Do hôm qua web bị lỗi hay bảo trì gì đấy nên hôm nay mới ra chương mới, mong mọi người chửi thì chửi cái web ấy. Còn về vấn đề truyện ra lâu vc thì tác giả cũng éo quan tâm vì từ chương sang chương đã mất hẳn tháng rồi. Gửi các bạn giàu sụ, đọc xong chương thì đừng nên làm mấy thằng ml xem chùa nha, các bạn nhà nghèo thì mình éo chấp.
Linh Việt Giới, một thế giới song song với Trái Đất. Nơi này tất cả các nước đều hợp lại làm một và gọi chung là Việt Quốc, trình độ hiện đại ở đây có thể xem như ngang bằng hoặc hơn với Trái Đất, mọi truyền thống, tôn giáo cũng gần giống như Trái Đất. Con người nơi này đều dùng chung một loại ngôn ngữ và câu chuyện này diễn biến hầu như chỉ ở trong Trường Quốc Tế Lê Hồng Phong, nơi tập hợp đủ loại người với nhiều tính cách khác nhau. Trường này có hơn nghìn học sinh và lớp học từ cấp hai đến thẳng Đại Học và cấp độ của trường được xếp vào loại thường so với các trường khác.
Trường Quốc Tế Lê Hồng Phong, Lớp A.
Trong lớp hiện tại đang vô cùng nhộn nhịp, đơn giản là các học sinh đang chào đón bạn học sinh mới thân thương
"Cậu có người yêu chưa?"
"Cậu thích thể thao không?"
"Cậu thích dùng bao cao su hay trần trụi với thiên nhiên?"
......
Hàng loạt các câu hỏi linh tinh vớ vẩn được mấy đứa ngáo ngơ, hám trai trong lớp hỏi Sơn. Và hơn thế nữa, cả thằng tác giả cũng éo tin nởi chỉ trong vài ngày thằng học sinh mới đã được cả trường bu vào chỉ bằng vẻ đẹp trai cùng với khả năng thể thao bá đạo của ảnh. (Thằng tác giả buff cho nhân vật phụ bá thế? Thằng nhân vật chính thì... Haizz."
Trong vài ngày quan sát Sơn, Minh càng ngày càng cảm thấy mình bé nhỏ.
"Sao lại có thể như thế được?" Minh đứng trong đám đông nhìn Sơn chơi bóng rổ một cách thất thần.
"Không công bằng.."
"Sao lại có thể hoàn hảo như vậy?" Minh nhìn Sơn với vẻ mặt kinh sợ, đôi mắt như nhìn thấy một tên quái vật vậy. Sơn đã đẹp trai lại còn chơi thể thao giỏi, thông minh tuyệt đỉnh, có thể giải các bài tập trên bảng mà thầy cô cho một cách dễ dàng. Điều đó như là giấc mơ của Minh vậy.
"Cậu ta có một cuộc sống hoàn hảo." Minh đứng ngoài đám đông đang bu lấy Sơn mà nhìn, tay cầm cái túi đựng đầy đồ ăn thức uống. Nhìn là đủ biết lại bị Dũng đô vật ( Biệt danh của Dũng trẻ trâu) sai đi mua.
"Sơn à, có giáo viên đang tìm cậu kìa." Hạnh từ bên ngoài tiến vào trong đám đông gọi Sơn.
"Vậy à? Vậy tớ đi chút rồi quay lại." Sơn nghe Hạnh nói thế liền quay lại nói với đám đong rồi đi cùng Hạnh. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ như cặp đôi đang hẹn hò vậy, Minh đứng ở ngoài nhìn thấy cảnh này thì tay nắm chặt lại quay người chạy nhanh đi. Minh chạy như chưa bao giờ được chạy, bây giờ Minh chỉ biết cắm đầu mà chạy. Minh chạy như bay về phía trước và Bốp chân Minh vấp phải viên đá và ngã ra sân, đống đồ trong túi bay như mưa ra ngoài.
"Tụi bây thấy không? Chắc đau lắm hả?" Người xung quanh thấy Minh ngã liền lắc đầu thương hại nhưng không ai đến giúp Minh cả. Minh sau cú ngã đau điếng ấy lại đứng lại nhặt đống đồ rơi tung tóe rồi lững thững đi.
Sân sau trường.
Minh cầm túi đồ mua về đi đến chỗ mà Dũng đô vật đang ngồi. Dũng đang ngồi cùng đám bạn trên tay là điếu thuốc đang hút dở, hắn nhìn thấy Minh tiến tới liền đứng dậy nói: "Mày đi lâu thế? Vì cái thằng mới đến mà bây giờ tao đang vô cùng điên đây, vậy mà mày vẫn cố chọc tao à?"
"Hả, Mày bị ngã à?" Dũng nhìn thấy đống đồ trong túi bị nát cùng với cái túi bị nhàu và dáng Minh đang đi hơi khập khiễng liền hỏi.
"Ư... Ừ.." Minh nhẹ giọng run run nói như sợ Dũng nghe thấy.
"Vậy à, thế thì... Thế thì mày phải mua đống đồ mới chứ?" Dũng hạ giọng xuống như thương hại Minh rồi bất ngờ hét lên, đá vào người Minh. Minh đau đớn ôm bụng nhìn chằm chằm Dũng, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Ngay sau khi thấy khuôn mặt của MInh, Dũng cùng đám bạn liền thấy ngứa đít liền xông vào hội đồng Minh, miệng liên tục chửi rủa. Minh cúi sát người xuống đất, hai tay ôm đầu cố gắng chịu đòn từ mấy đứa bắt nạt.
"Tôi ngán lắm rồi..."
"...Ngán khi phải sống theo kiểu như này lắm rồi..." Minh vừa nằm ăn hành vừa chán nản, đau khổ suy nghĩ. Sau khi ăn hành no bụng, Minh được Dũng mở lòng từ bi nhổ bãi nước bọt lên người rồi cùng đám bạn của mình rời đi. Minh lại thất thểu đi rửa cái đống nước bọt trên người rồi đi lên trên lớp. ( Thằng nhân vật chính ăn gì mà xui thế?) Vừa bước vào lớp Minh liền thấy có một bóng người đang một mình ngồi trên bàn, tay cầm cái điện thoại, mắt nhìn chăm chú vô trong. Minh ngạc nhiên khi thấy đó lại là Sơn, thanh niên đẹp trai khoai to mới chuyển đến.
"Không chịu về mà ngồi đó làm gì? Chắc xem phim nóng chứ gì." Minh thắc mắc suy nghĩ, mãi cũng không hiểu. Cuối cùng Minh đành lên tiến hỏi: "Sao còn chưa về mà vẫn ngồi đó?"
"Hửm? Game thôi." Sơn nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, thấy đó là Minh thì mỉm cười nói.
"Vui nhỉ?" Minh cũng đạp lại bằng một câu ngắn gọn khác như thể chế giễu vậy.
"Bị sao vậy?" Sơn thấy mặt Minh bị bầm dập thì liền hỏi.
"Bị đánh thôi." Minh nổi máu ngầu lòi đáp lại.
"Máu kìa." Sơn giơ tay lên định chạm vào vết thương của Minh. ( Nghi vấn Đam Mỹ.) Bỗng dưng, Minh nổi sung lên đưa tay của mình lên chặn bàn tay của Sơn và hét lên hai câu cộc lốc như thằng trẩu: "Đã nói là không sao mà. Không cần quan tâm." Minh quay lại đứng đối diện Sơn, hai tay nắm chặt, đầu cúi gằm xuống, từ hai con mắt chảy xuống từng giọt nước nhỏ li ti. ( Ngay sau đó anh Sơn đập zai bước tới, nâng đầu Minh lên tặng cho Minh một nụ hôn nồng cháy.:>>)
"Cậu thì tốt rồi, đẹp trai, nổi tiếng. Quá tốt rồi còn gì..."
"Tớ cũng muốn được như cậu." Minh nói trong khi khóc giống hệt một đứa gay lọ yểu điệu, chắc có thể đốn tim cả khối thằng khác. Sơn đứng im nhìn Minh khóc, bỗng dưng Minh nói một câu kì lạ: ("Làm người yêu anh nhé?":>>)
"Nếu được thay đổi thì cậu có muốn thay đổi không?"
"Hả? Cậu đang trêu tôi đấy à?" Minh ngẩng mặt lên nhìn Sơn, giọng điệu bực tức xen lẫn tiếng khóc.
"Được mà." Lúc này trong đầu Sơn xẹt qua một hình ảnh lạ lẫm, hình ảnh một cánh tay đang cầm lấy cánh tay khác, nhưng rất nhanh biến mất. Khuôn mặt của Sơn nghiêm túc nói tiếp: "Có thể thay đổi tất cả mà..."
"Gì?" Minh ngừng khóc, con mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của Sơn. Bỗng dưng, Sơn đưa ra một lời đề nghị kì lạ:
"Cậu có muốn... chơi thử một trò chơi không?"
"Tr... Trò chơi? Ý cậu muốn nói là sao?" Minh không hiểu hỏi lại. Đôi mắt của Sơn hơi híp lại, nhìn ra ngoài.
"Thiệt tình, thât là xảo trá." Sơn lại nói một câu khó hiểu khác.
"Tôi đang nói về cái lớp này đây." Nghe Sơn nói làm mặt Minh nghệt ra như chứng kiến sự kiên gì đó kinh khủng lắm. Không để ý đến Minh, Sơn vẫn tiếp tục nói:
"Thấy đẹp trai, nổi tiếng thì tới làm quen, làm ra vẻ thân thiết lắm, nhưng xấu một chút thì lại xa lánh bỏ mặc..." Sơn quay lại nhìn Minh.
"...Thấy công bằng không?"
"Sao cậu lại nói những câu đó?" Minh vẫn khó hiểu hỏi lại.
"Vì tớ nghĩ như vậy." Sơn nhắm mắt lại dựa vào bức tường phía sau trông vô cùng ngầu lòi. Minh nhìn chằm chằm vào Sơn nghĩ: Thằng này... là kẻ hai mặt đây mà."
"Rồi sao? Nếu cậu được cao to, đẹp trai và đánh gục những đứa bắt nạt cậu và nổi tiếng thì sao? Nó sẽ giống như sống lại lần nữa nhỉ? Và nó đơn giản như chơi một trò chơi mà thôi." Sơn liên tục đặt ra những câu hỏi cho Minh và kết thúc bằng một câu chất như nước cất tăng thêm phần lạnh lùng của mình.
"Sao...? Chuyện đó có thể thành sự thật sao?" Minh nhíu mày hỏi lại. Khuôn mặt của Sơn lúc này càng cúi xuống khuôn mặt bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ hắt vào trông vô cùng bí hiểm nhẹ giọng nói:
Nếu có thật.... thì muốn thử không?"