Tần Lạc dùng giọng mỉa mai hỏi ngược lại, “Cái gì em cũng không nhớ, vậy anh tính toán lừa gạt em cả đời sao?”
Ấn đường Hoắc Kỷ Thành nhíu lại, “Thật ra thì không nhớ ra được cũng không có quan hệ gì, sáu năm sau chúng ta có thể gặp nhau lần nữa đã nói lên......”
Tần Lạc lạnh lùng cắt đứt lời anh, “Nói cách khác khi anh vừa thấy em đã biết sao? Nếu biết em tại sao lại vu em tội bắt cóc? Còn mặc cho em bị giữ ở cục cảnh sát?”
Nói đến cái vấn đề này, Hoắc Kỷ Thành cũng không biết phải trả lời cô như thế nào......
Ban đầu anh cho là Tần Lạc có ý đồ cố tiếp xúc với Tiểu Tinh, sau lại từ từ tiếp xúc mới biết chỉ là tình cờ, về phần Tiểu Tinh thích Tần Lạc như vậy cũng là bởi vì không bỏ được quan hệ huyết thống......
“Ban đầu tình huống đặc biệt, anh cho là em cố ý tiếp xúc Tiểu Tinh......”
“A! Mấy người là người có tiền đều xem trọng mình như vậy sao? Cảm giác người tới cạnh mình đều có ý đồ sao?”
Môi mỏng Hoắc Kỷ Thành mím chặt, không tiếp tục lên tiếng.
Tần Lạc thấy anh phản ứng thì biết rõ chính mình đoán không sai, “Em rất ghét bị người ác ý xóa mất một phần trí nhớ, dù là đoạn ký ức kia không tốt cũng là của chính em! Không có được bản thân em đồng ý thì chính là xâm hại quyền của em! Anh đã có biện pháp xóa mất trí nhớ của em, vậy khẳng định có biện pháp để em khôi phục trí nhớ, em không hy vọng phải đợi quá lâu!”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Cô đã không còn muốn từ trong miệng anh biết được nhưng gì mình đã bỏ lỡ, từ khi bọn họ gặp nhau đến bây giờ...... Yêu nhau, đều giống như một âm mưu không thành thật.
Cô mệt mỏi......
Hoắc Kỷ Thành tiến tại kéo cánh tay cô, “Lạc Lạc, đoạn trí nhớ sáu năm trước cũng không ảnh hưởng tới chúng ta, đừng ầm ĩ được không?”
Tần Lạc chợt hất tay của anh ra, đột nhiên cao giọng, “Mặc kệ đoạn trí nhớ sáu năm trước là cái gì! Nó đều là một cái rãnh vắt qua chúng ta! Từ khi chúng ta gặp nhau đến bây giờ, em vẫn luôn như kẻ ngốc! Rốt cuộc anh còn định lừa dối em đến tận lúc nào?”
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, “Căn bản đoạn ký ức kia cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta bây giờ......”
Tần Lạc châm chọc nói: “Anh cưỡng chế tước đoạt trí nhớ của em, nhưng bây giờ nói với em đoạn trí nhớ mất đi không quan trọng? Nói giống như anh thật đúng như thượng đế từ bi, vì cuộc sống tốt đẹp của em mà suy nghĩ cho em quyên mất một đoạn trí nhớ không tốt......”
Sau khi cười xong lại nói: “Trên thực tế mặc kệ là sáu năm trước hay bảy năm trước, em và anh cũng không thể có bất kỳ quan hệ nào, vậy tại sao anh lại đi trả cho một nữ sinh trung học không quen nhiều tiền như vậy? Chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin tưởng!”
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng đứng ở đó, ban đầu lựa chọn một người phụ nữ sinh con cho anh hoàn toàn bởi vì anh và Đường Triều cạnh nhau quá gần, gần như ngày ngày đều ở cùng nhau, sau đó cũng đều không có bạn gái.
Cũng không biết là người nào truyền đi lời đồn, lại còn nói anh thích là đàn ông......
Anh cả và anh hai càng nhờ chuyện lớn mà đi làm văn, trong lúc nhất thời chuyện anh không thích phụ nữ truyền đi xôn xao, vì thế người cha mang tư tưởng bảo thủ giận dữ, các cổ đông mà ông tín nhiệm ở tập đoàn Đế An bắt đầu lảo đảo muốn ngã......
Dù sao bọn họ cũng mang tư tưởng cũ kỹ là không cách nào tiếp nhận một gay đảm đương lãnh đạo bọn họ......
Mà người mẹ Phương Lệ Hoa gấp đến độ không chịu được, không ngừng tìm xung quanh xem xét đối tượng giúp con, còn Giang Ánh Tuyết vẫn còn ở nước ngoài du học, cho nên cũng không có trong phạm vi để Phương Lệ Hoa tìm kiếm.
Mắt thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, thân là bạn tốt, Ước Hàn liền đề nghị anh trước tìm một phụ nữ có nhóm mau và phương diện khác tốt để sinh đứa bé, cứ như vậy cũng có thể chặn miệng lại.
Cho nên lựa chọn Tần Lạc là bởi vì ngày đấy cô cùng Hoắc Kỷ Thành, Ước Hàn ngồi cùng chuyến bay bay tới La Mã, Ước Hàn đơn thuần động lòng không bằng hành động, vừa xuống máy bay liền tìm tin tức cô gái cùng trên máy bay, sau đó phát hiện mọi mặt của Tần Lạc đều rất xứng đôi. (=.=cái này hơi vô lý)
Tình trạng cơ thể rất tốt, dung mạo thanh lệ xinh đẹp, trị giá tổ hợp cao như vậy khẳng định sinh ra đứa bé có bộ dạng tốt......
Sau, Hoắc Kỷ Thành liền cho Trình Sâm liên lạc với người nhà Tần Lạc, lúc đó anh cũng không biết mẹ của Tần Lạc là mẹ kế, còn tưởng rằng đối phương đồng ý.
Hơn nữa sáu năm trước anh còn trẻ tuổi, tập trung tinh thần vào việc phát triển công ty cho tốt, IQ cao năng lực phi phàm, thế nhưng anh lại là một người đàn ông có tình cảm thấp
Khi đó trong tư tưởng của anh, phụ nữ với anh có cũng được không có cũng được, nếu như trong nhà thật sự buộc anh lấy vợ, liền cưới một cô gái mà mẹ anh xem thấy môn đăng hộ đối.
Trên thực tế, suy nghĩ của người đều sẽ thay đổi.
Hơn nữa khi gặp được người phụ nữ định mệnh của mình thì suy nghĩ trước đó sẽ vô ích, cũng sẽ không tự chủ được mà thay đổi
Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy thời điểm đó mình quá non nớt
Tần Lạc thấy anh trầm mặc liền xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh, khoảng thời gian này luôn ngọt ngào chung đụng bỗng trở thành bọt bóng
Ha ha
Cuộc đời của cô lại bị thay đổi bất ngờ vậy sao?
Để cho cô không ngờ, mẹ kế Lý Thúy Như lại còn tham dự chuyện sáu năm trước?
Xem ra, mình phải đi tìm bà ta đòi khoản tiền kia!
Dù nói thế nào, đó cũng là cô”Bán” mình có được, tại sao để bà ta được nuốt riêng?
Trình Sâm ngẩng đầu, thấy mặt Tần Lạc lạnh lùng đi từ phòng làm việc của boss ra, trong lòng buồn bực không thôi, theo lý thuyết đi vào thì rất ngọt ngào bước ra thì rất hạnh phúc chứ!
Tại sao nhìn giống như chạy từ trong hầm băng ra vậy?
Tần Lạc vừa mới đi tới cửa thang máy liền nhìn nhìn thấy Giang Ánh Tuyết chuẩn bị ra ngoài, bây giờ cô vốn không có tâm tình chào hỏi cô ta, nghiêng người chuẩn bị vào thang máy.
Giang Ánh Tuyết lại đưa tay ngăn cửa thang máy lại, xấu bụng nói: “Ô! Đây là sao vậy? Tại sao một mình chạy tới tầng ? Còn có vẻ mặt mất hứng?”
Tần Lạc lạnh lẽo nói: “Có tí quan hệ nào với cô sao?”
Nói xong, liền đưa tay ấn thang máy, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này!
Dĩ nhiên Giang Ánh Tuyết không có dễ dàng để cô rời đi như vậy, chính là cố ý đứng ở cửa thang máy, “Tần Lạc, chú ý giọng điệu của cô! Tôi là cấp trên của cô! Hơn nữa, cô chưa được phép lại chạy lên tầng không phải là đi tìm tổng giám đốc ôn chuyện chứ? Hôm nay Đường thiếu cũng không ở đây.”
Nét mặt Tần Lạc vẫn lạnh như nước, “Bắt đầu từ bây giờ, tôi mặc cô có là cấp trên, tôi không làm nữa!”
Lần này đến phiên Giang Ánh Tuyết kinh hãi, “Tần Lạc, cô biết mình đang nói gì không? Tập đoàn Đế An cũng không phải là chợ, cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.”
Vẻ mặt Tần Lạc không chút dao động, “Không phải cái chợ thì như thế nào? Tôi cũng không lạ gì! Kính xin Giang tiểu thư dời tay ngọc của cô ra!”
Lời này của cô không khỏi có ý châm chọc.
Giang Ánh Tuyết rất là bất ngờ, không hiểu Tần Lạc bị làm sao vậy?
Chẳng lẽ cô ta bị Kỷ Thành đá?
Ngay sau đó lấy tay ra, để Tần Lạc rời đi.
Trong lòng cô ta có một chút vui mừng, mặc dù Kỷ Thành đã nói chia tay với mình, nhưng cô ta vẫn không có nói cho người trong nhà biết chỉ là hy vọng có thể thương lượng lại
Bởi vì cô ta biết, một khi mình nói cho nhà họ Giang, như vậy khả năng giữa bọn họ càng nhỏ.
Nghĩ tới đây, cô ta liền vui vẻ đi về phía phòng làm việc của Hoắc Kỷ Thành.
Tần Lạc đi thang máy thẳng đến bãi đỗ xe, bây giờ cô không muốn ở lại tập đoàn Đế An một giây nào nữa, nán lại một giây đồng hồ cũng cảm thấy hít thở không thông.
Ngồi ở trong xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt Bùi Tử Ninh.
Bùi Tử Ninh vốn đang rối rắm không dứt đột nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt, nhất thời còn không biết phải thế nào, cô không muốn lừa gạt Lạc Lạc, nhưng cái sự thật này với cô ấy mà nói thì đoán chừng còn đáng sợ hơn so với sấm sét giữa trời quang!
“Lạc Lạc, mình có chuyện muốn nói cho cậu biết.”
Nhận điện thoại, Bùi Tử Ninh nói ngay câu đầu.
Tần Lạc một lòng chỉ muốn tìm bạn tốt bày tỏ, cho nên cũng không để ý lời của cô..., “Tử Ninh, cậu biết không? Mình mới vừa biết được một câu chuyện cười rất lớn về bản thân mình.”
Trong lòng Bùi Tử Ninh thở dài, còn có chuyện gì lớn hơn về việc Lạc lạc có một đứa con năm tuổi đây?
“Lạc Lạc, xảy ra ra chuyện gì vậy?”
Cô cảm thấy cảm xúc bạn tốt rất sa sút, liền không nhịn được hỏi.
Tần Lạc cười khổ nhếch miệng, “Minh lại có thể bị người ta thôi miên mất đi trí nhớ, cậu nói xem không phải là rất buồn cười sao? Rõ ràng cuộc sống của mình không còn hoàn chỉnh! Không trọn vẹn”
Bùi Tử Ninh khiếp sợ không thôi, Lạc Lạc cũng biết rồi sao?
“Lạc Lạc, cậu biết Tiểu Tinh là con của mình rồi sao?”
“Cái gì?!!”
Trong nháy mắt, Tần Lạc thật giống như nghe tin tức mặt trời mọc từ tây, khiến tóc gáy cả người cô đều dựng lên rồi.
Trong đầu Bùi Tử Ninh vang lên tiếng “ong ong”, chẳng lẽ Lạc Lạc nói mất trí nhớ không phải là chuyện về sáu năm trước ấy bị nhốt trong tòa biệt thự sinh con sao?