Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Thu hoàn thành một vài món ăn rồi bưng tới, cực kì mong chờ Lâm Hạ thưởng thức.

Bị đối phương nhìn chằm chằm, Lâm Hạ quả thật có chút không được tự nhiên, bất quá nàng vẫn thực bình tĩnh gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

“Thế nào?” Thiên Thu vẻ mặt chờ mong hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Lâm Hạ bình luận đúng trọng tâm, tài nấu nướng của Thiên Thu vẫn là có thể.

Thiên Thu nghe vậy triển lộ tươi cười, có một câu này của Lâm Hạ cũng đủ rồi, nàng vốn dĩ chính là một người dễ dàng thỏa mãn.

“Khoảng thời gian này tôi ở lại, nếu không chê thì cơm chiều đều để tôi làm đi.” Thiên Thu tự đề cử mình trở thành bà nội trợ.

“Ừm.” Lâm Hạ không mặn không nhạt ừ một tiếng, có người thay mình làm cơm, nàng đương nhiên là vui mừng.

Ngày thường Lâm Hạ cũng sẽ tự xuống bếp nấu cơm, loại chuyện ăn uống này, khẳng định là hai người cùng nhau ăn sẽ ấm cúng hơn nhiều so với một người ăn, cảm giác vẫn là có khác biệt. Tuy Lâm Hạ cảm giác mình là một người dù có đơn độc thì vẫn sống tốt, nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng vẫn là khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, vì vậy giờ phút này Lâm Hạ bỗng thấy ấm áp hơn nhiều. Nàng cũng đột nhiên suy nghĩ, rất nhiều người vì cái gì muốn kết hôn chứ, chưa chắc đều là bởi tình yêu, đại khái cũng có đại bộ phận là bởi vì cô độc. Nàng sở dĩ nguyện ý cùng Thiên Thu ở chung là bởi ở thế giới kia, các nàng đã ở chung quá nửa năm, nàng cảm thấy mình cũng không khó tiếp nhận chuyện này, tuy cuộc sống hiện tại so với thế giới kia phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nhưng lại có được cảm giác chân thật.

“Sao vậy?” Thiên Thu nhận thấy động tác cầm đũa của Lâm Hạ chậm lại, chỉ sợ đồ mình nấu không hợp khẩu vị của đối phương, nàng thật sự đã rất nỗ lực để bản thân hữu dụng một chút.

“Tôi cảm thấy hai người sống chung, nếu tính cách không xung đột thì kì thực cũng không xấu, có thể giảm bớt phí sinh hoạt.” Lâm Hạ nói, cái gọi là phí sinh hoạt không đơn thuần chỉ là vật chất mà còn có tinh thần, thậm chí phí lao động, tựa như việc nhà cũng có thể san sẻ cho nhau.

“Nếu Hạ không chê, chúng ta có thể luôn luôn sống chung như vậy.” Thiên Thu không quên tạo cơ hội tranh thủ cho mình.

Lâm Hạ chỉ vùi đầu ăn cơm chứ không trả lời, nàng biết rõ để sống chung dài lâu thì chuyện cần cân nhắc sẽ rất nhiều, như điều kiện xứng đôi, tam quan nhất trí hay không, thói quen sinh hoạt có mâu thuẫn không, vân vân... Tuy rằng nàng cùng Thiên Thu ở trong mộng xem như hòa hợp ở chung nửa năm, bất quá ở thế giới kia không đề cập nhân tố hiện thực quá nhiều, bởi vậy Lâm Hạ không biết các nàng có thể giống với thế giới kia hay không. Đối với chuyện chưa chắc chắn, nàng sẽ không đưa ra đáp án một cách dễ dàng.

Thiên Thu thấy Lâm Hạ chẳng nói lời nào, trong lòng cực kì mất mát, bất quá nàng chỉ có thể âm thầm lạc quan từ trong đau khổ, chính là ít nhất Lâm Hạ vẫn chưa từ chối mình hoàn toàn, như vậy bản thân liền có thể tiếp tục làm đà điểu.

Cơm nước xong, Lâm Hạ tẩy rửa, Thiên Thu lau sàn nhà, vốn dĩ Thiên Thu muốn làm hết công việc nhà nhưng Lâm Hạ lại không đồng ý.

Hai người cứ như vậy ở chung, nhìn như bình đạm còn có hơi ái muội một chút. Vì cái gì lại nói ái muội? Bởi vì mỗi ngày trước lúc đi ngủ, Thiên Thu đều sẽ dấy lên ý niệm đi gõ cửa phòng Lâm Hạ rồi leo lên giường của nàng, nhưng cuối cùng vẫn là nhát gan, chẳng qua khát vọng này chỉ biết càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Lâm Hạ vốn cho rằng Thiên Thu háo sắc như vậy, sớm hay muộn đều sẽ không kìm nén nổi, lại chẳng ngờ đối phương thiếu tinh thần. Ngay từ đầu, Lâm Hạ đã có suy nghĩ hòa nhau thành một, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân trưởng thành, cũng không để tâm chuyện này lắm. Kỳ thực nghĩ kĩ một chút, nếu Thiên Thu thật sự tới ngủ với mình, vậy mình rốt cuộc nên đáp ứng hay là cự tuyệt đây? Nếu đáp ứng, thân thể lãnh cảm này khả năng sẽ làm cho hai người đều thực xấu hổ, còn nếu không đáp ứng, Thiên Thu bị mình cự tuyệt cũng sẽ xấu hổ vô cùng, cho nên các nàng ở chung theo hình thức như hiện giờ cũng không có gì xấu.

Khát vọng trong lòng Thiên Thu càng ngày càng tăng, nhưng nàng lại không có gan lớn, mỗi tối, trái tim chẳng biết phải giằng co bao nhiêu lần. Rốt cuộc tới một đêm, có lẽ là vào thời kỳ rụng trứng, ý niệm muốn cùng Lâm Hạ bạch bạch bạch của Thiên Thu đều sắp khiến nàng mê đắm mất hết lí trí rồi, cuối cùng nàng quyết định lén lút ra ngoài mua hai chai rượu, chuẩn bị mượn rượu tăng thêm sắc đảm.

Thiên Thu rất hiếm khi uống bia rượu, nhưng nàng vẫn là uống hết sạch hai chai rượu vào bụng mình, cũng không biết là cồn nổi lên tác dụng hay là sau khi nội tâm đã lấy được cớ, lá gan rõ ràng đã khuếch đại hơn nhiều.

Thời điểm sắp giờ đêm, Thiên Thu rốt cuộc thật sự tới gõ cửa phòng Lâm Hạ, nàng thử dùng tay mở cửa một chút lại ngạc nhiên thấy cửa không khóa, Thiên Thu lập tức cảm thấy đây là Lâm Hạ cố tình để mình vào phòng. Vốn dĩ lá gan của nàng chỉ ở mức đủ dùng, tùy thời đều có khả năng co rúm lại, lúc này liền kịch liệt bành trướng.

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Hạ vừa mới ngủ, sắp thiếp đi thì lại nghe thấy một tiếng đập cửa. Sau khi bị đánh thức, nàng cảm giác có ai đó mở cửa rồi vào trong, Lâm Hạ ý thức được người này vô cùng có khả năng là Thiên Thu, nữ nhân kia háo sắc đến độ được thế giới thịt văn tán thành, rốt cuộc vẫn là sắc đảm bao thiên. Ngay khi Lâm Hạ cân nhắc có nên bật đèn hay không, Thiên Thu đã chạm vào giường của nàng.

Trong phòng một mảnh đen kịt, Thiên Thu giống như kẻ trộm luôn thích hành động trong bóng tối, cảm giác thẹn thùng trên mặt nàng lập tức bị màn đêm bao phủ.

“Cô tới phòng tôi làm gì?” Giọng Lâm Hạ tỏ vẻ khó hiểu, mặc dù nội tâm nàng đều đã biết rõ.

Thiên Thu nghe Lâm Hạ hỏi như vậy, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, nhưng đến cũng đã đến rồi, chỉ có thể bất chấp hết thảy.

“Tôi…… Không ngủ được, muốn cùng Hạ nói chuyện một lúc.” Thiên Thu lập tức tìm cớ.

“Cô uống rượu?” Lâm Hạ ngửi thấy mùi cồn từ trên người Thiên Thu.

“Ừm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio