấy đấy, cậu nhớ không? Cũng chính vào cái ngày đó, em ấy lại đột nhiên bị đau đầu mà ngất đi. Hôn mê liên tục gần mười tiếng đồng hồ, khi em ấy tỉnh dậy thì hỏi tôi một câu như thế này 'Anh đã biết Đàm Vương Quang là người con trai năm năm trước có phải không?'. Tôi biết, lúc đó em ấy đã nhớ rất rõ ràng cậu là ai, không còn mơ hồ như những ngày trước đây, khi mà em ấy chỉ hỏi tôi rằng 'Em cảm giác anh ấy rất quen thuộc'. Vết thương hiện tại vẫn đang rỉ máu, nỗi đau từ quá khứ lại bị bóc ra. Lúc đó, tôi thật hận cậu đến tận xương tủy, chỉ muốn giết chết cậu.
Tôi không biết rốt cục là em ấy đã nghĩ như thế nào. Nhưng sau đó, ngay lập tức trở thành con người khác, chuyên ngành đang học vì cậu cũng bỏ dở, tập trung vào học luật, một tâm muốn trở thành luật sư như lúc bé đã mong ước. Em ấy trở nên vui tươi hơn, tươi tỉnh hơn rất nhiều. Cậu có biết vì sao tôi ở cạnh em ấy lâu như vậy vẫn không có cách nào để em ấy tiếp nhận mình không? Vì sau khi cậu biến mất, hai chữ Ngũ Hạo đã trở thành tương lai đẹp nhất của em ấy.
Đàm Vương Quang. Cậu đã biến mất thì đừng xuất hiện lại nữa. Anh hai cậu, Đàm Lâm Ngạn, anh ta đã tìm được người còn gái khác thì cậu cũng nên nói với anh ta đừng nghĩ đến tiểu Quỳnh nữa. Mang anh ba Đàm Khải Đình của cậu trành xa tiểu Quỳnh càng xa càng tốt. Tốt nhất đêm nhà họ Đàm các người biến mất khỏi tương lai của em ấy đi.'
Thương Lăng thật sự nói rất nhiều. Những thứ anh ta nói, có cái anh đã biết, nhưng cũng có thứ anh chưa từng nghe qua bao giờ. Anh chưa từng biết Phương Tử Quỳnh lại trải qua nhiều thứ như vậy. Chưa từng nghĩ mình làm tổn thương Phương Tử Quỳnh sâu sắc như vậy. Chưa từng nghĩ Phương Tử Quỳnh là một tiểu thư đài cát lại có cuộc sống khát khao nhiều thứ như vậy.
Nhưng mà...thứ anh quan tâm hơn cả, chính là hai chữ Ngũ Hạo kia.
Ngũ Hạo...
Quả thật Trái Đất tròn, rất tròn!