Sáng hôm sau, lúc cậu mở cửa nhà ra đã thấy anh đang đứng đợi mình, trên vai còn có chút ướt thì không khỏi tức giận:
- Sao cậu tới sớm vậy? cũng không gọi cửa mà lại đứng hứng sương.
- Chỉ là muốn nhanh một chút mua bữa sáng cho cậu thôi mà,hìhì.
- Đừng có mà ngụy biện.
- Được rồi, được rồi, là tôi sai cậu đừng giận.
- Cậu thật là... thôi còn sớm vào nhà ăn sáng rồi đi học.
- Yes, sir - anh ra vẻ nghiêm túc giơ tay lên chào kiểu quân đội làm cậu đang tức giận cũng phải bật cười.
Anh cầm bữa sáng trên tay rồi theo cậu vào nhà. Hai người cùng nhau ăn sáng rồi mới đến trường.
///KHOẢNG CÁCH TỪ NHÀ ĐẾN TRƯỜNG///
Thiên Tứ nhìn hai người cùng đến lớp, đợi họ ngồi xuống thì quay xuống nói với anh:
- Dạo này mày không đi đâu chơi hết vậy? Chiều nay đi đâu chơi không?
- Chiều nay hả? Tao bận rồi.
- Mày lại bận? Một tuần ngày thì hết ngày mày bận, còn lại một ngày thì mày không rảnh. Mày...
Thiên Tứ chợt nhớ ra gì đó, lén liếc nhìn cậu rồi lại nhìn anh, thầm nghĩ "Chẳng lẽ nó muốn bắt đầu kế hoạch theo đuổi Tiếu Phàm sao?", nghĩ nghĩ liền cảm thấy đúng vì vậy cậu ta liền nói:
- Vậy lần sao đi cũng được.
- Ừm lần sau đi.
Nghe anh nói vậy Thiên Tứ cũng không nhiều lời xoay người đi, lại nghe anh nói với cậu:
- Hôm nay cậu có đi làm thêm không?
- Có, giờ bắt đầu làm, sao vậy?
- Tan học mình chở cậu đi ăn trưa, rồi đưa cậu đến chỗ làm luôn nha?
- Ừm, vậy cảm ơn cậu, Thiên.
- Không có gì, mà chiều h cậu tan ca phải không?
- ỪM.
- Mình tới đón cậu nha?
- Không phiền, không phiền.
- Vậy tối nay mình mời cậu ăn tối xem như cảm ơn được không?
- Được mà, hìhì.
Thiên Tứ nghe anh và cậu đối thoại với nhau, Thiên Tứ không khỏi phỉ nhổ anh trong lòng "CMN, đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn mà".
=================
Vẫn như mọi khi anh đứng chờ cậu tan ca,lúc cậu tan ca ra mời anh đi ăn tối nhưng anh lại từ chối:
- Thức ăn ở ngoài không hợp vệ sinh, chẳng phải cậu biết nấu ăn sau, nấu cho mình ăn đi được không?
- Nấu thì được chỉ là không được ngon cho lắm, vẫn là ra ngoài ăn đi.
- Không muốn, không muốn, người ta muốn ăn món cậu nấu mà - giả vờ đáng thương kéo tay cậu lắc lắc.
- Cậu cái tên mặt dày này, cậu không biết xấu hổ nhưng tôi biết đó - mặt cậu xám xịt nhìn anh - Tôi muốn đi chợ mua ít thực phẩm cậu cứ ở đây mà làm chuyện mất mặt đi, nhớ đừng nói với người khác tôi và cậu biết nhau.
- Được không đùa cậu nữa, lên xe chúng ta cùng nhau đi chợ.
- Xem như cậu biết điều đó.
=======================
Cậu cứ tưởng đây là lần đầu anh đến một khu chợ nhỏ như thế này nhưng thật không ngờ so với cậu_ một người thường xuyên đi chợ, thì chẳng bằng một góc của anh. Khi cậu mua đồ cậu chỉ nghe người bán nói giá bao nhiêu thì cậu chỉ trả tiền, còn anh lại cùng mấy bà thím bán hàng trả giá đến họ cũng phải bó tay với anh.
Anh thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt không thể tin thì bật cười giải thích:
- Trước đây có một đoạn thời gian mình sống cùng bà, lúc đó mỗi lần đi chợ nhìn bà trả giá khiến mấy cô bán hàng không nói lại được gì, thấy hay hay nên học theo không ngờ hôm nay được dùng đến.
- Thật khâm phục cậu.
- Có phải rất xứng làm bạn trai cậu không? - anh kề sát tai cậu nói.
- Cậu... cậu đừng có nói nhảm, tôi... tôi đi trước- anh nhìn cậu không được tự nhiên bỏ đi trước, nhìn kĩ sẽ thấy tai cậu cũng đỏ lên. anh mỉm cười rồi nhanh chóng xách đồ chạy theo cậu...
///END CHƯƠNG ///
P/S: Mong mọi người góp ý "cúi đầu".