Trong quán cà phê.
Giang Ánh Tuyết ngồi đối mặt vớiĐồng ngữ Phỉ, Giang Ánh Tuyết mở miệng trước, cô ta không muốn lãng phí thời gian ở trên người vô dụng.
“Nếu tin tức của cô không đáng giá, nhiều hơn một giây tôi cũng sẽ không cho cô!”
“Giang tiểu thư cứyên tâm, nếu tôi hẹn cô ra ngoài, đương nhiên đến có sự chuẩn bị.”
Đồng Ngữ Phỉ vừa uống cà phê vừa đánh giá Giang Ánh Tuyết ngồi đối diện một chút, trong lòng ngầm cảm thán nói: Thật không hổ là thiên kim xuất thân nhà giàu có, rất có khí chất!
Sự ưu việt từbẩm sinh này làmcô ta không có cách nào bằng được.
Giang Ánh Tuyết không muốn dây dưa với cô ta: “Tôi thích đi thẳng vàotrọng tâm.”
Ý ở ngoài lời đã rất rõ ràng.
Đồng Ngữ Phỉ không chút hoang mang: “Nếu Tần Lạc chen chân ở giữa côvớiTứ thiếu, thì Giang tiểu thư có rất chán ghét Tần Lạc không?”
Giang Ánh Tuyết khép mi uống một ngụm cà phê, cười khẩy nói: “Tần Lạc thật là chị gái cùng cha khác mẹ của cô?”
Đồng Ngữ Phỉ gật đầu: “Đương nhiên! Tôi theo họ ba, Tần Lạc theo mẹ chị ta, chị ta vẫnkhông hợp với gia đình chúng tôi, vốn ta cũng không muốn làm đến mức này, chỉ có thể trách chị ta hơi quá đáng, rõ ràng tiền không phải của cô ta, mà nhất định phải tìm mẹ tôidây dưa không ngớt...”
Giang Ánh Tuyết lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô lảm nhảm việc nhà! Tôi cũng không quan tâm chuyện gia đình của các người, tôi chỉ muốn nghe tin tức của cô!”
Bị cắt ngang Đồng Ngữ Phỉ cũng không tức giận, làm giao dịch với thiên kim tiểu thư thôi! Đương nhiên phải chuẩn bị tâm lý mới được.
“Giang tiểu thư đừng có gấp! Chuyện là như vậy, tôi có tin tức đủ để cho Tần Lạc vạn kiếp bất phục, làmchị ta trở thành trò cười cho mọi người, bị mọi người chỉ trỏ.”
Đồng Ngữ Phỉ hưng phấn nói, vốn cô tađịnhtự mình ở trên mạng phát những thứ này, kết quả cô ta không có lực ảnh hưởng gì, hơn nữa Tần Lạc cũng không phải minh tinh gì, huống chi trên đời này người trùng tên trùng họ vốn rất nhiều, cô ta phát ra cũng giống với không phát, không ai tin tưởng cô ta.
Lúc nàycô ta liền nghĩ đến Giang Ánh Tuyết.
Có Giang Ánh Tuyết giúp sức, nhất định Tần Lạc sẽ chết rất thảm!
Trước chị ta có gì mà đắc chí chứ?
Xem lần này còn có ai giúp được chị ta!
Giang Ánh Tuyết liếc cô ta một cái: “Làm sao mà tôi biết cô nói thật hay giả?”
Đồng Ngữ Phỉ chỉ có thể tiết lộ ra một chút: “Sáu năm trước, Tần Lạc đã từng làm trao đổi học sinh đến đại học La Mã học một năm. Mà trên thực tế, là có người thần bí mua chị ta một năm, lại còn ký bản thỏa thuận.”
Nói tới đây, thì dừng lại, cố ý treo khẩu vị của Giang Ánh Tuyết.
Quả thật Giang Ánh Tuyết cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn có thái độ nghi ngờ, “Sẽ không phải cô cố ý lừa tiền của tôi mà nói không có căn cứ chứ?”
Đồng Ngữ Phỉ vội vàng lắc đầu: “Tôi thề tôi nói đều là thật sự! Nếu có nửa câu giả dốithì cả đời tôi sẽ không gả ra ngoài được!”
Giang Ánh Tuyết tin lời của cô ta, bởi vì người phụ nữ đối diện vừa nhìn là loại ngườiham hư vinh, không chịu được khổ, cô ta có thể nói ra lời như vậy nhất định là thật.
“Bản thỏa thuận đâu?”
“Giang tiểu thư đang nói đùa sao? Bản thỏa thuận tôi đương nhiên không thể mang đến đây, nhưng tôi có thể đảm bảo lời tôi nói là sự thật, tôi tin tưởng mặc dù không nói rõ, cô cũng tưởng tượng được cuộc sống của Tần Lạc trong một năm này chứ? Chỉ bằng điểm này, vẫn còn không thể hủy hoại chị ta?”
Đồng Ngữ Phỉ nói lời thề son sắt.
Giang Ánh Tuyết cười lạnh ra tiếng: “Nếu nội dung bản thỏa thuận đúng như lời cô nói, quả thật đủ hủy đi cô ta.”
Mắt Đồng Ngữ Phỉ sáng lại lên: “Nếu Giang tiểu thư cũng cho rằng như vậy, tôi đây muốn năm trăm vạn.”
Giang Ánh Tuyết giống như nghe được truyện cười: “Năm trăm vạn? Đồng tiểu thư cô làm kẻ cướp à?”
Đồng Ngữ Phỉ cắn môi: “Chẳng lẽ tôi giúp cô hủy đi tình địch của cô còn không đáng năm trăm vạn sao?”
Giang Ánh Tuyết cười nhạo: “Tình địch? Tần Lạc được gọi là tình địch của tôi sao? Cô ta có đủ tư cách? Xem ra Đồng tiểu thư muốn tiền đến điên rồi!”
Đồng Ngữ Phỉ Tư suy tính vài giây: “Vậy thì hai trăm vạn, thiếu một phần cũng không được!”
Giang Ánh Tuyết châm biếm: “Tin tức này trị giá nhiều lắm là vạn.”
Đồng Ngữ Phỉ kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Trị giá vạn? Làm sao có thể? Tôi giúp cô hủy diệt Tần Lạc chỉ trị giá vạn? Cô không sợ tôi “
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Giang Ánh Tuyết cắt ngang: “Đương nhiên, còn có vạn phí ngậm miệng.”
Đồng Ngữ Phỉ vẫn không hài lòng,giá cả so với trong tưởng tượng của cô ta ít đi bốn phần năm! Từ năm trăm vạn xuống còn một trăm vạn.
“Không được! Quá ít rồi!”
Vẻ mặt Giang Ánh Tuyết mỉa mai: “Nếu Đồng tiểu thư cảm thấy không thỏa đáng, tôi cũng có thể không mua tin tức này, tôi nghĩ ngoại trừ tôi ra, tất cả thành phố A cũng không tìm thấy người thứ hai cảm thấy hứng thú với tin tức này?”
Sắc mặt Đồng Ngữ Phỉ lập tức thay đổi, Giang Ánh Tuyết nói không sai, nếu cô ta không mua, thì mình thật sự không tìm thấy người thích hợp khác...
Thôi!
Một trăm vạn thì một trăm vạn! So với không có một phân tiền nào thì tốt hơn!
Có thể sử dụng tin tức của Tần Lạc bán một trăm vạn cũng đã buôn bán lời rồi.
Nghĩ như vậy, thì cô ta cắn môi đồng ý: “Được, một trăm vạn thì một trăm vạn, nhưng Giang tiểu thư cần phải trả một lần cho tôi, tôi không cần chuyển khoản.”
Giang Ánh Tuyết tao nhã quấy thìa trong ly coffee: “Chỉ cần Đồng tiểu thư chụp ảnh bản thoải thuận gửi cho tôi, mà đúng là bản thỏa thuận bí mật, tôi tự nhiên sẽ trả một lần một trăm vạn.”
Đồng Ngữ Phỉ suy nghĩ, làm như vậy mình cũng không chịu thiệt.
Chỉ là, bản thỏa thuận kia mình cũng không có.
“Giang tiểu thư, người thần bí năm đó quả thật ký thỏa thuậnvới mẹ tôi, nhưng sau khi ký xong thì cầm đi, bên chúng tôi cũng không lưu bản gốc nào. Nhưng tôi có thểđàm bảo chuyện này là thật, bởi vì đám người lúc trước kia cho mẹ tôi năm trăm vạn.”
Giang Ánh Tuyết thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Không có bản thỏa thuận cô còn dám tìm tôi đòi một trăm vạn? Đồng Ngữ Phỉ a Đồng Ngữ Phỉ! Cô nghèo đến điên rồi sao? Dám dùng công phu sư tử ngoạm với tôi?”
Đồng Ngữ Phỉ nóng nảy: “Khi bắt đầu tôi không nói muốn cho cô xem bản thỏa thuận! Hơn nữa bản thân việc này là sự thật, mặc dù không có bản thỏa thuận cô cũng có thể thuê người hủy đi Tần Lạc. Mặt khác, cô phát nội dung bản thỏa thuận lên trên mạng, nói không chừng lại sẽ đưa đám người thần bí năm đó tới, đến lúc đó nếu đối phương đứng ở bên Tần Lạc, chẳng phải cô toi công?”
Cô ta nóimạch lạc đâu ra đấy.
Giang Ánh Tuyết cảm thấy buồn cười: “Cô đang uy hiếp tôi?”
Vẻ mặt Đồng Ngữ Phỉ khờ dại lắc đầu: “Tôi không dám, tôi chỉ trần thuật một sự thật, Giang tiểu thư hãy suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Giang Ánh Tuyết biết cô ta không dám lừa mình, mặc dù bị nghi ngờ đùa giỡn, nhưng may mà tin tức này mình có vẻ cảm thấy hứng thú.
Nếu không thì
“Được.”
“Biết Giang tiểu thư là người sảng khoái mà!”
Đồng Ngữ Phỉ vui sướng không thôi, giống như đã thấy được một trăm vạn ở trước mặt cô ta lắc lư.
Mà bên kia.
Nhà họ Đồng, Lý Thúy Như ở nhà một mình chờ tin tức bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ: “Bà Lý Thúy Như, năm đó chúng ta ký thỏa thuận đã nói rất rõ ràng, nhất định phải chính con gái bà đồng ý, dường nhưbà không có làm như vậy, còn gạt chúng tôi chuyện Tần Lạc là con gái bà.”
TimLý Thúy Như lập tức nhảy “Thình thịch”, không thể nào! Người thần bí năm đó tìm đến mình rồi sao?
“Rốt cuộc các người là ai?”
Trong chốc lát, bà ta ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, có chút lắp bắp.
Giọng Trình Sâm rét lạnh: “Chúng tôi là ai không có liên quan gì với bà, nhưng bà lừa chúng tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Bây giờ chúng ta yêu cầu bà trả lại năm trăm vạn năm đó cho Tần Lạc, nếu không, nửa đời sau của bà có thể sẽ phải ở trong nhà tù.”
Từng câu từng chữ anh ta đều lộ ra uy hiếp.
Lý Thúy Như sợ tới mức cầm không chắc điện thoại, hít một hơi thật sâu: “Các người đe dọa tôi! Tôi có thể đến cục cảnh sát tố cáo các người! Còn có! Năm đó là các người tìm đến tôi, nếu bản thỏa thuận kia đưa ra ánh sáng sẽ không có lợi lộc gì với các người! Giam cầm là phạm pháp!”
Trình Sâm lạnh lẻo cười: “Bà Lý Thúy Như cũng thật biết nói chuyện cười! Bà lừa chúng tôi ngược lại nói chúng ta uy hiếp đe dọa bà? Chẳng lẽ năm trăm vạn kia là của bà sao? Cầm tiền của người khác xong có thể yên tâm thoải mái như vậy?”
“Mặt khác, tôi còn không sợ bà đến cục cảnh sát tố cáo chúng tôi, mặc kệ từ phương diện nào, bà đều đuối lý, người nên ngồi tù là bà mới đúng!”
Từng câu từng chữgiết chết lòng tin.
Có lẽ khí thế của anh ta quá mạnh, Lý Thúy Như sợ tới mức thiếu chút nữa vứt điện thoại đi.
Chẳng lẽ mình gặp phải xã hội đen sao?