Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trò chơi: Thị trấn cổ tích ()
Chương : Vì sao anh ta trở lại thế giới này?
Tạ Tịch chưa từng tín nhiệm Trọng Kim.
Lúc ở thế giới Trung Ương, Trọng Kim biểu hiện nhiệt tình thái quá.
Mặc dù Tạ Tịch còn nhỏ tuổi nhưng đã thấy nhiều ấm lạnh tình đời, nên có phần cảnh giác hơn với người xa lạ.
Trọng Kim và cậu chưa từng quen biết, cậu chỉ là một người mới cái gì cũng không hiểu, tin tức người qua cửa thế giới cấp S lại nặc danh, Trọng Kim không có khả năng biết, vậy anh ta tiếp cận cậu với mục đích gì?
Hiện tại Tạ Tịch có thể xác định là anh ta cố ý dẫn cậu đến thế giới cấp D này.
Tạ Tịch từng nghĩ đến chuyện thế giới cấp D này có vấn đề, nhưng lúc đó cậu không có lựa chọn nào khác, trời mới biết chọn thế giới của X có phải lại càng hố hơn không.
Dù thế nào đi nữa nhiệm vụ tập kết cũng chỉ là cấp D, cậu mua một đống đạo cụ người mới không mua được, đề phòng Trọng Kim khẳng định an toàn hơn thế giới "Atlantis thất lạc" quỷ quái kia.
Vì muốn đổi trò chơi do X thiết kế, Tạ Tiểu Tịch rất liều mạng.
Ở một trình độ nào đó mà nói, Giang Tà trong lòng Tạ Tịch thậm chí còn không bằng Trọng Kim...!
Dù sao - nhất định không phải tôn trọng.
À, đã là - rồi, dù sao cậu lại "nhớ" y một lần nữa.
Sắc mặt Trọng Kim trầm xuống, trong tay anh ta chẳng biết từ lúc nào đã nắm một con dao găm lóe ánh xanh.
Tống Thích hoảng sợ nói: "Anh tính làm gì?" Cậu ta mở miệng muốn kéo dài thời gian.
Tạ Tịch sao mà không hiểu? Cậu luôn luôn cảnh giác, thấy ác ý trong mắt Trọng Kim thì lập tức ném Định Thân Phù ra, cố định khiến anh ta trở tay không kịp.
Tống Thích hãi hùng khiếp vía: "Mịa nó, hù chết ông mày!"
Tạ Tịch không nói tiếng nào, tiến lên đoạt lấy vũ khí của Trọng Kim, con dao găm này vừa nhìn liền biết nhất định không phải vật tầm thường, ở trong mắt người hiện đại, vũ khí nóng lợi hại hơn so với vũ khí lạnh, thế nhưng không thể dùng khoa học thông thường để phán đoán thế giới Trung Ương, loại dao găm này chưa chắc đã yếu hơn súng lục.
Tống Thích tháo sợi dây quấn trên lưng xuống, trói gô Trọng Kim lại.
Đây là thứ cậu ta lấy ra từ trong địa lao, dù sao cũng là người thu thập, đương nhiên là đi đến chỗ nào đều phải vơ vét sạch sẽ chỗ đó.
Ngoài miệng Tống Thích nói không muốn làm người thu thập, nhưng kỳ thật rất có đam mê thu gom đồ đạc.
Bởi vì sợ Trọng Kim tỉnh lại sớm, Tạ Tịch đập liên tiếp hai lá Định Thân Phù, cam đoan thời gian dư dả.
Động tác của Tống Thích còn nhanh nhẹn hơn so với tưởng tượng, sau khi cậu ta giải quyết xong thì Trọng Kim vẫn còn bị cố định.
Tạ Tịch liếc nhìn Trọng Kim, nói với Tống Thích: "Chúng ta đi thôi."
Tống Thích kinh ngạc nói: "Không ép hỏi anh ta tí à?"
Tạ Tịch không muốn lãng phí thời gian: "Không có gì để hỏi cả, chúng ta kinh nghiệm còn ít, hỏi nhiều khó tránh khỏi bị anh ta dắt mũi."
Tạ Tịch đã nhanh chân rời đi, Tống Thích cũng đành phải đuổi theo, cậu ta chớp chớp mắt, có chút nghĩ không ra.
Sau khi đi xa, Tạ Tịch hỏi cậu ta một câu: "Cậu đã từng giết người chưa?"
Tống Thích giật mình, tức khắc lắc đầu: "Chưa hề!" Chưa nói đến chuyện giết người, giết con gà thôi cậu ta cũng bị dọa chết khiếp!
Tạ Tịch nói: "Thế nhưng Trọng Kim không giống chúng ta."
Tống Thích lờ mờ hiểu ra một chút, da đầu cậu ta căng chặt, sợ hãi không ngừng: "Vẫn là anh cẩn thận..."
Tạ Tịch nói: "Nắm chắc thời gian, chúng ta phải đi tìm Tôn Vân."
Ép hỏi Trọng Kim chẳng có ý nghĩa nào cả, anh ta không có khả năng cho bọn họ bất kỳ manh mối nào liên quan đến trò chơi.
Huống hồ bọn họ thực sự biết quá ít về tình huống của Trọng Kim.
Vừa rồi chẳng qua là lợi dụng lúc anh ta chưa chuẩn bị mà trói lại, nếu đợi Định Thân Phù hết tác dụng, sẽ phát sinh chuyện gì còn chưa biết được.
Về phần giết Trọng Kim, Tạ Tịch sẽ không đi thử.
Không phải không ra tay được, mà là lo lắng chuyện miễn vết thương chí mạng.
Người mới chỉ cần năm mươi ngân tệ là có thể mua được một bộ đồng phục miễn vết thương chí mạng, người chơi lâu như Trọng Kim chẳng nhẽ không có chuẩn bị gì sao? Nếu thật sự không chuẩn bị sao anh ta sẽ cống "một cái mạng" khi mới vào trò chơi chứ? Quả thật có lý do ve sầu thoát xác, nhưng nếu chỉ có hai cái mạng, anh ta chắc chắn sẽ không tùy tiện như vậy.
Hơn nữa cậu và Tống Thích đều không có kinh nghiệm chiến đấu, từ tư thế cầm dao của Trọng Kim là nhìn ra anh ta không tầm thường, đến lúc đó giết người không xong lại thành người bị giết!
Cho nên thông minh nhất là tranh thủ thời gian bỏ chạy!
Vừa chạy, Tống Thích vừa hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta là người cùng tiến vào trò chơi với anh sao?"
Tạ Tịch nói: "Chính xác mà nói thì là anh ta dẫn tôi đến."
"CMN!" Tống Thích nhớ lại, "Nói như vậy, tôi cũng bị Lưu Thăng kéo vào!"
Cả hai nói với nhau mấy câu đã lập tức làm rõ sự tình.
Trước đó Trọng Kim tên là Lưu Thăng, cũng ở thế giới Trung Ương lôi kéo làm quen với Tống Thích, hẹn cậu ta cùng nhau tiến vào nhiệm vụ tập kết cấp D.
Lúc đó, Tống Thích vừa chia tay với tên bạn trai cặn bã, tức giận đến ứa gan, vừa hay lại có một anh đẹp trai, nhiệt tình và sáng sủa tán gẫu với mình, cậu ta làm sao từ chối được, nói dăm ba câu bèn hẹn nhau cùng làm nhiệm vụ.
Sau khi tiến vào trò chơi, bọn họ còn đợi trong rừng rậm một ngày.
Bởi vì nhiệm vụ của mình quá hèn mọn nên Tống Thích ngại tìm người kết nhóm, tự mình đi trộm, ai ngờ bị coi là lưu manh bắt vào địa lao, chó ngáp phải ruồi thoát được một kiếp.
Tống Thích hơi run run: "Chỉ khi tỷ lệ tử vong cao hơn % mới có thể thiết lập lại nhiệm vụ...!Cả nhóm người kia chỉ còn tôi và Trọng Kim còn sống sao?" Cũng không rõ tên thật của Trọng Kim là gì, tạm thời cứ dùng cái tên này vậy.
Tạ Tịch nói: "Hơn nữa anh ta hoàn thành nhiệm vụ chính, thành công rời khỏi thế giới này." Cho nên Trọng Kim mới có thể tiến vào trò chơi này lần nữa.
Tống Thích không hiểu: "Vì sao anh ta trở lại thế giới này? Xoát lại nhiệm vụ cấp D có ý nghĩa gì?" Trong quy tắc Trung Ương viết rõ ràng, lặp lại nhiệm vụ trong cùng một thế giới thì phần thưởng sẽ giảm dần đi, ví như thế giới cấp thấp vốn có phần thưởng ít ỏi này, xoát lại hai ba lần là chẳng còn tí phần thưởng nào đáng kể.
Trong đầu Tống Thích lóe lên một suy nghĩ: "Chẳng lẽ vì muốn qua cửa?" Để qua cửa cần phải hoàn thành nhiệm vụ nòng cốt và nhiệm vụ phụ, có người chơi vì muốn nhận được phần thưởng đặc biệt sau khi qua cửa mà liên tục tiến vào một thế giới để kiếm được nhiệm vụ nòng cốt, đạt thành điều kiện qua cửa.
Nghĩ lại, Tống Thích lại cảm thấy không có khả năng: "Chẳng qua là một thế giới cấp D thôi, phần thưởng qua cửa còn kém hơn thế giới cấp C, tại sao lại tốn thời gian ở nơi này?" Bằng vào thực lực của Trọng Kim, đại khái có thể đi khiêu chiến thế giới cấp C.
Tạ Tịch không lên tiếng.
Tống Thích lại nói: "Hơn nữa tại sao anh ta lại phải dẫn chúng ta vào thế giới này? Những người khác thì sao? Có phải cũng do anh ta dẫn tới không?"
Tạ Tịch nói: "Chỉ sợ anh ta vào đây không chỉ hai lần."
Nếu người trong bức ảnh kia là Trọng Kim, vậy khẳng định anh ta không chỉ tiến vào thế giới này ba ngày trước.
Tôn Vân cho dù ba ngày không ăn một miếng cơm nào cũng không từ một thiếu nữ nở nang biến thành bộ dáng gầy gò như hiện tại.
Tống Thích tê cả da đầu: "Rốt cuộc anh ta muốn làm gì!" Thật là quỷ dị! Cư dân thị trấn săn giết người chơi, còn có một người không rõ ý đồ như Trọng Kim nữa, rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì!
"Mặc kệ anh ta muốn làm gì," Tạ Tịch nói, "Chỉ cần chúng ta qua cửa thế giới này, anh ta cũng đừng mong tiến vào."
Tống Thích tiếp tục nghe lại câu nói, cậu ta cảm nhận được một ý nghĩa khác biệt: "Anh Tịch..."
"Đi thôi, trước tiên đi gặp Tôn Vân Nhi đã."
Bọn họ trở lại nhà của thím Tôn, ở ngoài sân liền thấy thiếu nữ đứng chơ vơ lẻ loi trước cửa ra vào.
Cô còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, chờ mong người trong mộng trở lại đón mình.
Tạ Tịch vừa xuất hiện, ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời, giọng nói cũng càng ngọt ngào mềm mại: "Anh Bạch Hạ, Vân Nhi biết anh sẽ không vứt bỏ mình mà."
"Tôi không phải Bạch Hạ." Tạ Tịch nhìn cô chằm chằm, "Cô thật sự không phân biệt nổi sao?"
Tôn Vân Nhi dường như đứng hình, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang lo sợ: "Anh chính là, đúng thế...!Không, anh không phải Bạch Hạ, anh chỉ mượn thân thể của anh ấy, tôi biết, tôi biết hết...!Tôi sẽ không nhận lầm, anh vừa đến, Bạch Hạ liền không giống như trước kia..."
Quả nhiên là thế.
Sở dĩ Tôn Vân Nhi không phân rõ Tạ Tịch và Trọng Kim là bởi vì bọn họ đều thay thế cơ thể của Bạch Hạ, trở thành Bạch Hạ.
Ở trong mắt người của thế giới này, hai Bạch Hạ không hề khác biệt, nhưng người chơi thì không bị hạn chế trong đây, cho nên phân biệt rõ ràng.
Tạ Tịch nói với Tôn Vân Nhi: "Tôi không phải người mà cô quen biết, tôi là người khác."
Tôn Vân Nhi mờ mịt mở to mắt.
Giọng nói của Tạ Tịch nhẹ nhàng đi nhiều: "Cô phân biệt được, đúng không?"
Một giọt nước mắt lớn chảy xuống khuôn mặt thon gầy của Tôn Vân Nhi, thiếu nữ gần như đứng bên bờ vực sụp đổ: "Vì sao...!Vì sao...!Không phải anh yêu em sao? Anh nói sẽ lấy em, anh nói sẽ dẫn em đi, mang em rời khỏi chốn sụp đổ..."
Lông mày Tạ Tịch xiết chặt, chốn sụp đổ?
Cậu còn chưa mở miệng, một giọng bé trai vang lên: "Chị Vân Nhi!"
Tôn Vân Nhi run lên, thân thể bộc phát tốc độ và sức mạnh kinh người, cô thình lình kéo đứa bé mới xuất hiện lại: "Tiểu...!Tiểu Phong, đừng nói cho trưởng trấn biết, không cần..."
Đứa bé kia giận đến phát run: "Chị lại ở cùng với người bên ngoài sao, chị điên rồi!"
Trạng thái tinh thần của Tôn Vân Nhi rất không ổn, cô nắm chặt tay đứa bé đáng sợ như thể rễ cây cuốn riết lấy nhau.
Tạ Tịch trấn an cô: "Cô làm vậy sẽ khiến thằng bé bị thương mất."
Cậu vừa lên tiếng, đứa bé ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người đối mặt, đều sững sờ.
Đứa bé không ngờ gặp được một người có đôi mắt đẹp như vậy, còn Tạ Tịch kinh ngạc vì nhìn thấy cặp mắt vàng óng của thằng bé.
Thằng bé nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là do tên ăn trắng mặc trơn nhà anh bắt nạt chị Vân Nhi! Long Thần nhất định sẽ trừng phạt các anh!".