Tuy tới thế giới này đã lâu mà mãi chẳng thấy Khương Nhu Mễ, trong lòng Khương Ly vẫn luôn tin sẽ có ngày nó tự về bên cậu, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Giờ phút này được gặp lại Khương Nhu Mễ, Khương Ly hoàn toàn không thấy kinh ngạc, chỉ coi đó là điều đương nhiên.
Khương Ly dịu dàng xoa đầu nhóc mèo con, bàn tay sục sạo bộ lông ấm áp nhưng xoa đến cổ thì chợt phát hiện có dấu vết rụng lông như bị đốt, đốt sâu thêm chút nữa là cháy tận vào thịt.
Ngón tay Khương Ly mân mê vùng thịt đó, Khương Nhu Mễ rụt cổ, tủi thân liế.m láp tay cậu.
Sắc mặt Khương Ly tối sầm, chẳng biết Khương Nhu Mễ còn bị thương chỗ khác nữa không.
Tiêu Khải Hành thấy sắc mặt Khương Ly tái nhợt, hắn quay sang quan sát mèo con trong ngực cậu, phát hiện cậu rất để tâm tới con mèo không rõ từ đâu đến này, đã thế cậu còn gọi nó là.
.
.
Khương Nhu Mễ?
Cái tên này rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc đó ập tới với hắn giống y như lúc hắn nghe thấy cái tên Khương Ly.
Hai tráng đinh thấy Khương Ly ôm mèo con thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ phải lo nó chạy qua cửa sổ trốn thoát nữa.
Có một tráng đinh tiến tới, chắp tay lạy Khương Ly nói: “Thưa công tử, thứ trong ngực ngài là con mèo ở chỗ chúng tiểu nhân, xin ngài hãy trả lại nó đi ạ.”
Tráng đinh càng tới gần, Khương Nhu Mễ vốn đang ngoan ngoan ghé vào lòng Khương Ly đột nhiên giật mình, lông tóc dựng hết cả lên.
Nó thoăn thoắt trèo lên vai cậu, nhe nanh trợn mắt bày ra vẻ hung ác nhất, ấy thế mà cũng thành công hù dọa hai tráng đinh kia lui về sau nửa bước.
Nghe đối phương nói, Khương Ly nghĩ thầm hóa ra thế giới này giống thế giới hiện đại ở chỗ đều gọi Khương Nhu Mễ là mèo.
Khương Ly xoa đầu Khương Nhu Mễ trấn an nó, tầm mắt liếc thấy tay tráng đinh kia đã rướm máu, có vẻ do Khương Nhu Mễ cào.
Khương Ly lên tiếng: “Này, ngươi mau đi băng bó chữa thương đi.”
Tráng đinh cúi đầu nhìn thoáng qua, chẳng thèm quan tâm: “Không sao, chuyện thường tình ấy mà, khi chúng tiểu nhân thuần thú cũng bị nó cào suốt.”
Khương Ly nắm ngay được hai chữ “thuần thú” trọng tâm kia, có vẻ đó là nơi huấn luyện động vật chuyên nghiệp.
Khương Ly từng nghe Triệu Thanh nhắc tới, trong dân gian có một nơi gần giống với trung tâm huấn luyện động vật, động vật từ đó sẽ bán cho các gia đình giàu làm thú cưng hoặc gánh xiếc biểu diễn.
Nghe nói mấy nơi này sẽ kiếm thú hoang khắp nơi, phương pháp thuần thú nghiêm khắc tới tàn bạo, động vật ở đây bị đánh tới chết cũng là chuyện thường tình.
Thấy Khương Nhu Mễ rất sợ hãi hai tráng đinh này, thêm mấy lời tiểu nhị nói lúc nãy, Khương Ly đoán đây không phải lần đầu tiên Khương Nhu Mễ chạy trốn, có vẻ nó đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Nghĩ đến là lòng lại đau, Khương Ly nói với tráng đinh: “Ta nghe nói chỗ các ngươi có bán thú, mèo con này bao nhiêu, ta mua.”
Tráng đinh không ngờ Khương Ly sẽ quyết định vậy, sửng sốt một hồi, ánh mắt chuyển sang nhìn Tiêu Khải Hành ngồi phía đối diện, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Một đôi mắt sâu hun hút, lạnh băng khiến tráng đinh bất giác giật mình, khí thế không giận tự uy này chẳng phải người thường.
Hàng năm tráng đinh phải tiếp xúc với biết bao người, bao tầng lớp, đương nhiên nhìn người rất chuẩn.
Dung mạo lẫn khí chất ấy đã chứng minh Tiêu Khải Hành và Khương Ly chẳng phải người một tráng đinh có thể gây hấn, quay đầu liếc nhìn đồng bọn rồi hạ quyết định: “Công tử, chuyện này đám tiểu nhân không tự quyết được, phiền ngài có thể theo tới gặp chủ chúng tôi một chuyến không?”
Khương Ly thấy hai người cũng chỉ là hạ nhân giúp việc, cũng là người theo chủ, thế nên đồng cảm, cúi đầu hỏi Tiêu Khải Hành: “Thiếu gia?”
Tiêu Khải Hành liếc nhìn Khương Ly, thấy cậu rất mong chờ hắn sẽ đồng ý, không chỉ riêng cậu, mèo con cũng đang mong chờ nhìn hắn.
Nhưng.
.
.
cái tư thế của nó hơi lạ, với độ cao này, Khương Nhu Mễ chỉ có thể cúi đầu nhìn hắn như nhìn một kẻ hầu người hạ dưới trướng.
Tiêu Khải Hành: “.
.
.” Cái ánh mắt khinh bỉ vô lễ này cũng quen quen.
Một người một mèo nhìn nhau, Tiêu Khải Hành y hệt với Giang Trạm, Trì Phóng và Lục Hành khi ở chung với Khương Nhu Mễ, không chí chóe là không chịu được mà.
Khương Ly thấy vậy bất giác khẽ cười thành tiếng, quả nhiên đổi thuốc chẳng đổi thang.
Thấy Khương Ly cười, bấy giờ Tiêu Khải Hành mới nhận ra thế mà hắn lại phân cao thấp với một con thú, không khỏi thấy mình thật ấu trĩ, hắn nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
Khương Ly thấy Tiêu Khải Hành đồng ý, nói với tráng đinh: “Tụi ta sẽ tới đó một chuyến, nhưng đồ ăn mới bày lên thôi, thiếu gia nhà ta còn chưa được ăn cơm đâu, nếu không tụi ta mời hai ngươi ăn một bữa cơm xoàng, thông cảm chờ tụi ta với, được không?”
Hai tráng đinh thấy Khương Ly nói cũng hợp tình hợp lý nên không từ chối nữa, vội vã nói lời cảm ơn.
Lúc này, mấy người vây quanh đồng thanh lên tiếng: “Hai bên thương lượng xong rồi phải không? Giờ tới lượt tụi ta!”
“Đúng đúng đúng! Tụi ta cũng đã kịp ăn uống gì đâu!? Đĩa thịt nướng mới lên bị nó đá bay rồi kìa! ! !”
“Đây chẳng phải lần đầu! Có để người ta ăn cơm cho tử tế không đây!?”
Bàn về những tội lỗi Khương Nhu Mễ từng gây ra thì ai ai cũng phải túm năm tụm ba vào kể lể, quán ồn ào tới mức Chưởng quầy phải chạy ra thuyết phục, lại nói với hai tráng đinh: “Triệu tứ, người quen với nhau không nói lời khách sáo, riêng tháng này con thú đó đã tới quán ta phá hai lần rồi, ra đây mà xem.
.
.
Trời ơi! ! !”
Trong đại sảnh là cảnh bàn ghế ngổn ngang, đồ ăn vương vãi dưới đất trông đến là chán ngán.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên tráng đinh tên Triệu Tứ xử lý tình huống này, nhanh chóng chắp tay: “Xin lỗi mọi người, tụi ta và Chưởng quầy sẽ đền bù tất cả, còn tặng mỗi bàn một vò rượu ngon nữa.
Nếu có tổn thất gì nữa, mời tìm Chưởng quầy sẽ được giải quyết.”
Chưởng quầy đồng ý với Triệu Tứ, lại kêu tiểu nhị đi dọn dẹp đại sảnh.
Xong việc, Khương Ly kêu tiểu nhị đặt thêm một bàn đồ ăn cho Triệu Tứ rồi về bên Tiêu Khải Hành.
Về chỗ, Khương Ly tranh thủ xem xét tình hình của Khương Nhu Mễ một lần, may thay ngoài vết cháy lông kia ra thì không có vết thương nào khác.
Cậu thở phào một hơi, lại nhéo nhéo tai nó, thấp giọng răn dạy: “Lúc nào cũng nghịch ngợm, nếu ta không tới thì sớm muộn gì nhóc cũng bị lột da mất.”
Khương Nhu Mễ thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay Khương Ly làm nũng: “Meow ~”
“Bó tay với nhóc.” Khương Ly bật cười, chọc chọc chóp mũi Khương Nhu Mễ trêu đùa.
Thật sự Khương Ly luôn mềm lòng vô điều kiện Khương Nhu Mễ, chỉ cần nó làm nũng một xíu, meow một tiếng là cậu không nỡ nghiêm khắc nổi.
Tiêu Khải Hành thấy Khương Ly với Khương Nhu Mễ quấn quýt bên nhau, trong lòng có hơi tò mò.
Bỏ qua vụ Khương Ly mới chỉ gọi một tiếng Khương Nhu Mễ đã khiến hắn thấy thân thiết, nhưng sao mới nghe Khương Ly gọi thì con mèo này đã qua đây, lại còn vô cùng thân thiết? Còn nữa, từ nhỏ Khương Ly đã theo hầu hắn rồi, lấy đâu ra thời gian nuôi thú cưng?
Ánh mắt Tiêu Khải Hành dần nghi hoặc, hắn cảm giác dường như Khương Ly còn rất nhiều điều bí ẩn mà hắn chưa biết, thêm nữa, vì sao hắn lại thấy thân thuộc với cái tên “Khương Nhu Mễ” kia?
Ngoại trừ Tiêu Khải Hành, hai người Triệu Tứ bàn bên cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
Từ hai tháng trước khi chủ mua con mèo quái dị này về với giá cao về, đám bọn họ không một ai có thể đụng vào nó, cả ngày cứ lủi thủi duy ngã độc tôn.
Không chỉ không cam chịu khuất phục, người phụ trách thuần phục con mèo này cũng thường xuyên bị nó cào, bình thường cũng chẳng dám tự tiện thả nó ra nên mèo con chỉ có thể suốt ngày bị nhốt trong lồng, cứ tranh thủ lúc nào là nó lại lẩn mất lúc đó.
Tóm lại đây là một con mèo vô cùng phiền phức, nhưng diện mạo của nó đối lập hoàn toàn với tính tình khó ở kia, đúng thật là càng đẹp càng độc.
Bộ lông mượt mà trắng xốp như tuyết, đôi mắt xanh lam trong veo tựa ngọc, nếu bán cho quý tộc thích nuôi có thể kiếm được bộn tiền chứ chẳng chơi, đó cũng chính là nguyên do chủ khu thuần thú luôn nhịn nó.
Nhưng hôm nay chẳng biết tại sao con mèo quái gở này lại quấn quýt với thiếu niên kia đến thế, thật sự quá kỳ lạ.
Ăn uống xong xuôi, Khương Ly nhờ Tiêu Khải Hành trông Khương Nhu Mễ: “Thiếu gia, ôm nó giúp em.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Vì thế dọc đường tới khu thuần thú, Tiêu Khải Hành với Khương Nhu Mễ cứ mắt to lườm mắt nhỏ mãi không thôi, cảm giác nếu không có Khương Ly ở đây thì ngay giây sau hai người sẽ lao vào đánh nhau luôn vậy.
Chủ khu thuần thú là một người phụ nữ xinh đẹp hơi hướm dị tộc, nghe thị nữ báo Triệu Tứ đã bắt được Khương Nhu Mễ, khẽ hừ một tiếng: “Ngày nào cũng gây chuyện, nếu còn lần nào nữa bổn cô nương sẽ thịt nó ngay!”
Chuyện Khương Nhu Mễ báo nhà chẳng phải ngày một ngày hai, ngoài miệng nói vậy thôi chứ thực ra bà chủ vẫn không nỡ, thị nữ biết điều đó nên tiếp tục báo cáo: “Triệu Tứ còn dẫn theo hai người nữa về, nói là muốn mua Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch là tên của Khương Nhu Mễ khi ở đây, người phụ nữ vừa nghe có người muốn mua thì cười lớn: “Còn chưa thuần được đâu, bán cho họ rồi nhỡ sau này nó gây sự thì về tìm ta bắt đền à? Không bán.”
Thị nữ ra ngoài nói cho Triệu Tứ biết, Triệu Tứ nhìn về phía Khương Ly, biết cậu đã nghe thấy.
Khương Ly nói: “Xin cô hãy vào nói với chủ quán một tiếng, có một số việc gặp trực tiếp nói vẫn hơn.”
Ánh mắt thị nữ nhìn Khương Ly và Tiêu Khải Hành một vòng, lại thấy thế mà Khương Nhu Mễ lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tiêu Khải Hành, do dự một lát rồi quyết định: “Xin chờ một chút.”
Không bao lâu sau thị nữ đã trở lại, cô dẫn Khương Ly và Tiêu Khải Hành tới phòng khách, pha trà sau đó lui xuống.
Thị nữa vừa đi, Khương Ly thì thầm vào tai Tiêu Khải Hành: “Điện hạ, xíu nữa ngài cho em mượn chút ngân phiếu nha.”
“Mượn?” Tiêu Khải Hành không thích từ này, nó như thể muốn phân chia rõ ràng thân phận giữa hai người: “Rồi sao, rồi em có chịu trả không?”
Khương Ly nghe ra ý hắn, khẽ cười một tiếng: “Điện hạ biết em không có nhiều bạc mà, em dùng cái khác trả ngài nhé?”
Tiêu Khải Hành nhướn mày nhìn cậu: “Thế em dùng gì?”
Khương Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nhả chữ: “Vay tiền trả thịt.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Nghe câu này Tiêu Khải Hành lại nhớ ngay tới những chuyện xảy ra bên ao tắm tối qua, lúc đó Khương Ly cưỡi lên eo hắn, cổ hơi ngửa ra thở d.ốc.
.
.
Lòng hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch rồi.
Có tiếng bước chân thong thả truyền tới, hai người quay đầu lại, hóa ra là một người phụ nữ mặc trang phục màu hồng thước tha lại gần, vừa đi vừa nói: “Nghe nói hai người muốn mua Tiểu Bạch quán ta, nhìn nó là biết rồi chứ, không ít bạc đâu.
.
.”
Đang nói dở câu, cô gái đột nhiên im bặt, bước chân cũng dừng hắn, mông lung hỏi một câu: “.
.
.
Thái tử điện hạ?”
Nghe cô ta lên tiếng, Khương Ly nhìn về phía Tiêu Khải Hành, phát hiện hình như hắn không biết cô gái này.
Nhìn kỹ hơn, cô gái chắc chắn giả thuyết của mình, lại lên tiếng: “Điện hạ, ngài không nhớ tiểu nữ ư? Tiểu nữ là Vu Linh của bộ lạc Vu Kỳ, Vu Tán tộc trưởng bộ tộc Vu Kỳ là cha tiểu nữ đây.”
Nghe cô giải thích, Tiêu Khải Hành có hơi kinh ngạc: “Là ngươi?”
“Vâng!” Vu Linh thấy Tiêu Khải Hành đã nhớ ra mình là ai, cô vui vẻ tiến thêm một bước rồi hành lễ với nghi thức cao quý nhất của bộ lạc mình: “Đã mười năm không gặp, ngài có khỏe không?”
Tiêu Khải Hành gật đầu: “Vẫn ổn.”
“Chân ngài.
.
.” Chú ý tới việc Tiêu Khải Hành đang ngồi xe lăn, lo lắng hỏi.
“Không sao.” Tiêu Khải Hành không dong dài nữa, hỏi: “Lệnh tôn khỏe chứ?”
Vu Linh cười nói: “Hôm qua tiểu nữ mới nhận được thư cha, mọi chuyện vẫn ổn, cảm ơn điện hạ đã quan tâm.”
Khương Ly nghe hai người nói chuyện, biết cô gái tên “Vu Linh” này là người quen cũ của Tiêu Khải Hành, mười năm trước, chắc hẳn hắn quen khi đi cùng Khúc Nham tướng quân tới sa trường rèn luyện.
Vu Linh thấy Tiêu Khải Hành thì vô cùng vui sướng, lập tức phân phó thị nữ đi chuẩn bị rượu và thức ăn.
Tiêu Khải Hành lên tiếng ngăn cô lại: “Không cần, hôm nay chúng ta tới đây là vì nó.”
Tiêu Khải Hành chỉ Khương Nhu Mễ đang ngồi trên đùi mình, cũng không có hứng thú ôn lại chuyện cũ với cô nữa.
Ngay từ đầu Vu Linh đã không muốn bán Khương Nhu Mễ, chỉ nghe nói hôm nay có người khiến Khương Nhu Mễ thành công làm mèo không làm quỷ nữa nên tò mò ra xem ai lại có bản lĩnh lớn vậy mà thôi, không ngờ lại được gặp cố nhân.
Nhiều năm trước, Tiêu Khải Hành từng có ân cứu mạng với Vu Linh, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng, giờ hắn chỉ muốn một con thú nhỏ, sao cô lại từ chối cơ chứ, hơn nữa còn tặng không.
Trước khi Tiêu Khải Hành đi, Vu Linh nói: “Cha ta đã dạy, mạng trả mạng, máu trả máu.
Ngài có ân cứu mạng với ta, nếu điện hạ có việc gì nhờ thì đừng khách khí, đây cũng chính là nguyên do Vu Linh tới đây.”
Năm tròn 18 Vu Linh quyết tâm vào kinh đô, cốt chỉ để kiếm một cơ hội gặp lại Tiêu Khải Hành đền ơn.
Tiêu Khải Hành gật đầu, Vu Linh là chủ Thuần Thú quán và Thanh Tâm phường, hai nơi đó khách khứa tới lui đủ loại thân phận, có muốn điều tra tin tức gì cũng tiện.
Tuy Tiêu Khải Hành có nguồn tin riêng rồi nhưng thêm một cứ điểm nữa cúng chẳng thiệt.
Hai người rời đi, Vu Linh ra tiễn rồi cứ đứng đó ngóng theo bóng dáng họ.
Đã đến lúc hồi cung, Khương Nhu Mễ ghé lên đùi Khương Ly ngủ gà ngủ gật, còn cậu trò chuyện với Tiêu Khải Hành về Vu Linh.
Tiêu Khải Hành giải thích mọi chuyện cho Khương Ly nghe, năm đó hắn theo tướng quân Khúc Nham tới biên giới rèn luyện, có lần phải vào tận hẻm núi phục kích quân địch, trùng hợp cứu được Vu Linh đang bị sói hoang tập kích, biết bộ lạc của cô gần đó nên hắn sai người đưa cô về nhà.
Vì cái ân này, cha Vu Linh và mấy trưởng lão trong bộ lạc còn tự mình tới quân doanh cảm ơn một chuyến.
Khương Ly nghe xong, gật đầu: “Ồ, thì ra là thế.”
Hai người về tới Đông cung, Khương Ly tới tặng quà cho mọi người, sau đó chuẩn bị nước ấm tắm gội.
Nhớ thói quen của Tiêu Khải Hành, bôn ba bụi đất cả ngày trời, chắc hẳn hắn muốn tắm rửa lắm rồi đây.
Đồ tắm chuẩn bị xong xuôi, Tiêu Khải Hành cởi qu.ần áo xuống nước, thấy Khương Ly không tới giúp hắn kỳ cọ như mọi khi, hắn thắc mắc quay sang xem thì thấy cậu đang ôm Khương Nhu Mễ tắm rửa trong chiếc bồn gỗ nhỏ gần đó, không khỏi lên tiếng hỏi: “Em mang nó đến đây làm gì?”
“Tắm đó ạ.” Khương Ly múc một chậu nước, nói: “Điện hạ, hôm nay ngài tự tắm nhé, em muốn tắm cho Khương Nhu Mễ, không rảnh tay nữa rồi.”
Tiêu Khải Hành: “.
.
.”
Sáng nay ai vừa kêu ta là người quan trọng nhất, giờ trong lòng em ta còn chẳng bằng một con mèo?
------oOo------