Kim đồng hồ vừa chuyển sang qua mười hai giờ, có nghĩa là một ngày đêm đã kết thúc.
Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là cô đã ngủ, anh mới về, ngày hôm sau, cô còn chưa dậy thì anh đã rời đi.
Thở dài một hơi, cầm lấy áo ngủ đặt trên giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, đi tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đang đứng ở chỗ đổi giày cạnh cửa.
“Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy cô còn chưa ngủ, có ý hỏi.
Ngu Dao không nhìn anh, mà đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống.
“Từ Khiêm, chúng ta nói chuyện đi.”
Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao: “Nói? Nói chuyện gì?”
Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy không được tự nhiên, cô lui về phía sau một chút: “Từ Khiêm, chúng ta chia tay đi.”
“Dao Dao, em đang nói gì? Em biết không?” Giọng nói của Từ Khiêm lộ ra vẻ không vui.
“Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau đã hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng nói tới chuyện tương lai. Em đã tuổi, em không thể cứ mãi như vậy.”
Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu một hơi.
Từ Khiêm nhìn cô một chút, đứng dậy nói: “Ngu Dao, anh nghĩ đêm nay em không tỉnh táo. Đêm nay không thích hợp, hôm nào rồi hãy nói.”
Nói xong, Từ Khiêm đi vào phòng ngủ.
Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như không còn hơi ấm, mới đứng dậy về đến phòng.
Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe đi bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng được.
Nhưng hôm nay anh không muốn ở nhà, không muốn nghe Ngu Dao nói tới chuyện chia tay.
Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện thì gặp gia đình Nam Dạ Tước.
“Anh Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ anh nha.”
Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thì không thể không bám riết lấy anh.
Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón.
Nam Dạ Tước rất không hài lòng đối với chuyện con gái mình gọi Từ Khiêm là anh trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao.
Dung Ân đưa con trai cho anh bế, Nam Dạ Tước một tay ôm con, một tay khoác vai vợ đi tới hướng thang máy.
Từ Khiêm đi cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm.
“Tước, cậu để Ân Ân đi kiểm tra trước đi.”
Nói xong, liền gọi một cuộc gọi nội bộ, nói trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ.
Thông thường, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ đã tới tay bác sĩ Từ, anh nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới một chút.
“Không có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.”
Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó một lúc nữa rồi rời đi.
Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, bây giờ anh lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp cô đi về, không có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa trên bàn làm việc lên, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe.
Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn đang duy trì trạng thái chờ D, ngồi cùng khung làm việc với cô là Lâm Ninh. Cô ấy đang nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua một chút rồi đá vào bắp chân của cô, Lâm Ninh cũng không dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng: “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?”
Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn: “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu đang suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng không làm, cậu muốn bị mắng à?”
Lúc này Ngu Dao mới nhớ tới, công việc trong ngày hôm nay của cô, một phần cũng chưa xong, có chút bất đắc dĩ túm tóc mình, rồi đẩy Lâm Ninh quay về vị trí của mình: “Đi đi đi, đi làm việc. Sắp tan tầm rồi.”
Nói xong cũng di chuột, khiến màn hình máy vi tính sáng lên, vội vàng làm ngay việc được giao, không thì lại bị chị Trần xoi mói.
Còn chuyện chia tay với Từ Khiêm, chờ đêm nay về nhà rồi hãy nói.
Tới giờ tan sở, từ chối lời mời của Lâm Ninh, Ngu Dao mau chóng ra khỏi tòa nhà công ty, không nghĩ tới, mới vừa ra tới cửa, đã nhìn thấy chiếc xe Maserati màu trắng của Từ Khiêm nghênh ngang đậu ở cửa chính của công ty, những người đi qua đều chỉ trỏ.
Thường thì những người đỗ xe ở trước tòa nhà lớn như vậy cũng đều là thành phần tri thức cao cấp, không thiếu đàn ông có tiền. Nhưng, vừa có tiền để có thể lái nổi loại xe này, điểm quan trọng lại là một người đàn ông đẹp trai thì càng hiếm.
Từ Khiêm tựa tay vào cửa xe, anh đeo chiếc kính râm màu trà, cho tới khi bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trước tầm mắt của anh, anh mới bỏ chiếc kính xuống, rồi bỗng dưng vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, đánh Ngu Dao một cái rất mạnh, thái độ rất hung hăng.
Cho dù là ai cũng không nhìn ra được, một người đàn ông như vậy, lại là vị bác sĩ tốt trong mắt mọi người, ngược lại, bác sĩ mà, có mấy người không biến thái chứ?
Ngu Dao bất đắc dĩ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, vừa mới ngồi xuống, còn chưa thắt dây an toàn, bất chợt xe lao vọt đi, Ngu Dao kêu lên: “A! ! ! Từ Khiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh nhìn dáng vẻ sợ chết của cô, khóe miệng nhếch lên, anh đột nhiên nhớ lại hai năm trước, bọn họ gặp nhau ở Cám Dỗ: “Dao Dao, chúng ta đi ra ngoại ô.”
“Không đi. Từ Khiêm, chúng ta chọn một quán cà phê, nói chuyện ha?”
Ngu Dao muốn cự tuyệt, nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, hôm nay Từ Khiêm có chút biến thái, có chút điên cuồng.
Tuy rằng, bình thường anh vẫn rất biến thái! ! !
“Nói chứ, sao lại không nói chuyện. Nhưng, chúng ta đi tới một nơi trước đã, rồi bàn lại.”
Xe lao rất nhanh trên xa lộ, Ngu Dao nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút xa lạ: “Từ Khiêm, rốt cuộc chúng ta tới chỗ nào ở ngoại ô?”
Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của cô, chỉ chuyên tâm lái xe, chiếc xe nhanh chóng ngừng lại ở trước một hộp đêm.
“Xuống xe.” Nói xong, anh cởi thắt lưng an toàn ra, mở cửa xe xuống xe.
Ngu Dao không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là xuống xe, đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn thấy tấm bảng hiệu của hộp đêm: Bóng Đêm, quả nhiên rất hợp, bóng đêm ở đây thật đẹp.
Ngẩng đầu là có thể thấy sao, gần đây thành phố Bạch Sa đã bị sướng mù từ phương Bắc gây ảnh hưởng, âm u mấy ngày liền.
Người phục vụ đứng ở cửa thấy người tới, khom lưng rất cung kính: “Ngài Khiêm, ngài Vu và ngài Trần đang chờ ngài ở phòng VIP trên lầu ba.”
Từ Khiêm ném chìa khóa xe cho người đó: “Ừ. Đem xe ra phía sau đi.”
Sau đó lấy ví tiền ra đưa cho người đó mấy tờ một trăm tệ.
Từ Khiêm rất quen với nơi này, đi lên lầu ba đẩy cửa ra, bên trong đang vang lên tiếng cười nói của mấy người ở trong, Từ Khiêm chào hỏi xong đi vào, Ngu Dao đi theo sau lưng, đi vào ngắm nhìn xung quanh, trong phòng lắp đặt thiết bị rất xa hoa, tất cả giấy dán tường đều là màu vàng tới chói mắt, áp tường còn có một tủ rượu, bên trong là một loạt rượu whisky đỏ được đặt đan xen nhau.
Từ Khiêm kéo Ngu Dao ngồi xuống ghế sô pha, ngay bên cạnh tủ rượu.
“Ô, Từ đại thiếu, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tôi mong sự xuất hiện của cậu mỏi mòn ngày đêm.”
Một người đàn ông cất tiếng, trên tay đang cầm ly rượu chân dài, mỗi tay ôm một phụ nữ ăn mặc hở hang.
Từ Khiêm nghiêng người với lấy chai rượu đặt trên bàn trà, rót đầy ly, rồi cụng ly với người đàn ông vừa nói chuyện kia, uống một hơi cạn sạch: “Ngài Vu à, lời này là khách sáo rồi. Với địa vị của ngài đây, tôi muốn gặp, còn phải có thời gian.”
Nói xong nhìn thoáng qua Ngu Dao ngồi ở bên cạnh.
Vu Cẩm tựa như hiểu ra điều gì đó, liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Người đẹp, nhất định là đêm xuân rất có ý nghĩa.”
Ngu Dao ngồi ở một bên, nghe lời này có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu, không muốn ngẩng đầu nhìn những người này nữa.
“Không phải nói là còn có người muốn tới sao?”
Từ Khiêm tự rót cho mình một ly, như chợt nhớ tới điều gì đó, mở miệng hỏi.
“Vừa gọi điện thoại xong, cũng sắp đến rồi.”
Người đàn ông họ Trần ngồi ở chính giữa, lắc lắc chén rượu trong tay, trả lời.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng liền mở ra: “Xin lỗi, chúng tôi tới muộn.”
Ngu Dao nghe được giọng nói này, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy một đôi nam nữ đứng ở cửa, Từ Khiêm bưng ly rượu lên, đưa lên mũi đung đưa, khiến cho mùi rượu đỏ ngập tràn cánh mũi.
Cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm; người đàn ông đứng trước cửa quét mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ngu Dao. Ngu Dao bị người đàn ông nhìn lại; cảm thấy không được tự nhiên, cô quay mặt đi chỗ khác.
“Tử Mặc! Tới trễ vậy?” Một vài người đã tới trước hỏi người đàn ông.
Bị gọi đúng tên nhưng người đàn ông ấy vẫn như không nghe thấy cho tới khi cô gái đứng cạnh kéo ống tay áo, anh ta mới hoàn hồn lại: “À… Diêm Nghiên có chút việc nên tới trễ.”
Nói xong hai người cũng đã bước vào trong, ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao và Từ Khiêm.
Ngu Dao rõ ràng có hơi không thoải mái, cô hơi nhích người sang một bên, muốn duy trì một khoảng cách với Từ Khiêm. Thế nhưng, người đàn ông bên cạnh không cho cô được như ý, anh giơ tay kéo cô vào trong ngực đồng thời đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô, làm trong phòng dấy lên những tiếng cười đùa của mấy cô hầu rượu: “Anh Khiêm à, làm người ta đau lòng nha!”
Vu Cẩm có chút kinh ngạc với hành động này của Từ Khiêm. Nên hiểu rằng với những người như bọn họ, với phụ nữ, cưng chiều thì cưng chiều nhưng tuyệt đối sẽ không làm như vậy ở trước mặt người ngoài.
Anh ta không đoán được rốt cuộc quan hệ giữa bốn người này là thế nào; chỉ biết là, lúc xế chiều trước khi tối trời, Từ Khiêm có gọi điện tới nói muốn tới xem club anh ta mới khai trương, còn nhắn là muốn gặp mặt cô em họ Diêm Nghiên của anh ta và vị hôn phu của cô ấy.
—–