Cơm nước xong, Tần Lạc đề nghị đi xem phim, hai người gửi đồ lại ở phía trước đài, Khi Tần Lạc đang vùi đầu ở trên điện thoại di động mua sắm giảm giá thì Bùi Tử Ninh ngẩng đầu lên thấy phía trước có bóng người quen thuộc từ trước mắt lướt qua.
Cô không dám tin ngẩng đầu, đáng tiếc quá nhiều người, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Sau suy nghĩ vài giây, làm bộ như dường như không có việc gì trêu chọc bạn tốt, "Phụ nữ có bạn vẫn như cậu còn cùng mình đi xem phim, Hoắc Cẩm Dương nhà cậu đâu? Để làm gì hả?"
Tần Lạc bĩu môi: "Có việc! Tính chất công việc của anh ấy là đảm nhiệm bất cứ khi nào."
Bùi Tử Ninh gật đầu: "A...! Như vậy à!"
Nếu đang làm việc, vừa rồi có thể mình nhìn lầm rồi, dù sao cách nhiều người, trên đời này người có dáng dấp tương tự nhau cũng không thiếu.
Chỉ bằng một bên mặt mà nói bừa bạn trai cậu ở sau lưng cậu hẹn hò với những người phụ nữ khác giống như không có căn cứ với bạn tốt, thì thà không nói!
...
Buổi chiều thứ ba, Tần Lạc mới vừa xong việc trên tay, đã bị Phó Tổ Trưởng Giang Ánh Tuyết gọi vào văn phòng, cô khó hiểu đi vào.
"Đây là một phần văn kiện tiếng Ả rập, buổi tối cô tăng ca phiên dịch một chút, buổi sáng ngày mai cần dùng gấp." Giang Ánh Tuyết mặt không chút thay đổi nói.
"Trong tổ chúng ta không phải có đồng nghiệp chuyên phụ trách tiếng Ả rập sao?" Tần Lạc hỏi nghi vấn trong lòng ra.
Giang Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Cô là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?"
Tần Lạc nghẹn họng: "Vậy tăng ca có tính tiền làm thêm giờ không?"
Khóe môi Giang Ánh Tuyết cong lên nụ cười mỉa mai: "Dĩ nhiên!"
Tần Lạc mím môi: "Được, tôi sẽ hoàn thành."
Giang Ánh Tuyết đưa văn kiện trong tay cho cô, sau khi rời đi trong lòng cô ta có chút khó hiểu, sao Kỷ Thành đột nhiên vội vã muốn phần văn kiện này như thế? Cũng không kịp chờ Ella trở về phiên dịch...
Hai phút sau, cô ta bấm số điện thoại nội bộ của tầng , "Kỷ... Hoắc tổng, văn kiện tiếng Ả rập tôi đã giao cho hội Tần Lạc rồi."
Cô ta thiếu chút nữa theo thói quen gọi "Kỷ Thành" rồi.
Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt "Ừ" một tiếng , kế tiếp an vị chờ trò hay bắt đầu.
Vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe Giang Ánh Tuyết nói: "Kỷ Thành, ngày mai là sinh nhật của tiểu Tinh, em muốn dẫn bé đi khu vui chơi, không phải bé vẫn muốn đi sao?"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, đã từng nói rất nhiều lần với Giang Ánh Tuyết, ở trong công ty phải gọi anh là "Hoắc tổng", hơn nữa giữa anh với cô ta không quen thuộc như thế, sở dĩ thứ Bảy tuần trước cùng ăn cơm với cô ta là chưa muốn trở mặt với nhà họ Giang, hơn nữa phía ba cũng hi vọng anh kết hôn với nhà họ Giang, như vậy mới có thể hoàn toàn ngồi yên vị trí tổng giám đốc chấp hành tập đoàn Đế An.
"Khu vui chơi nhiều người lắm, không thích hợp đi."
"Kia... Chúng ta ở nhà tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tinh?"
Giang Ánh Tuyết biết vụ án bắt cóc xôn xao ầm ĩ lần trước, ngộ nhỡ lại có người muốn bắt cóc Tiểu Tinh, mình đề nghị dẫn bé ra ngoài chẳng phải là đứa bé vào miệng cọp?
Nếu chuyện thật sự xảy ra, mình phạm sai lầm lớn.
Hoắc Kỷ Thành chợt nghĩ đến chuyện tuần trước đi công tác La Mã con trai có yêu cầu để Tần Lạc ở cùng bé hôm sinh nhật, liền uyển chuyển cự tuyệt Giang Ánh Tuyết, "Sinh nhật Tiểu Tinh hàng năm đều không thích nhiều người, về sau có cơ hội cùng nhau ăn cơm nữa."
Lòng Giang Ánh Tuyết nhất thời lạnh lẽo, cô ta từng mua chuộc người hỏi thăm mẹ đẻ của Tiểu Tinh là ai, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ tin tức gì, nghĩ tới đây, cô ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Nếu như Kỷ Thành không có con trai thì tốt.....