Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên Tần Lạc cảm thấy rất khát nước, có thể sau bữa cơm tối ăn nhiều cá mực...
Mơ mơ màng màng đứng lên đi ra bên ngoài phòng khách tìm nước uống, giơ cánh tay lên ở trên vách tường mò mẫn công tắc.
Đèn “Ba” một cái sáng lên.
Đồng thời, “A - -” một tiếng thét chói tai vang ở trong phòng trống trải.
Khi thấy Hoắc Kỷ Thành ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc, Tần Lạc hiển nhiên còn chưa tỉnh táo lại, không tự chủ được kêu lên tiếng, thân thể theo bản năng lui về phía sau, đúng lúc lui đến bên cạnh trên sofa.
Mắt thấy cô có dấu hiệu ngã sấp xuống, Hoắc Kỷ Thành đứng dậy, chân dài một bước, ôm eo của cô, bởi vì quán tính, anh nghiêng thân thể đến trước, hai người ngã chồng lên nhau ở trên ghế sofa.
Tư thế tiêu chuẩn nam trên nữ dưới.
Thật khéo hơn, môi Hoắc Kỷ Thành đúng lúc đặt ở trên môi cô, hai người đều trừng lớn hai mắt, nhất là Tần Lạc, tức giận đến đôi má đỏ bừng.
“Buông...”
Lần này, Hoắc Kỷ Thành rất nhanh chóng buông lỏng môi cô ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đưa tay kéo Tần Lạc.
Dù sao Tần Lạc còn đang giận anh, hôn môi vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nếu mình mạnh mẽ hôn cô chỉ sợ sẽ đưa đến ác cảm của cô...
Cho nên, một vừa hai phải thì tương đối thỏa đáng.
“Anh cố ý đúng không?”
Khẩu khí Tần Lạc rất không tốt, người đàn ông thối chết tiệt! Hơn nửa đêm không ngủ còn ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc gì! Ngay cả đèn cũng không mở, làm hại cô còn tưởng rằng...
Nghĩ lại mà đáng giận!
Để anh ở lại không có chuyện tốt!
Hơn nữa coi như cô ngã cũng chỉ ngã ở trên ghế sofa, muốn anh mèo giả từ bi khóc chuột để làm gì?!
“Anh thật không biết em nửa đêm sẽ dậy.”
Tần Lạc cắn môi: “Mặc kệ tôi có dậy hay không, hơn nửa đêm không mở đèn ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc thì rất dọa người!”
Hoắc Kỷ Thành rất oan uổng: “Anh chỉ là “
Từ đầu Tần Lạc không muốn nghe anh giải thích: “Thôi! Tôi cũng không muốn nghe anh giải thích! Trời sáng anh trực tiếp rời đi là được, nhà tôi quá nhỏ, không chào đón anh!”
Sau đó, không hề quan tâm đến anh, lập tức đi về phía tủ lạnh.
Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành cảm giác đã va vào họng súng.
Tập đoàn Đường thị.
Vẻ măt trợ lý tổng giám đốc Tô Thần đầy vạch đen, từ khi Tống tiểu thư đến công ty làm trợ lý thực tập, sắc mặt Đường thiếu liền không có dễ chịu, khiến cho anh ta không dám tiến vào văn phòng tổng giám đốc.
Nhưng không có biện pháp, ai bảo anh ta là trợ lý cao cấp của ông chủ?
Cũng không có việc gì phải đi dạo một vòng trong hầm băng.
“Đuổi việc cô ta cho tôi.”
“A?”
Khi báo cáo công tác tiến hành được một nửa, bỗng nhiên Đường Triều nhả ra một câu như vậy, Tô Thần nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt kinh ngạc của anh ta làm cho Đường Triều raats khó chịu, giọng lạnh lẽo: “Cậu muốn để tôi đuổi việc cậu sao?”
Đầu Tô Thần đầy vạch đen, sờ mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ đáp: “Ông chủ, Tống tiểu thư thật không phải tôi sắp xếp vào, từ đầu tôi cũng không biết việc này!”
Đuôi mắt Đường Triều tà tứ, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Tôi bảo cậu đuổi việc cô ta!”
Tô Thần càng xấu hổ: “Ông chủ, đây là bên nhà họ Tống tự mình đến chào hỏi mẹ ngài.”
Ý ngầm của anh ta đó là: Đuổi việc Tống Tư Kỳ giống như không thích hợp?
Đường Triều trực tiếp ném văn kiện trong tay đến trên người anh ta, giọng lạnh lung nói: “Lập tức đuổi việc cô ta!”
Mặc dù nhà họ Đường là nhà ngoại giao, nhưng vẫn lướt qua thương trường, mẹ của Đường Triều vốn là con gái nhà giàu, sau khi gả đến nhà họ Đường dựa vào năng lực bản thân để tiếp quản vị trí tổng giám đốc “Tập đoàn Đường thị”, khi bà quản lý sản nghiệp “Tập đoàn Đường thị” lại càng tăng gấp bội, tài sản cũng tăng lên.
Rất được long bà cụ Đường, bây giờ xem như lui về phía sau màn, giao công ty cho con trai xử lý, cho nên thân phận thực sự của Đường Triều đó là tổng giám đốc “Tập đoàn Đường thị”, kiêm chức tổ trưởng bộ phận phiên dịch tổ ba của “Tập đoàn Đế An”, thật ra cũng chỉ treo tên tuổi mà thôi.
Coi như biến tướng ủng hộ Hoắc Kỷ Thành.
Trên trán Tô thần chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, anh ta biết rõ tính tình ông chủ, lúc này nghiễm nhiên đang vô cùng tức giận.
Chỉ có thể gật đầu: “Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Từ văn phòng tổng giám đốc ra ngoài, khối băng trên người anh ta lập tức tan, hít một hơi thật sâu, trở về văn phòng mình bấm điện thoại nội bộ cho trưởng phòng bộ phận nhân sự.
“Lập tức đuổi việc Tống Tư Kỳ.”
“Này”
“Cậu muốn bị đuổi việc hả?”
“Tôi hiểu rồi.”
Mười phút sau, ra mệnh lệnh đã đến tai Tống Tư Kỳ, cô quả thật không dám tin, cầm sơ yếu lý lịch của mình chạt thẳng đến văn phòng Đường Triều.
Kết quả bị thư ký ngăn cản ở bên ngoài không cho tiến vào.
“Đừng cản tôi! Để cho tôi đi vào!”
“Tống tiểu thư, người thật sự không thể đi vào.”
“Anh Đường Triều, anh dựa vào cái gì đuổi việc em? Bằng cấp của em có chỗ nào không xứng với chức vị hả? Em làm từ một nhân viên nhỏ!”
“Anh Đường Triều, anh quá không công bằng với em rồi! Tại sao người khác có thể đến đây đi làm mà em không thể?”
“Anh không cho em một hợp lý, nói cái gì em cũng không đi!”
Tống Tư Kỳ ở ngoài cửa lớn tiếng ồn ào, Đường Triều bị cô làm cho đau cả đầu, lạnh lùng quát một tiếng: “Để cho cô ấy tiến vào!”
Thư ký lập tức biết đứng sang một bên.
Tống Tư Kỳ giống như một trận gió vọt vào văn phòng Đường Triều.
“Anh Đường Triều, rốt cuộc em làm sai chỗ nào hả?”
Đường triều sẳng giọng nhíu mày: “Đây là công ty.”
Tống Tư Kỳ cắn môi, thay đổi xưng hô: “Đường tổng, em rất tự tin nói, lấy bằng cấp của em có thể nhẹ nhàng đảm đương công việc bây giờ, xin anh cho em một một cơ hội.”
Đường triều quả quyết cự tuyệt: “Không được! Tôi không muốn cô ở trong này chôn vùi tài hoa của mình.”
“Em thích.”
“Tống Tư Kỳ, sở dĩ tôi vẫn nhẫn nại cô là vì anh cô, đừng làm tôi chán ghét cô.”
Đường Triều không chỉ gọi cả tên lẫn họ của cô, lời nói ra lại càng rét lạnh, băng dày ba thước.
Dù sao Tống Tư Kỳ vẫn chỉ là cô gái nhỏ, trong hốc mắt đã nổi lên nước mắt trong suốt, vẻ mặt cũng rất kiên định: “Em sẽ không buông tay!”
Cô xoay người ra khỏi văn phòng Đường Triều, trực tiếp đi thang máy đến bãi đỗ xe, ngồi trên xe gọi điện thoại cho anh trai.
“Anh ba, em biết anh không tán thành em theo đuổi anh Đường Triều, mà em chỉ thích anh ấy, từ nhỏ đến lớn em cái gì cũng chưa từng cầu xin anh, bây giờ, anh giúp em được không?”
Cô khóc nức nở làm cho Tống Tư Bạch không có cách nào cự tuyệt, ngoại trừ ở trong lòng thở dài không có phương pháp khác.
“Đường Triều đuổi em đi rồi hả?”
“Vâng, anh ấy rất quá đáng!”
Tống Tư Bạch thở dài một tiếng, Đường Triều ở bên ngoài là hoa hoa công tử, thật ra vẫn có chút thủ đoạn tàn nhẫn, nói thật ra, thái độ bất cần đời của cật ta cũng không thích hợp với Kỳ Kỳ, nhưng lại chính là người con bé thích.
“Kỳ Kỳ, thật sự Đường Triều không thích hợp với em.”
Tống Tư Kỳ rất quật cường: “Anh, không thử thì sao biết không thích hợp? Em mặc kệ, anh nhất định phải giúp em! Cả đời này em chỉ biết yêu anh ấy.”
Sắc mặt Tống Tư Bạch nặng nề, thật lâu sau, mới chậm rãi nói: “Em đồng ý với anh, nếu đụng phải bức tường thì nhanh chóng quay đầu, được không?”
“Vâng.”
Tống Tư Kỳ gật đầu.
Cô nghĩ, tại sao con thiêu thân đều thích nhào vào lửa?
Bởi vì lửa thật sự rất sáng, rất chói mắt, giống như anh Đường Triều của cô, cô tình nguyện vì anh thiêu thân lao đầu vào lửa một lần
Đường Triều không chút ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tống Tư Bạch, anh trực tiếp cự tuyệt cậu ta: “Nếu là vì chuyện em gái cậu, thì không cần nói.”
Tống Tư Bạch tức giận nói: “Cậu nghĩ rằng mình muốn gọi cú điện thoại cho cậu sao? Mình không có biện pháp thuyết phục mối tình đầu của cô gái nhỏ, nếu con bé khăng khăng thích cậu, mình hi vọng cậu hung hăng cự tuyệt con bé, không cần lưu chút tình cảm nào, để cho con bé hoàn toàn hết hy vọng!”
Đường Triều xoa mi tâm: “Cậu muốn bảo mình độc ác?”
Tống Tư Bạch hừ lạnh: “Có biện pháp nào không? Người trong lòng Kỳ Kỳ là cậu, con bé căn bản không nghe bất kỳ ai khuyên bảo, hơn nữa coi như mình không gọi điện thoại cho cậu, mình tin tưởng mẹ mình hoặc là ai đó trong nhà mình cũng sẽ thích tác hợp hai người.”
Đường Triều nâng trán: “Mình cảm nhận được uy hiếp của cậu.”
Giọng Tống Tư Bạch lạnh nhạt: “Đương nhiên, cô nhóc Kỳ Kỳ kia quá cố chấp, mình không khuyên được, chỉ có thể ném đến bên cạnh cậu tự sinh tự diệt.”
Đường Triều nhíu mày: “Cậu rất tàn nhẫn.”
Đây là câu khẳng định.
“Cũng vậy.”