Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Thấy gương mặt thật thà chất phác của bác nông dân, Dư Tô bèn nhắm mắt hỏi: "Cháu hỏi dinh thự nhà họ Vương ấy ạ."
Người nông dân sững sờ, vẻ tươi cười trên gương mặt ông hóa thành sự bối rối. Ánh mắt ông ta trở nên nghiêm túc, quan sát gương mặt Dư Tô một rồi lại đưa mắt nhìn toàn thân cô.
Dư Tô thấy lạ, đang định hỏi thì bác nông dân đã thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: "Mấy cái cô cậu thanh niên này, đúng là ăn no rửng mỡ. Đang sống yên lành thì không chịu, lại cứ phải tìm chuyện kích thích mạo hiểm để làm! Mấy cháu không nghĩ là nếu mình có xảy ra chuyện gì thì bố mẹ ở nhà phải làm thế nào sao?"
Dư Tô bỗng dưng bị giáo huấn một trận mà chẳng hiểu nguyên do. Cô định bỏ đi nhưng cũng lại không cam tâm ăn mắng mà phải tay trắng ra về, bèn dè dặt hỏi: "Bác ơi, bác nói vậy là sao? Dinh thự nhà họ Vương... nguy hiểm lắm ạ?"
"Hả? Cháu không biết à?" Người nông dân tỏ vẻ kinh ngạc rồi vội bảo: "Trời ạ, cái cô bé này, cháu bị bạn lừa đến đây phải không? Trước đây bác cũng từng gặp mấy đứa như vậy rồi, tự muốn chết một mình thì thôi không nói làm gì, nhưng còn lừa cả bạn bè theo cùng, bảo người ta đến đây trải nghiệm cuộc sống thôn quê, cuối cùng lại hại bạn chết, mình thì còn sống nguyên trở về!"
Nghĩa là...
Dư Tô hỏi lại lần nữa: “Bác ơi, thế rốt cuộc dinh thự nhà họ Vương có gì nguy hiểm vậy?”
Người nông dân bặm môi, thoáng quay đầu nhìn dãy nhà phía xa, cuối cùng cũng nói vào vấn đề: “Nhà họ Vương trước đây là nhà giàu cự phách của cái làng này. Cả nhà từ già đến trẻ đều tử tế, thường giúp đỡ người trong làng cày cấy, thỉnh thoảng có người trong làng đói quá không có gì ăn, chỉ cần tới dinh thự nhà họ Vương là nhất định họ sẽ cố gắng giúp đỡ hết lòng.
Người trong làng chúng ta, chỉ cần độ chừng hai mươi tuổi trở lên là không ai không nhớ đến sự tử tế của người nhà họ Vương. Chỉ tiếc là... chẳng biết bọn họ gây thù chuốc oán với ai mà mười lăm năm trước... ôi, chừng vào thời gian đó, bảy người nhà họ đã bị giết sạch!
Chuyện xảy ra vào lúc tối, những người quanh đó đều chẳng nghe được động tĩnh gì, phải đến sáng hôm sau mọi người thấy nhà họ Vương không rời khỏi cửa nên mới sợ có chuyện xấu xảy ra. Có mấy người sang xem thử thì phát hiện họ chết cả rồi.
Chậc chậc, họ chết thảm thương lắm... Chỉ còn mỗi một đứa cháu chưa đến năm tuổi trốn trong tủ quần áo, không bị phát hiện nên mới thoát được. Nhưng chắc khi ấy đứa bé cũng sợ quá nên được tìm thấy cũng đã ngất xỉu rồi, sau khi tỉnh lại thì phát điên. Cũng có người bảo do trốn trong tủ kín lâu, não thiếu oxi nên mới thành điên, ôi, bác cũng chẳng hiểu chuyện này lắm, nói chung thì đứa trẻ cũng bị điên.”
Bác nông dân hơi kể lể dài dòng, nhưng Dư Tô cũng không giục ông. Đối với người chơi như cô thì NPC nói càng chi tiết càng tốt.
Thấy Dư Tô lắng nghe chăm chú, bác nông dân lại càng hăng say kể: “Đứa bé đó xinh xắn lắm, trước khi bị điên ai trông nó cũng thích, mà khi còn sống, người nhà họ Vương lại hay giúp đỡ dân làng nên sau khi chuyện kia xảy ra, người trong làng bàn nhau đồng ý cùng nuôi dưỡng đứa bé này.”
“Dù gì thì cũng chỉ thêm bát thêm đũa thôi mà. Đứa trẻ kia cũng ngoan, dù điên điên dại dại nhưng không bao giờ gào thét đập phá. Chớp mắt cũng đã mười lăm năm rồi, giờ nó cũng sắp hai mươi rồi đấy.”
Bác nông dân bùi ngùi cảm khái, rồi lại tiếp tục kể: “Cháu Khang... Khang là tên của đứa trẻ đó. Nó còn không dám đến gần cổng nhà họ Vương, vừa bước lại gần là người đã run lẩy bẩy. Dù sao thì cũng có bao nhiêu người chết trong nhà đó rồi, người trong làng khi trước đều kéo đến xem, bên trong máu me be bét, trông thôi đã sợ đến nỗi mơ toàn ác mộng.
Về sau người ta bảo rằng lúc đi ngang qua cửa dinh thự nhà họ Vương có nghe thấy tiếng khóc bên trong vọng ra, có cả tiếng hô hoán thảm thiết, tiếng đánh đập mắng mỏ, còn cả âm thanh chặt xương chặt thịt!”
Hai năm trước, có lần một tên ma rượu nhà cuối làng ra ngoài uống rượu về muộn, nhưng hôm ấy vợ ông ta chờ cả đêm vẫn không thấy chồng về, hôm sau trời vừa sáng bà vợ đã xách nón đi tìm chồng, đi khắp nơi mà vẫn không thấy chồng đâu, bà vợ vừa tức lại vừa lo, định bụng đi đường tắt trở lại nhà xem chồng mình có về không, nếu vẫn chưa về bà sẽ lên trấn tìm chồng.
Nào ngờ, vừa mới rẽ sang đường tắt, bước qua nhà họ Vương thì bà đột nhiên nghe thấy có tiếng gào khóc bên trong! Bà ta sợ tới nỗi suýt thì ngất xỉu, mới thét một tiếng rồi chạy đi, nhưng mới chạy được mấy bước đã cảm thấy có gì đó sai sai. Sao tiếng gào khóc kia lại giống lão chồng mình vậy?
Rồi bà lại nhào vào cửa nhà họ Vương gọi chồng, chồng bà ta đang kêu thét bên trong, bảo là mình bị ma ám, cứ nằm dưới đất không bò dậy nổi, hai chân không có cảm giác gì cả.
Bà vợ thấy vậy cũng chẳng dám vào cứu chồng, bèn vội vàng gọi mấy người đàn ông trong làng tới, vừa mới dẫn người ta tới trước nhà thì cổng dinh thự đã bật mở, tên say lảo đảo bước ra, mọi người bèn quay phắt lại nhìn, ôi trời, ông ta sợ đến mức bĩnh cả ra quần!
Nhưng mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà cười ông ta. Chuyện của tên say rượu chứng tỏ dinh thự này có ma! Bọn bác mới vội vàng mời bà đồng, rồi gọi trưởng làng đến nhà họ Vương bắt ma...
Cũng chẳng biết ai truyền chuyện này đi mà nghe có vài người ngoài làng bảo bọn họ đọc được bài viết về dinh thự nhà họ Vương trên mạng, bèn chạy tới đây thử cảm giác mạnh."
Bác nông dân nói nhiều đến khô cả cổ, bèn cầm bình nước bên bờ ruộng lên uống một ngụm rồi mới nói tiếp: "Nói chung là cũng có vài người không tin ma quỷ. Ban đầu có năm người tới, các bác còn khuyên bọn họ đừng đi, nhưng mà mấy cậu trai này lại bình an sống sót trong nhà họ Vương suốt hai ngày, lúc chuẩn bị đi họ còn bảo bọn bác là lũ lừa đảo, làm ngôi nhà ma giả rồi tung tin nhảm nhí câu khách, nghe xong mà dân làng tức điên cả người.
Về sau bọn bác cũng chẳng thèm khuyên nữa. Đến lần thứ ba, có ba người tới đây, hai nữ một nam, có vẻ đều là sinh viên đại học cả. Mấy cô cậu ấy ở lại một đêm, trời còn chưa sáng thì mấy nhà gần đó đã nghe tiếng kêu ma trong nhà. Hôm sau, trời sáng, mấy người to gan lớn mật bèn sang xem tình hình thế nào. Vừa mở cổng thì đã thấy có hai người nằm dưới đất! Cháu đoán thử xem họ chết chưa?"
Dư Tô hỏi: "Chết rồi ạ?"
Ông ta cười ha ha, khoát tay nói: "Đương nhiên là không chết, nếu chết thì cái dinh thự này đã bị cảnh sát phong tỏa rồi, giờ các cháu có muốn cũng chẳng đến được!"
Dư Tô gật đầu, nói: "Vậy có hai người nằm ngất dưới đất rồi thì người còn lại đâu bác? Không phải có ba người cùng tới sao?"
Bác nông dân lắc đầu, nói: "Mất tích rồi, có một nam một nữ ngất dưới sàn, còn một cô bé nữa thì mất tích, đến tận giờ vẫn chưa tìm thấy đâu! Trước đây bố mẹ cô bé cũng từng tới làng này tìm người, đến hai tháng gần đây thì không thấy nữa, lần trước họ đến bác có nghe mẹ cô bé đang mang thai rồi, chắc cũng không định tìm con gái nữa đâu.
Dư Tô hỏi tiếp: "Vậy chắc về sau cũng có thêm chuyện gì xảy ra chứ ạ? Lúc nãy bác bảo có người lừa bạn mình tới đây, thế là người bạn mất mạng còn người này thì vẫn sống tốt? Vậy nên thực chất vẫn có người chết trong dinh thự?"
"Có người chết thật, chuyện rất ma quái." Ông ta chép miệng, nói: "Lần ấy có bốn người tới đây, hai nam hai nữ, về sau nghe nói có cậu trong nhóm đang theo đuổi một cô nữ sinh, thế là cậu này mới lừa bạn tới, chắc là để có người hỗ trợ. Bên cô gái kia cũng đưa bạn theo cùng.
Sau đó... mấy cô cậu ấy ở đây một ngày nhưng không gặp phải chuyện gì, đến tối ngày hôm sau thì xảy ra chuyện. Nửa đêm canh ba, đột nhiên có tiếng thét váng trời vang lên khiến đám chó trong làng sủa ầm ĩ! Có mấy người to gan, bàn nhau tới đó xem thử, nhưng bọn họ còn chưa tới nơi thì đã thấy có một cậu thanh niên đang chạy về phía mình.
Cậu thanh niên này là người duy nhất còn sống. Còn hai cô bé kia và bạn cậu ta thì chết cả rồi. Về sau cảnh sát tới điều tra, nói là nửa đêm cậu bạn đã chết kia cầm dao giết hai cô gái, xong thì tự sát, cháu xem xem, nghe kỳ quặc ma quái không kia chứ. Chắc chắn là bị ma nhập rồi!"
Dư Tô gật đầu đồng ý, lòng cô thầm nghĩ câu chuyện thứ nhất cũng chỉ là việc cỏn con thôi, có thể do ông chồng say rượu nên xông nhầm vào dinh thự, còn về việc tại sao chân ông ta không cựa quậy được thì có thể do nằm một tư thế suốt cả đêm nên tê chân.
Còn chuyện thứ hai thì đúng thật hơi kỳ dị.
Hoặc người duy nhất còn sống đã giết ba người còn lại rồi tạo hiện trường giả, hoặc cậu trai đã chết kia bị ma nhập thật.
Đương nhiên vế sau có khả năng cao hơn. Dù sao bốn người này cũng không thù không oán, chẳng đáng phải ra tay giết chóc.
Huống chi nhiệm vụ của Ứng dụng đều có mang màu sắc tâm linh. Vậy nên dinh thự này chắc chắn bị ma ám thật.
Nhưng... dù có ma hay không thì cô vẫn phải vào một chuyến.
"Cô bé à, bác khuyên cháu một câu, nhân lúc còn chưa muộn thì cháu mau về nhà đi, đó không phải nơi tốt đẹp gì đâu." Người nông dân khuyên răn.
Dư Tâm nghĩ, nếu có thể về được thì cô cũng muốn trở về lắm. Giờ cô đang bị dồn vào thế biết nguy mà vẫn phải tự chui đầu vào rọ.
Dư Tô bất lực gật đầu rồi lại hỏi: "Bác ơi, lúc nãy bác nói nhiều chuyện vậy mà sao không nhắc đến hung thủ sát hại nhà họ Vương?"
Ông ta gật đầu, trông có vẻ rất tiếc nuối: "Khi ấy cảnh sát không tìm được hung thủ. Chuyện xảy ra cách đây rất lâu rồi, e là sẽ không bao giờ tìm nổi đám hung thủ đâu."
Dư Tô truy hỏi: "Sao bác biết không chỉ có một tên hung thủ?"
"Chuyện này dễ đoán mà, một người thì làm sao giết sạch được một gia đình bảy thành viên?" Người nông dân liếc cô, Dư Tô dường như có thể thấy dòng chữ "Sao cháu ngốc thế" viết trên mặt ông ta.
Dư Tô lại hỏi han xem ông và mấy người nông dân khác liệu có từng thử đoán xem hung thủ là ai chưa, nhưng mọi người cũng chỉ đáp không.
Cũng không phải bọn họ chưa từng thảo luận vấn đề này. Vào khoảng thời gian vài năm kể từ khi nhà họ Vương bị thảm sát, chỉ cần người trong làng gặp nhau là sẽ lại bàn đến chuyện này, nhưng trước sau không ai nghĩ nổi kẻ nào mang thâm thù đại hận với nhà họ Vương.
Người trong làng với nhau chỉ toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, cùng lắm cãi nhau mấy bận là xong, làm gì có ai dám làm cái việc ác độc nhường này?
Cảnh sát cũng không tìm được bằng chứng có ích nào tại hiện trường vụ án, khi ấy khả năng điều tra phá án của bên cảnh sát cũng chưa được phát triển nên rất có thể một số các manh mối nhỏ đã bị bỏ qua, rồi biến mất sau khoảng thời gian dài.
Nói chung, vụ thảm án này có thể sẽ vĩnh viễn là một vụ án không có lời giải.
Dư Tô nghĩ chắc sẽ khó hỏi thêm manh mối nên cũng chỉ gật đầu, nói: "Vâng, cảm ơn bác đã kể cho cháu nhiều chuyện như vậy. Giờ cháu đi tìm bạn đây, cháu sẽ kể với bạn cháu lời bác rồi khuyên cậu ấy rời khỏi đây. Nhưng bọn cháu đã hẹn gặp mặt trước dinh thự nhà họ Vương rồi, cháu vẫn phải tới đó một chuyến mới được, bác chỉ cho cháu đường tới đó được không?"
Người nông dân gật đầu rồi chỉ hướng cho Dư Tô: "Cháu cứ đi dọc theo con đường này, có thấy căn nhà ngói xanh trước mặt không, đi vào bên trong một đoạn sẽ thấy mấy căn nhà tầng, đi theo con đường nhỏ dưới mấy căn nhà ấy, đi một đoạn đến rừng trúc thì vòng ra là tới nơi. Nhà họ Vương được xây từ mười mấy năm trước rồi, là kiểu nhà đất, liếc qua thôi là biết ngay."
Dư Tô vội nói cảm ơn, không lãng phí thời gian nữa mà tìm tới dinh thự nhà họ Vương luôn.
Trên đường đi, Dư Tô bắt gặp rất nhiều nông dân, có người đang làm ruộng, có người cầm nông cụ về nhà, còn có người vừa bước khỏi cửa, đang đứng trước giao lộ lớn giọng gọi người nhà về ăn cơm.
Nếu chỉ nhìn khung cảnh này thôi thì đây quả thực là một nơi bình yên an ổn.
Lúc đi qua mấy căn nhà tầng gần đó, Dư Tô thấy có một chàng trai đang ngồi trên bờ ruộng phía tay phải, cười cười nói nói với một bác gái.
Xem ra đây là một người chơi, chắc anh ta đang nghe ngóng hỏi chuyện liên quan đến dinh thự nhà họ Vương.
Dư Tô không ghé lại, cô cứ đi tiếp, sau khi vòng qua rừng trúc, Dư Tô bắt gặp một căn nhà đất cách đó tương đối xa.
Căn nhà khá rộng, dù rằng giờ thì trông cũng đã rất cũ nát rồi nhưng nếu ở cái hồi nơi đâu cũng là nhà đất thì đây cũng là một dinh thự khang trang.
Căn nhà nằm trên một khoảng đất bằng phẳng phía tay trái, xung quanh hoang tàn, cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối.
Lúc này có hai người đang đứng giữa đám cỏ, giữ một khoảng cách nhất định với cổng chính căn nhà.
Dư Tô liếc mắt thôi đã nhận ra dáng người cao ráo của Phong Đình. Kẻ còn lại là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Cô gái này đang nói chuyện, còn Phong Đình thì đưa mắt nhìn cổng nhà, trông vẻ mặt rất nghiêm túc.
Dư Tô bước lại thật nhanh, do vị trí đứng mà cô gái nọ thấy cô trước tiên, cô ta ngưng giọng, đưa mắt nhìn Dư Tô.
Phong Đình cũng tức khắc quay sang, thấy Dư Tô, anh không có biểu hiện gì mà lập tức rời tầm mắt.
Dư Tô biết Phong Đình muốn giả vờ không quen biết cô nên cũng không nhìn anh nữa mà quay sang cô gái kia.
Cô gái nọ vẫy tay với cô rồi mỉm cười.
Thấy Dư Tô bước lại, cô gái này bèn vươn tay, tự động giới thiệu trước: "Chào cô, tôi là Phương Mẫn."
"Lý Ngũ." Dư Tô bắt tay với cô ta rồi quay sang nhìn Phong Đình: "Còn anh trai này thì sao?"
Phong Đình liếc cô, lạnh nhạt cất lời: "Hồ Nhị."
Phương Mẫn mỉm cười: "Hai người lấy tên giả tùy tiện quá."
"Như vậy dễ nhớ hơn mà?" Dư Tô nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là trước khi tới đây, hai người đã nghe ngóng được gì chưa?"
Phương Mẫn nghiêm mặt, gật đầu: "Tôi có đi nghe ngóng rồi, nhưng... gặp hai người thì đều là phụ nữ trung niên cả, hình như bọn họ sợ nhắc đến chuyện này, không nhắc kỹ lắm, chỉ bảo là trước đây căn nhà này có một vụ án mạng, không bắt được hung thủ, khuyên tôi đừng tới đây."
Dư Tô hỏi Phong Đình: "Anh trai, còn anh thì sao?"
"Cũng na ná những gì cô ấy nghe được," Phong Đình nói: "ngoài ra, về sau có người tới đây trải nghiệm kích thích, có người mất tích, có người thì chết ngay tại đây."
Những gì bọn họ nghe ngóng được đều tương tự nhau, Dư Tô đang định thuật lại kỹ cho họ nghe những gì mình hỏi được thì đã thấy có hai người đang từ xa bước lại.
Chỉ cần dựa vào trang phục là có thể dễ dàng đoán biết được đối phương là người chơi hay NPC. Liếc qua hai người này thôi cũng đủ biết họ là người chơi.
Sau khi bọn họ giới thiệu xong, mọi người bèn bắt đầu trao đổi thông tin cùng nhau. Trong khoảng thời gian này thì có ba người cũng lần lượt kéo đến, một trong số đó là người Dư Tô vừa bắt gặp bên đường.
Vừa lúc người thứ tám tới nơi, điện thoại trong túi áo cả tám người cùng reo lên.
Tất cả cùng cúi đầu rút điện thoại ra, thấy một dòng chữ trên màn hình: [Xin tám người chơi hãy tiến vào dinh thự, tiếp nhận nhiệm vụ lần này.]
Bọn họ ngẩng đầu nhìn nhau, cùng tiến vào cổng nhà họ Vương.
Cánh cổng gỗ lớn cũ nát chỉ đang khép mờ, lúc hé ra còn phát ra tiếng động lớn.
Tám người nối đuôi nhau tiến vào, đứng trước cửa quan sát khu nhà.
Bọn họ còn chưa kịp trông kỹ thì điện thoại đã lại hiện thông báo.
[Nhiệm vụ: Dinh thự nhà họ Vương
Luật chơi: Bắt đầu từ bảy giờ ngày mai, tám người chơi hãy thu thập những tấm thẻ đặc biệt trong làng họ Vương, tổng cộng có năm mươi ba tấm thẻ trong tay các người dân khác nhau. Các bạn hãy giúp đỡ các người dân để đổi lấy những tấm thẻ này.
Chú ý: Giai đoạn thu thập thẻ chỉ có hai ngày, sau hai ngày, nếu không thể tập hợp đủ năm mươi ba tấm thẻ thì trò chơi sẽ quay về điểm xuất phát, các người chơi buộc phải thu thập thẻ lại từ đầu, ngoài ra, người chơi có số thẻ thấp nhất sẽ tử vong ngay lập tức.
Nếu thành công tập hợp đủ năm mươi ba tấm thẻ, sau khi người chơi có số lượng thẻ thấp nhất tử vong, số thẻ trong tay người này sẽ được chia ngẫu nhiên cho các người chơi khác, trò chơi tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Luật chơi giai đoạn tiếp theo: Các người chơi còn sống đem theo tất cả số thẻ mình có được, tiến vào dinh thự nhà họ Vương, tham gia trò chơi Mò rùa đen vào lúc giờ đêm.]
[Mò rùa đen: Người chơi bỏ những quân bài trùng trong bộ ra, rồi để những quân còn lại cho những người khác rút, bắt đầu từ người có số lượng bài ít nhất, các người chơi lần lượt rút bài. Nếu rút được bài trùng thì đặt cặp bài xuống, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại duy nhất một quân bài.]
"Mọi người đọc dòng cuối đi. Người chơi chỉ còn một thẻ bài sẽ được thưởng một manh mối." Phương Mẫn cau mày, nói: "Chỉ có người này đoạt được manh mối thôi."
Những người khác đều đang đọc dòng chữ này.
Dư Tô thầm nghĩ, nhất định Ứng dụng còn giấu diếm luật chơi.
Chỉ người cuối cùng còn một quân bài trên tay mới có được đầu mối, nếu người này chia sẻ đầu mối với các người chơi khác thì đã chẳng cần phải sinh ra trò chơi thu thập thẻ này. Vậy nên rất có thể người có được manh mối sẽ không chia sẻ đầu mối này được.
Vậy thì... những người không có manh mối sẽ phải làm sao đây? Lại tiếp tục một giai đoạn chơi mới cho đến khi đoạt được manh mối sao?
Nếu vậy thì vào giai đoạn cuối, họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đương nhiên những người khác cũng đã nghĩ tới chuyện này, ai nấy đều mang vẻ nặng nề.
Đột nhiên có một người cất tiếng hỏi: "Nếu... giết chết người chơi nắm manh mối thì manh mối này sẽ biến mất, hay là được chuyển cho người vừa ra tay?"
Dư Tô đưa mắt nhìn người này, trông mặt anh ta dữ dằn vô cùng, trông thôi đã biết là không dễ dây vào.
"Đến lúc đó nếu anh lấy được manh mối thì bọn tôi có thể đến tìm anh thử xem." Phong Đình chậm rãi cất lời.
Nét mặt người này thoáng thay đổi, anh ta liếc sang Phong Đình, không nói gì thêm nữa.
Phương Mẫn cất lời: "Có vẻ màn chơi lần này khá phiền phức, mà trong luật chơi cũng có nói nếu trong hai ngày không thu thập đủ thẻ thì sẽ có một người phải chết, mà còn phải lặp lại vòng chơi từ đầu nữa... Theo tôi tốt nhất ta nên lập đội mà hành động."
Dư Tô ngước mắt nhìn cô ta, thầm nghĩ người này chủ động đề xuất ý kiến là do muốn lập nhóm. Nhưng lập nhóm với những người chơi xa lạ rất nguy hiểm, vậy thì... người cô ta muốn chung nhóm chắc hẳn phải là người quen ngoài hiện thực.
Đang nghĩ thì đã thấy Phong Đình vươn tay chỉ, miệng nói: "Tôi và cô ấy một nhóm."
Phương Mẫn sững sờ, nhíu mày: "Không phải lúc nãy chúng ta đã quyết định sẽ lập nhóm cùng nhau sao?"
Dư Tô: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phong Đình bước lại bên Dư Tô rồi mới đáp: "Xin lỗi, tôi không thích phụ nữ chủ động quá. Ngoài ra tôi cũng không thích người có trí nhớ kém. Hình như cô quên mất là khi nãy chỉ có một mình cô độc thoại, tôi không hề đáp lại câu nào."
Những người khác: "..."
Phương Mẫn cũng có vẻ hơi lúng túng, bèn hắng giọng, đưa mắt liếc nhìn những người còn lại một vòng rồi hỏi: "Vậy mọi người đã quyết định sẽ chung nhóm với ai chưa?"
Chàng trai Dư Tô bắt gặp bên bờ ruộng híp mắt cười, vươn tay nói: "Tôi chung nhóm với cô."
Người này tên Ngải Tiêu, lúc nào gương mặt cũng mang nụ cười thường trực, kể từ lúc Dư Tô gặp anh ta lần đầu, anh ta vẫn cứ luôn mỉm cười không dứt.
"Vậy thì chúng ta cũng lập nhóm thôi?" Một người đàn ông khác hỏi.
Nhưng không ai trả lời anh ta cả, ba người đàn ông còn lại đều có phần lưỡng lự, chưa quyết định được, tạm chưa có ý lập nhóm.
Cuối cùng thì Dư Tô và Phong Đình thành một nhóm, Phương Mẫn Ngải Tiêu một nhóm, bốn người còn lại thì hành động một mình.
Giờ mới là một giờ trưa, phải sáng sớm mai nhiệm vụ mới bắt đầu nên hôm nay các người chơi vẫn còn thời gian rảnh dạo quanh xem xét tình hình làng họ Vương.
Vậy nên sau khi bàn bạc, tám người bèn chia nhau ra hành động.
Dư Tô và Phong Đình tiến thẳng về con đường từ cổng dinh thự nhà họ Vương dẫn ra, Ngải Tiêu và Phương Mẫn đi trước họ, đứng sau thấy rõ bóng lưng hai người này.
Đi được một đoạn, Phong Đình khẽ hỏi: "Cô nghĩ bọn họ có quan hệ gì với nhau?"
Dư Tô quay đầu nhìn anh, nói: "Phải xem xem trước đó Phương Mẫn đang lợi dụng hay thật sự muốn cùng nhóm với anh."
Phong Đình mỉm cười: "Cô nói thử xem."
"Nếu cô ta có thể đoán được anh sẽ không chung nhóm với mình nên mới cố tình nói vậy thì tức là khi nãy cô ta lợi dụng anh, khiến người khác lầm tưởng anh không muốn làm đồng đội với Phương Mẫn nên cô ta mới vào nhóm Ngải Tiêu. Nhưng thật ra thì có thể hai người này mới thực sự là đồng đội, họ chỉ đang diễn kịch lừa những người chơi khác thôi.
Còn nếu không phải... thì là vì cô Phương Mẫn này có ý xấu. Không phải do ngu ngốc nên cô ta dám lập nhóm với người lạ, mà vì muốn cướp thẻ của đồng đội, tránh khỏi kết cục có số lượng thẻ ít nhất mà bị Ứng dụng loại bỏ."
"Khá đấy, cô thông minh hơn trước rồi."
"...Ồ."