"Anh, Quỳnh nhi đang ở Tử Phong Bảo sao?"
"Không."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Đàm Vương Quang, hết thương em gái tôi rồi à? Thế nào thái độ lại khác ngày hôm trước thế hả?" Phương Tử Đăng câu miệng cười giễu một cái, kể ra, trở mặt nhanh như lật sách vậy.
"Anh, em và Quỳnh nhi đã đăng kí kết hôn rồi, từ hôm nay, cô ấy là vợ của em. Em hỏi anh cô ấy có nhà không, em đến đón cô ấy." Đàm Vương Quang không nhanh không chậm trả lời, anh cũng không có muốn gọi cho Phương Tử Đăng, chỉ là gọi Phương Tử Quỳnh lại không thể liên lạc, chẳng biết làm thế nào để đón cô về nhà.
"Cái gì?" Phương Tử Đăng bật người đứng dậy. Kết hôn? Đã đi đăng kí kết hôn rồi? Em gái anh ba ngày nay không về nhà, điện thoại không liên lạc được là vì việc này?
"Cậu và em gái tôi đăng kí khi nào?"
"Ba ngày trước." Đàm Vương Quang không nhanh không chậm trả lời.
Phương Tử Đăng bên đây trầm mặc hồi lâu, đột ngột lên tiếng.
"Đàm Vương Quang, em gái tôi mà có chuyện gì, tôi nhất định chôn sống cậu!" Giận dữ nói rồi thì cúp máy, nhanh chóng gọi cho Nhất Phong.
"Phong, cậu mau đi tìm em gái tôi ngay lập tức."
"...."
"Ở đâu?"
"...."
Chết tiệt! Phương Tử Đăng bật tiếng chửi thầm rồi cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng, ngay cả xe cũng không lấy, trực tiếp bắt taxi chạy đi.
.
..
...
"Em không sao, anh đừng có lo quá." Giọng một cô gái nhỏ nhẹ vang lên, nhìn sâu trong mắt cô còn có ý cười ẩn hiện.
"Em còn nói không sao? Không phải vì cuộc gọi cuối cùng của em là gọi cho anh, bây giờ cũng không biết em làm sao rồi!" Người con trai lên tiếng, giống như là trách mắng cô gái kia.
"Được rồi, là em không đúng." Cô gái đó cũng chỉ lắc đầu cười cho qua chuyện, có vẻ không muốn nói.
"Em thật tình không biết bị cái gì, vì em mà anh sắp bị dày vò đến chết mất!"
"Hả?" Cô gái kia nghệt mặt ra, không hiểu đối phương đang nói gì.
"Thì còn ai vào đâ..." Chữ còn nói chưa có tròn, cửa phòng đã bật mở, một bóng dáng chạy như bay vào, hai người một nam một nữ đang nói chuyện quay đầu nhìn nhau.
"Em có làm sao không?" Người mới vừa bước vào là Phương Tử Đăng, người con gái kia chính là em gái anh - Phương Tử Quỳnh, và người còn lại - Nhất Phong.
"Anh...anh làm sao biết?" Phương Tử Quỳnh trợn mắt nhìn Phương Tử Đăng ở trước mặt, rồi quay sang nhìn Nhất Phong, anh chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết gì rồi đi ra ngoài.
"Em còn hỏi!! Rốt cục em có quan tâm đến sức khỏe của mình hay không vậy? Nếu không phải là Nhất Phong thì sao? Em sẽ như thế nào hả? Ngất trong khách sạn? Em làm cái trò gì vậy hả?" Phương Tử Đăng gần như là gầm lên, thái độ của anh cực kì tức giận.
"Anh, em biết sai rồi mà." Phương Tử Quỳnh không muốn nói nhiều, đúng thật cô đã mệt đến sắp điên rồi.
"Biết sai rồi? Em đã nói câu này bao nhiêu lần rồi. Phương Tử Quỳnh, lần một, lần hai là ngu ngốc, lần thứ ba là hết thuốc chữa rồi em có biết không? Em vì cái gì mà cứ phải yêu một mình cậu ta? Bên cạnh em không thiếu con trai tốt, lại càng yêu em hết lòng hết dạ, tại sao không chọn? Yêu cậu ta, cậu ta cho em cái gì hả? Đổi được cái gì mà cứ phải tự làm đau bản thân vì cậu ta?"
"Anh, em không có. Em không yêu anh ta!"
"Không yêu? Ngay cả đăng kí kết hôn em cũng cùng cậu ta tự ý làm, thậm chí hỏi anh một câu, báo cáo với anh một tiếng cũng không! Phương Tử Quỳnh, người anh trai này của em chết rồi có phải không? Người anh trai này không có tư cách để quản em có phải không?"
Phương Tử Quỳnh chỉ biết im lặng, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, không đáp lời, chỉ nghe anh mắng.
"Phương Tử Quỳnh, anh hai không phải không thương em, anh rất thương em. Chính vì thương em anh không thể để em đau khổ, một lần lại một lần tự cầm dao đâm lấy mình. Anh không muốn nhìn đứa em gái anh yêu thương mười chín năm, cuối cùng lại vì một người phụ bạc mà đòi chết đòi sống. Phương Tử Quỳnh, em là em gái anh, là đứa em gái anh thương nhất, cưng chiều nhất đời này, cho dù anh chết mà có thể đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho em, anh cũng không oán không hối. Nhưng Tử Tử, em hết lần này đến lần khác tự bức mình vào đường cùng, em hỏi anh làm sao cứu em? Làm sao đổi lấy một cuộc sống bình thường cho em khi mà em cũng không cần đến nó? Tử Tử, tại sao phải là Đàm Vương Quang? Thương Lăng không yêu em sao? Ngũ Hạo không hết lòng hết dạ vì em sao? Em nói muốn cùng cậu ta chấm dứt quan hệ, nhưng em có nghĩ, một cuộc hôn nhân không tình yêu như thế này sẽ hủy hoại cả đời em, sẽ là thứ ràng buộc em với cậu ta cả đời hay không?"
"Anh, anh đã nói không quan tâm, vậy thì đừng can dự vô nữa." Phương Tử Quỳnh nắm chặt tay cãi lại anh, cô cũng không muốn, cô cũng không muốn làm anh buồn. Nhưng mà, ngay khi cô suy nghĩ kĩ, người ta đã đi trước cô một bước rồi! Cô không còn đường lui nữa, ngoại trừ cách tiếp tục kiên cường mà tiến lên, cô còn lựa chọn khác sao?
"Em...Phương Tử Quỳnh, anh nói không quan tâm là vì muốn em tự mình suy nghĩ rõ ràng, nhìn ra mục đích của cậu ta. Nhưng em thì sao? Không suy nghĩ, tự ý hành động một cách ngu ngốc! Ba mẹ biết rồi thì sẽ làm sao hả? Em cũng biết cậu ta không yêu em, cả đời này em cũng đừng mơ tưởng, trong mắt cậu ta chỉ có một người, em viễn cũng không thể sánh bằng...."
"Anh đi về đi. Em mệt rồi, không muốn nghe anh nói!"
Phương Tử Quỳnh nằm xuống, kéo chăn lên qua đầu, không muốn để ý đến anh nữa.
Phương Tử Đăng nhìn cô vô lực uất ức như vậy cũng không nói nữa, cố gắng dằn lại lửa giận, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô.
Một lát sau, Nhất Phong đem vào một phần cháo, nhìn thấy Phương Tử Quỳnh đã ngủ, chỉ đặt xuống trên bàn, đứng cạnh Phương Tử Đăng đang ngồi bên sofa.
"Nhất Phong, cậu làm sao tìm được em ấy?" Phương Tử Đăng không mở mắt, chỉ nhỏ giọng hỏi.
"Tổng tài, là người của khách sạn Vạn Cân gọi vào điện thoại của tôi, họ nói trong camera quan sát chỉ thấy Tử Quỳnh đi vào trong mà không đi ra liên tục trong vòng ba ngày, lúc đi vào không mang theo bất cứ thứ gì, lại ở trong phòng ba ngày, họ sợ xảy ra chuyện gì nên tự ý mở cửa vào. Lúc vào trong, quản lí nhìn thấy Tử Quỳnh đang ngất trên sàn, tay vẫn cầm điện thoại. Trong danh sách cuộc gọi gần nhất là gọi cho tôi vào ba ngày trước, vì vậy họ liền gọi cho tôi."
"Nhất Phong, cậu ngồi xuống đi, chúng ta cũng không xa lạ gì đừng cung kính như thể chủ tớ."
Nhất Phong gật đầu ngồi xuống sofa cạnh anh, mắt hướng đến Phương Tử Quỳnh đang nằm trên chiếc giường kia, lắc đầu một cái.
Thật tình anh vẫn chưa chứng kiến bao giờ, một người con gái có thể vì một người đàn ông mà làm cho mình thành ra cái bộ dạng thảm như vậy? Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là người đàn ông kia thực sự rất tồi tệ, để một người con gái trở thành như vậy cũng thật tàn nhẫn.
Đột nhiên, Phương Tử Đăng đứng lên đi ra ngoài, Nhất Phong nhìn Phương Tử Quỳnh một lúc, kéo chăn lại cho cô rồi cũng đi theo.
"Phong, hai ngày trước Tử Tử gọi cậu có việc gì vậy?"
"À, chính là chuyện của tổ chức đấy ạ. Cô ấy nói tôi đừng động vào chuyện của tổ chức nữa, cứ giao toàn quyền cho Vương Mễ, chỉ đạo cậu ta trực tiếp đưa Kha Y ra ngoài, giúp cậu ta tại ngoại, dù cho người phía bên kia là ai cũng không được động thủ, họ ra tay, không chống được thì cứ đi theo, cô ấy không muốn lo đến chuyện của tổ chức nữa. Còn có, sau này có chuyện không cần tìm cô ấy, trực tiếp tìm đến Kiều Lập Ngân hoặc Phúc Thiên Nhan là được."
"...." Phương Tử Đăng đứng ở ban công hành lang bệnh viện, miệng nhả khói thuốc ra, ánh mắt lờ mờ nhìn về phía trước. Tổ chức là tất cả của em gái anh, vì Đàm Vương Quang em ấy mới có được nó, bây giờ nói từ bỏ?
"Tử Đăng, anh có làm sao không vậy?"
Ngoại trừ những lúc theo Phương Tử Đăng đến những cuộc họp, giữ mực hành động của kẻ dưới đúng mực, những lúc khác, Phương Tử Đăng đều coi anh và cũng bắt anh phải cư xử như những người anh em tốt vậy, dù nhìn Phương Tử Đăng có vẻ không quan tâm ai ngoài Phương Tử Quỳnh nhưng thật ra rất tốt, anh em gặp nạn nhất định không bỏ.
"Nhất Phong, cậu phong tỏa tin tức Tử Tử nhập viện cho tôi, chặn hết thông tin Tử Tử đã từng đi đâu, ở đâu trong hai ngày qua, không được để một tin tức nào lọt ra ngoài."
Dù không hiểu ngụ ý của Phương Tử Đăng nhưng Nhất Phong vẫn gật đầu, chỉ cần tốt cho Phương Tử Quỳnh thì cái gì cũng được. Bản thân không có cơ hội, ít ra hãy để cho anh có thể chăm sóc cô như em gái mình.
.
..
...
Bốn ngày trôi qua, Đàm Vương Quang dù cho bao nhiêu người đi tìm cũng không thể tìm được Phương Tử Quỳnh, thậm chí, anh cũng cho người tìm đến Kiều Lập Ngân, Khắc Linh Lung và cả Phúc Thiên Nhan nhưng cũng không có chút tin tức gì. Anh không biết cô đã đi đâu, làm gì, có xảy ra chuyện gì hay không. Đầu óc thì cứ rối tinh rối mù lên, nhưng mà, điện thoại làm phiền vẫn chưa bỏ sót giờ nào, thật làm anh phát điên.
Người con gái anh yêu thương biết nhường nào, nay lại không thể cho anh tìn kiếm được một chút yêu thương ở đó nữa....
Lại một lần nữa tiếng chuông thúc giục vang lên.
"Anh không cần em nữa có phải không?" Vừa nghe điện thoại, ở bên kia đã vang lên một giọng nói có chút uất ức.
"Em đừng có loạn nữa có được không?" Trong đầu Đàm Vương Qung bây giờ, ngoại trừ cần tìm Phương Tử Quỳnh cũng toàn là hai chữ lo lắng. Thật tình, bảo anh bình tĩnh tán dóc cùng người nọ, xin lỗi, nhã hứng này anh không có.
"Anh..."
Không đợi cho người bên kia nói hết câu, Đàm Vương Quang đã ngắt máy ngang, trực tiếp tắt điện thoại, nhưng lại sợ bỏ dỡ cuộc gọi về tin tức của Phương Tử Quỳnh, đành mở lại máy.
Cứ như vậy, lần đầu tiên trên dưới Đàm thị được chứng kiến Tổng tài mơ mơ màng màng không tập trung vào công việc, đến cả Trần Húc ở cạnh anh cũng cảm thấy phiền não giùm.
Đại ca của anh xưa nay không phải luôn xem phụ nữ như y phục, anh em là tay chân, công việc là tính mạng hay sao? Lần này chỉ vì một người phụ nữ không biết trời cao đất dày mà mất tích đã hoàn toàn khuấy đảo trí óc đại ca, thật không biết người kia đã tu luyện bao nhiêu kiếp a.
"Đông Phương?" Đàm Vương Quang vừa nghe báo cáo vừa suy nghĩ chuyên của cô, tuy nhiên, vẫn chính là không bỏ sót chi tiết nào của cuộc họp.
"Húc." Đàm Vương Quang gọi tên Trần Húc, nói gì đó vào tai cậu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Trần Húc đột nhiên giốngg như là đang kìm nén tiếng cười, gật gật đầu.
Sau đó, tự ý ngồi vào ghế Tổng giám đốc khi Đàm Vương Quang vừa xoay người đi ra ngoài trong ánh nhìn mang theo bao nhiêu là ngạc nhiên của những người đang ở trong phòng họp.
Đại ca, công lớn lần này không thưởng không được nha.