Giờ phút này, ông cụ nhà họ Hoắc đã sớm mây đen áp thành muốn vỡ rồi, không tìm được tiểu thiếu gia, trái tim nhóm người giúp việc như bị treo lên, tứ thiếu gia Hoắc Kỷ Thành lại cả đêm từ Hong Kong chạy về, bên cạnh đó cảnh sát liên tục không có tin tức xác thực, đoạn băng theo dõi trên đường cũng đã bị hỏng, nhận được rất nhiều rắc rối.
Kể từ sau khi biết con trai mất tích, sắc mặt Hoắc Kỷ Thành giống như khối băng, ai gặp đều cảm thấy lạnh.
Trình Sâm đã phong tỏa tất cả con đường giao thông, cho dù đối phương lợi hại hơn nữa, cũng không bay ra được một con ruồi.
Chỉ là, không có tin tức gì như cũ.
Nếu như là bắt cóc, tại sao bọn cướp còn chưa điện thoại tới đây?
...
Đối lập với nhà họ Hoắc một đêm không bình tĩnh, ngược lại bên Tần Lạc lại chung đụng hòa hợp, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ xảy ra chút tình huống nhỏ, cô vừa mới thoa hết kem dưỡng chuẩn bị ngủ, kết quả ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Mở cửa, đã nhìn thấy người bạn nhỏ Hỏa Tinh ôm gối đầu chớp mắt to ướt nhẹp đứng ở cửa, giọng nói mềm dẻo đáng yêu, "Chị gái, em sợ."
Không biết như thế nào, nhất thời Tần Lạc phát ra tình thương của mẹ, khả năng là chính mình từ nhỏ cũng không có mẹ, nhất thời xúng động liền bật thốt ra, "Ngoan ngoãn, có chị gái ở đây, không sợ."
Hoắc Gia Tinh đã được như ý nguyện bổ nhào vào trong lòng Tần Lạc, thì giống như trong tưởng tượng của cậu nhóc, có hương vị của mẹ...
Nếu như chị gái là mẹ nó thì tốt...
Luôn luôn có thói quen ngủ một mình, nhưng Tần Lạc không có phản cảm khi bị Hoắc Gia Tinh ôm, còn khác thường ngủ vô cùng ngon.
Buổi sáng hôm sau.
Tần Lạc bị tiếng động ngoài cửa đánh thức, cô vội vã mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy một đám đàn ông mặc quần áo đen xông vào.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, fck! Sáng sớm có có người vào nhà cướp bóc?
Sau đó, liền nhìn thấy một người đàn ông và vài cảnh sát đi đến, không nói lời gì liền tiến vào lục xoát, sau khi tìm được Hoắc Gia Tinh ở trong phòng ngủ, rõ ràng đám người kia thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông cầm đầu đi đến bên giường ôm lấy Hoắc Gia Tinh đi ra ngoài, Hoắc Gia Tinh vẫn ngủ mơ màng còn không có hiểu rõ đã bị ôm ra ngoài.
Đi tới cửa, anh ta chợt xoay người nói: "Lâm Đội, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, giải quyết theo luật pháp đi!"
Người gọi là "Lâm Đội" vội cung kính gật đầu, "Trợ lý Trình yên tâm."
Trình Sâm ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Tần Lạc rồi ôm Hoắc Gia Tinh trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ rời đi .
Tần Lạc hoàn toàn không biết ra sao, lập tức không vui chất vấn: "Mấy người là ai? Tại sao cưỡng chế xông vào nhà tôi? Loại hành vi này là phạm pháp!"
Lâm Đội lạnh giọng, "Lá gan Tần tiểu thư thật là lớn! Lại dám bắt cóc con trai của Hoắc tiên sinh, đi với tôi tới cục cảnh sát lấy khẩu cung!"
Vẻ mặt Tần Lạc mờ mịt, "Anh nói ai bắt cóc? Tôi có ý tốt thu nhận đứa con nít kia! Còn có, Hoắc tiên sinh là ai? Có phải các người nhầm lẫn hay không?"
Lâm Đội mỉa mai lên tiếng, "Lẽ nào trước khi bắt cóc Tần tiểu thư không có hỏi thăm rõ ràng? Dù cho có giả câm vờ điếc với tôi cũng không có dùng được!"
Nói xong, hai người cảnh sát bên cạnh anh ta liền còng lấy tay Tần Lạc, cưỡng chế mang cô đi ra ngoài, Tần Lạc chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, Hoắc tiên sinh? Hình như cái xưng hô này đã nghe qua ở đâu...
Bỗng dưng, cô nghĩ đến nhà họ Hoắc tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố D, thuộc ba giới quân sự - chính trị và thương nghiệp, ai cũng không thể trêu vào...
Lẽ nào Hỏa Tinh thật ra là Hoắc Tinh?