Sau khi xuống xe, chuyện đầu tiên Hoắc Kỷ Thành làm là nhanh chóng cởi áo sơ mi ném vào trong thùng rác, sau đó bước nhanh vào trong biệt thự.
Trình Sâm hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, nội tâm không ngừng xúc động: boss không có giết Tần tiểu thư thật đúng là xưa nay chưa thấy!
Khụ. . . . . .
Bên trong phòng khách, Hoắc Gia Tinh nghe được tiếng xe vội vàng buông cái ipad đang chơi trong tay, duỗi đầu ra ngó ngoài cửa, sau đó liền nhìn thấy mặt cha đen lại, bên trên cởi trần đi tới, bước chân nhanh giống như phía sau có một con cọp đang truy đuổi. . . . . .
Hơn nữa, vị trí anh đi qua, hình như có chút mùi thối.
(⊙o⊙). . .
Tình huống này là sao?
Sau đó, thì có vài người giúp việc đỡ thân thể Tần Lạc như nhũn ra tiến vào, cũng không có dừng lại ở phòng khách, mà chạy thẳng tới phòng tắm.
"Chị gái, chị. . . . . ."
Không đợi Hoắc Gia Tinh hỏi ra một tiếng, người làm nữ đã mang Tần Lạc đi, Trình Sâm theo sát phía sau tiến vào giải mối nghi ngờ cho cậu nhóc.
"Tiểu thiếu gia, Tần tiểu thư uống say, nôn cả người boss."
"Ha ha ha ha. . . . . ."
Hoắc Gia Tinh lập tức cười té ở trên ghế sa lon, edit mèo hoang Trình Sâm ở bên đầu đầy hắc tuyến, tiểu thiếu gia là con ruột boss sao?
"Chú Trình, chú mau kể hết cho con, vừa rồi mới xảy ra chuyện thú vị gì hả?"
". . . . . ."
Từ khi bắt đầu biết chuyện, trong mắt Hoắc Gia Tinh cha vĩnh viễn đều như gió quanh năm luôn cẩn thận tỉ mỉ, vững vàng nắm đại cuộc trong tay, sẽ không hốt hoảng.
Nó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha chật vật như vậy, tương đương với việc Tần Lạc đã khiến nó sinh ra một nhận thức mới đối với cha.
Sau khi Tần Lạc nôn xong cảm giác tốt hơn nhiều, cô mơ màng bị người giúp việc đặt vào trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi mặc quần áo tử tế thì bị dẫn tới một gian phòng ăn lạ lùng.
Đèn treo xa hoa trong này cũng có thể mua được cả một căn phòng của cô đấy chứ?
Ngoài ý muốn hơn là --
"Người bạn nhỏ Hoả Tinh?"
"Chào chị gái, chúng ta lại gặp mặt!" Thân thể Hoắc Gia Tinh nho nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế làm theo tiêu chuẩn của mình, trong mắt đen to linh lợi lóng lánh vẻ hưng phấn.
Cậu nhóc biết nhất định cha sẽ thỏa hiệp!
Bây giờ tâm tình Tần Lạc rất phức tạp, dù sao tất cả khổ nạn mình gặp phải đều do đứa bé trước mắt này tạo lên, nhưng nó đáng yêu như thế, làm sao mình nhẫn tâm trách nó?
Hơn nữa, là người cha lãnh huyết của nó chứ không phải do nó.
Nghĩ đến người đàn ông kia, cô liền nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi mình ở trên xe ói khắp người anh ta, mặc dù lúc ấy cô chóng mặt, nhưng cảm nhận được quanh mình anh ta tản mát ra sự lạnh lẽo kinh người. . . . . .
Chỉ là, tương đối hả giận!
Đáng đời!
"Lần trước đi gấp, cũng không có nói lời từ biệt với chị gái. Chị gái sẽ không trách Tiểu Tinh chứ?" Hoắc Gia Tinh chớp mắt, vẻ mặt làm bộ đáng thương.
"Dĩ nhiên sẽ không!" Tần Lạc mỉm cười trả lời, không quên uống một hớp nước mật ong, bây giờ trong dạ dày cô trống không.
Làm sao cô lại đi trách một người bạn nhỏ? ddlqd.com Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra nhất định là người cha lãnh huyết của nó không để cho nó và mình nói lời từ biệt.
Trong nháy mắt Hoắc Gia Tinh vui mừng không dứt, non nớt nói: "Chị gái, bây giờ cha có chút hiểu lầm đối với chị, nhưng chị không cần phải sợ, em đứng ở bên chị."
Tuy lời của trẻ con không có kiêng dè, nhưng Tần Lạc vẫn cảm nhận được một chút ấm áp, người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy có một đưa con trai ấm áp đáng yêu, thật không biết là đời trước đã tu luyện bao nhiêu may mắn.
"Nhưng vừa rồi chị mới không cẩn thận nôn lên cả người cha em, vẻ mặt của anh ta thật giống như muốn giết chị."