Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

chương 103: 103: tới thế giới abo thời đại tinh tế gặp sói nhỏ 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày tổ chức cuộc thi đã tới, Lục Hành dậy rất sớm, Khương Ly vẫn đang ngủ bên cạnh, cậu nằm nghiêng hướng mặt về phía hắn.

Từ ngày cùng Khương Ly chung chăn gối tới nay, Lục Hành phát hiện Khương Ly rất thích ngủ nghiêng, hơn nữa còn có quen quay mặt về phía hắn.

Quanh năm chinh chiến khiến mặt Khương Ly lúc nào cũng lạnh lùng như đòi nợ, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt ấy dần trở nên ấm áp hơn nhiều.

Lục Hành đã chợt tỉnh giấc rất nhiều lần, mỗi lần ngắm Khương Ly là hắn lại không thể tin nổi người ưu tú như vậy sẽ thuộc về hắn, hắn gặp cái vận cứt chó gì đây?

Chắc kiếp trước hắn đã cứu cả dải ngân hà.

Lục Hành thầm nghĩ tới điều gì đó, khóe môi hắn thầm cong lên, cứ nghiêng đầu như vậy nhìn Khương Ly, ánh mắt chỉ tràn ngập tình yêu thương và sự dịu dàng hiếm có.

Một lúc sau, Khương Ly tỉnh dậy, mới mở mắt ra, ngẩng đầu đã thấy Lục Hành duy trì một tư thế vô cùng kỳ quái nhìn mình, nhìn nhức hết cả người.

“Làm gì thế?” Khương Ly hỏi.

Lục Hành: “.

.

.

Không có gì.” Cổ em muốn trật luôn rồi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sân huấn luyện khu D.

Khương Ly đeo găng tay trắng lên, thấy tinh thần mọi người hôm nay không tồi, gật đầu nói: “Thí sinh dự thi bước ra khỏi hàng.”

Lục Hành dẫn đầu sáu người bước ra khỏi hàng rồi tập trung phía trước.

Khương Ly nhìn họ một lượt, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay cuộc chiến đầu tiên trong đời mọi người, là một quân nhân tương lai, mỗi một trận chiến đều phải dốc toàn lực ứng phó.

Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, vì sự nỗ lực đó, đừng để bản thân mình phải hối hận, rõ chưa?”

Nói tới đây, cậu dừng lại chút, ánh mắt quét một vòng, bỗng nhiên cao giọng: “Rõ chưa?”

“Rõ! ! !”

“Xuất phát!”

Địa điểm thi đấu cuộc thi cơ giáp ở quảng trường Jiada, học sinh Học viện quân sự sẽ do người chịu trách nhiệm đưa tới báo danh ở tòa nhà học vụ, sau đó cùng nhau tới địa điểm thi đấu.

Học viện quân sự Đế quốc có bốn khu biệt lập, nhân số đội Khương Ly dẫn là ít nhất, vỏn vẹn chỉ sáu người tham gia.

Đã vậy xưa nay khu D nổi tiếng toàn tên ăn chơi trác táng, nên khi Khương Ly dẫn đám Lục Hành vào sảnh là cả đám đối diện cười ồ lên, đủ kiểu phán xét họ.

Một Omega bị quân đội bỏ rơi và một đám quý tộc dốt nát tốn cơm tốn gạo, sự kết hợp này quả thực tới làm trò hề cho khu A xem – khu của những người vốn luôn là niềm hy vọng tương lai của đế quốc.

Đương nhiên đám người Khương Ly chẳng mảy may để tâm, ngay cả người nóng tính như Kate lúc này cũng rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, theo chân Khương Ly tới nơi báo cáo có mặt của khu D.

Chịu trách nhiệm nhận báo danh cho khu D là một người khá lớn tuổi, Khương Ly đứng nghiêm, khí phách chào đối phương một tiếng: “Cúi chào!”

Theo cậu, đám Lục Hành cũng nghiêm túc cúi chào, lưng thẳng như bách như tùng, mang một khí thế khó bề xâm phạm.

Khí thế ấy áp đảo tiếng cười nhạo ngoài kia, mấy người khinh bỉ vừa nãy đột nhiên im bặt, chợt nhận ra những người trước mắt dường như khác hẳn với khu D trong tiềm thức của họ.

Một người nữa cũng vui mừng đứng dậy, chạy lại chỗ Khương Ly, vươn tay cười: “Huấn luyện viên Khương, đã lâu không gặp.”

“Huấn luyện viên Galfa, đã lâu không gặp ạ.” Khương Ly lễ phép chào, đây là giáo viên dạy văn hóa đã dẫn dắt cậu khi cậu còn học tại Học viện quân sự năm đó.

Sau khi báo danh, tất cả thí sinh dự thi và huấn luyện viên đội sẽ cùng nhau lên xe di chuyển, vì thí sinh thuộc khu D quá ít nên sẽ phải ghép xe với khu C.

Tuy cuộc thi Cơ giáp do Học viện Đế quốc chủ trì nhưng không giới hạn ở các học viên ở Học viện, học sinh ở các trường khác trên hành tinh Norman cũng có thể đăng ký tham gia, số lượng thí sinh lên đến gần ngàn người.

Ngày đầu tiên là vòng sơ tuyển, hệ thống sẽ sắp xếp thí sinh thành từng nhóm nhỏ đấu đôi với nhau rồi theo đó loại dần và sàng lọc các thí sinh có trình độ cao hơn.

Quảng trường Jiada có tổng cộng 50 sân thi đấu nhằm nhanh chóng sàng lọc các thí sinh, mỗi một đấu trường đều được thiết lập một màn hình điện tử ảo, tên của tuyển thủ dự thi và hình ảnh đối chiến sẽ được phát trực tiếp trên đó.

Cuộc thi lần này sẽ được phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng, người xem cũng có thể mua vé tới xem trực tiếp.

Khương Ly ngồi quan sát trong phòng VIP, trước mặt cậu là hình ảnh 6 sân thi đấu, lần lượt là Lục Hành, Kiều Ngọc, Lăng Áo, La Kỳ, Kate và Thái Khắc.

Trên chiếc bàn bên cạnh cậu là hai cơ giáp nho nhỏ ước chừng 50cm, một đen một bạc rôm rả bàn tán.

Cơ giáp bạc ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm màn hình, lạnh lùng nói: “Tốc độ quá chậm, quả thực quá mất mặt.”

Cơ giáp đen nghe vậy thò mặt qua cười hì hì: “Bé Ngân Tước, đừng nhìn bọn họ làm gì, nhìn anh đi.”

Ngân Tước duỗi tay đẩy cái đầu to đùng đang chắn màn hình đó qua một bên, tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu.

Hai cơ giáp nho nhỏ đó là Huyền Ưng và Ngân Tước, Lục Hành có nhờ thợ thiết kế thêm một hệ thống tân tiến nên giờ hai đứa có thể tự động điều chỉnh kích thước lớn nhỏ tùy ý.

Huyền Ưng không chiếm được sự chú ý của Ngân Tước, thế là chuyển sang bắt chuyện với Khương Ly: “Vương phi, cậu nghĩ gì về lần thi đấu này của họ?”

“Không có gì để phàn nàn cả.” Khương Ly nhấp môi uống nước, nghiêng đầu nhìn cơ giáp đen: “Còn nữa, đừng gọi tôi là Vương phi.”

“Vậy phải kêu cậu là gì?” Huyền Ưng khiêm tốn học hỏi.

“Cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên, hoặc Thiếu tá cũng được.” Khương Ly cúi xuống đối mặt với nó, mỉm cười: “Đương nhiên, cậu có thể tiếp tục gọi tôi là Vương phi nếu muốn bị nhốt lại.”

Huyền Ưng: “.

.

.” Sao cả chủ lẫn cơ giáp đều khó gần như thế cơ chứ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vòng sơ tuyển rất mau đã kết thúc, 500 thí sinh đầu tiên đã bị loại.

Sau vòng thi đấu đầu tiên, ban tổ chức quyết định để hệ thống căn cứ theo xếp hạng để xếp nhóm thi đấu thêm lần nữa, sau thời gian nghỉ ngơi là vòng hai bắt đầu.

Sau vòng thi thứ hai, thí sinh còn sót lại chỉ vẻn vẹn 200.

Sắp tới thời gian ăn trưa, tuyển thủ vào vòng trong có thể dùng bữa tại nơi do ban tổ chức chỉ định.

Khu tập thể Học viện quân sự Đế quốc.

Thí sinh lọt vào vòng trong của bốn khu A, B, C, D được xếp thành một nhóm.

Đương nhiên đám Lục Hành khu D là nhóm ít người nhất, nhưng lại là nhóm duy nhất không có ai bị loại.

Điều này khiến tất cả mọi người đều phải nhìn họ bằng con mắt khác.

“Có lầm lẫn gì không đó? Không một ai bị loại?”

“Không phải nhà họ Lăng chỉ chuyên chế tạo cơ giáp thôi ư? Sao Lăng Áo lại tham gia chiến đấu luôn thế này?”

“Cái tên Kate chết tiệt kia cũng vào vòng trong?”

“Nghe nói hiện giờ người xếp hạng cao nhất cuộc thi là Tứ hoàng tử.”

“Đậu má thật hả?”

“Đúng thế, đã vậy còn là thí sinh hạ gục đối thủ với thời gian ngắn nhất.”

“Không hổ là con trai hoàng đế Norman, trâu bò thật!”

.

.

Nhóm Lục Hành nghe người khác đánh giá mình nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc, đăng ký xong thì thản nhiên theo chân Khương Ly rời đi.

Heda đứng giữa đám người khu A, nhìn theo bóng lưng Kate với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Ngay khi tới phòng nghỉ khu D, một đám người nhịn cười nghiêm mặt nãy giờ đột nhiên bùng nổ, Kiều Ngọc là người phá lên cười đầu tiên, cậu ta vỗ vai Lăng Áo đầy khoái chí: “Vừa rồi chúng mày có nghe thấy mấy thằng cháu trai nói gì không? Đậu má sướng thật chứ! ! !”

“Đúng đúng đúng.” Lăng Áo sờ sờ cằm, vừa tức vừa buồn cười: “Nhà tao chế tạo cơ giáp thì tao không được tham gia chiến đấu à? Thở câu nào khôn hơn đi!”

Vừa rồi Kate cũng thấy sắc mặt Heda cũng chợt tái nhợt, gã hài lòng liền.

Thái Khắc vui lắm nhưng không hề chủ quan, tiếp tục nghĩ chiến lược cho trận thi đấu buổi chiều.

Lục Hành vây quanh Khương Ly: “Vừa rồi em thi đấu thầy có xem không? Thế nào? Em có giỏi không? Em trâu bò lắm đúng không?”

Khương Ly chưa kịp lên tiếng thì Huyền Ưng đã bĩu môi cà khịa trước: “Điện hạ, cậu 20 tuổi rồi đó, đừng trẻ trâu vậy chứ.”

Lục Hành: “.

.

.

Kệ tôi.”

Khương Ly khẽ mỉm cười, phát hiện ngoài Lục Hành thì những người khác cũng rất chờ mong nhìn cậu, như thể chờ cậu tới khen.

Thật ra huấn luyện lâu tới vậy, Khương Ly biết rất rõ thực lực của từng người, xếp hạng của họ cũng đã nằm trong dự tính của cậu, nhưng nếu mọi người đã mong chờ thì cậu cũng vui vẻ khen tặng vài câu.

“Hahahahah” Lăng Áo cười lớn: “Nghe bảo cuộc thi này khó lắm cơ mà, ba người đứng đầu nhất định sẽ thuộc về nhóm chúng ta.”

“Cậu đang nằm mơ hả Lăng Áo?” Một giọng điệu lạnh lùng vang lên.

Giọng điệu đã lạnh lùng còn đầy ghét bỏ này như chậu nước lạnh tạt thẳng lên đầu Lăng Áo: “Hả?”

Ngân Tước điềm tĩnh phân tích: “Trận thi đấu đầu tiên, cậu dừng trên không lâu hơn ngày thường 0.5 giây, suýt nữa trúng phải đạn của đối thủ.

Tỷ lệ bắn trúng chính xác của cậu hôm nay chỉ đạt 75.4%, lần này thắng được chỉ do may mắn thôi.”

Lăng Áo: “.

.

.”

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Khương Ly, Ngân Tước cũng coi như huấn luyện viên thứ hai của đám Lục Hành.

Buổi huấn luyện nào Khương Ly cũng điều khiển Ngân Tước ra chiến đấu, dần dà Ngân Tước cũng thành thầy luôn.

Lăng Áo bị Ngân Tước quát mà không dám ho he gì, những người xung quanh cũng im thin thít không dám lên tiếng, chỉ sợ lửa cháy lan tới người mình thì khổ.

Huyền Ưng thấy Lăng Áo toát mồ hôi lạnh, nó lên tiếng hòa giải: “Khụ khụ, bé Ngân Tước, tương tiên hà thái cấp.”

“Nghĩa là gì?” Ngân Tước hiểu ý, nhưng áp lên người mình thì nó không hiểu vì sao.

Mọi người cũng không ai hiểu nổi, cùng nhau nhìn về phía Huyền Ưng.

Huyền Ưng lên tiếng giải thích: “Là thế này, bé Ngân Tước được cha Lăng Áo chế tạo nên ông ấy là cha ruột của bé, đáng lẽ bé phải kêu Lăng Áo một tiếng “Anh” đó.”

Phòng nghỉ câm nín, tầm mắt mọi người đổ dồn về Ngân Tước và Lăng Áo, không ai dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Ngân Tước hoang mang lên tiếng: “.

.

.

Anh?”

Lăng Áo: “.

.

.”

Đừng đừng đừng đừng đừng ngài đừng làm vậy con sợ lắm! ! !

@Krystal: “Tương tiên hà thái cấp” là câu cuối trích từ bài “Thất bộ thi” của Tào Thực.

Nếu xét theo ý ngữ cảnh, có lẽ ý Huyền Ưng ở đây bảo Ngân Tước phải giúp đỡ Lăng Áo, đừng nặng lời vậy =)))

Nếu tui hiểu sai mong cả nhà chỉ bảo cho ạ!

Còn bên dưới là một vài thông tin về Thất Bộ Thi.

Thất Bộ Thi

Năm 220, Tào Tháo chết, Tào Phi (anh của Tào Thực) từ Thái tử lên ngôi Ngụy Vương, sau đó xưng làm Ngụy Văn Đế.

Dù sở hữu ngai vàng, Tào Phi vẫn lo sợ Tào Thực mưu đồ lật đổ mình, tìm cách trừ khử em trai.

Một lần ở cung điện, Tào Phi lấy cớ Tào Thực mắc lỗi, yêu cầu Tào Thực làm một bài thơ trong bảy bước chân.

Nếu không làm được sẽ bị lấy mạng.

Tào Thực bèn dùng hình ảnh cành đậu đun hạt đậu để ẩn dụ việc huynh đệ tương tàn vì tranh quyền đoạt vị.

Tào Phi cảm động, tha mạng cho Tào Thực.

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio