Ngu Dao thử nhìn đồng hồ thấy đã hơn ba giờ chiều, cô liền thay bộ đồ, đi ra chợ cạnh khu nhà mua đồ ăn. Lúc về đã hơn bốn giờ, vội vội vàng vàng thay bộ đồ mặc ở nhà, đi ngay vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô biết những người có tiền như Từ Khiêm chắc chắn đã ăn rất nhiều các món nổi tiếng, đắt đỏ rồi, vì thế, cô tính làm đại mấy món cơm nhà hay ăn, nào là salad cà chua, tôm ướp muối tiêu, thăn bò hầm khoai tây, cá chép om, rau muống xào tỏi và một món chè.
Lúc Thạch Hâm về nhà, liếc thấy Ngu Dao đang bưng ra phòng ăn rất nhiều món liền la to: “Wow, Dao Dao, buổi tối ai tới mà làm nhiều món ngon vậy?” Nói xong liền bốc một miếng thăn bò trong niêu cho vào miệng.
“Này, cậu rửa tay đi!” Ngu Dao đang bưng món cuối cùng ra, đúng lúc nhìn thấy Thạch Hâm đang ăn vụng, cô đập vào tay cô ấy một cái, nói.
Thạch Hâm cũng không thèm quen tâm, nhìn cô khinh bỉ.
“Rốt cuộc là ai tới ăn cơm? Thịnh soạn thế này cơ mà?”
“Người đã cứu cậu ở Cám Dỗ ấy!” Ngu Dao vừa nói lại vừa đi ngay vào coi nồi chè.
Đúng sáu giờ Từ Khiêm tới, khi tới anh có mua một ít trái cây. Phép lịch sự này anh hiểu, tới nhà làm khách mà tới tay không thì vẫn không hay.
Người mở cửa là Thạch Hâm, trong trí nhớ của cô nàng, người đàn ông đứng ở cửa đây hình như đã từng gặp ở đâu trước rồi.
“Anh là người hôm ở sân bay?”
Lần đi Giang Ninh trước đó, Ngu Dao và người đàn ông này đã có một cuộc tranh cãi nhỏ, trí nhớ của Thạch Hâm cũng không tệ lắm.
“Cô khỏe không? Tôi là Từ Khiêm.” Người đàn nói xong liền đưa giỏ trái cây tới.
Thạch Hâm ngẩn người, ngây ngốc nhận giỏ trái cây người đàn ông đưa, lách sang một bên cho anh vào nhà.
Cô nàng vẫn chưa hiểu lắm, người hôm ở sân bay đã gây lộn với Ngu Dao sao lại tới chỗ bọn họ dùng cơm?
Ba người vây quanh một cái bàn. Ngu Dao đã chuẩn bị sẵn một chai nước cam.
Cô không mua nổi mấy chai rượu vang đắt đỏ kia, cũng chẳng mua được mấy chai rượu ngoại ngon, nếu đã mời người ta dùng cơm mà cho người ta uống bia cũng không tốt, cho nên cô cũng chỉ chuẩn bị nước cam.
Cô rót một ly đầy cho Từ Khiêm, nói: “Anh Từ, rất cảm ơn anh lần trước ở Cám Dỗ đã cứu tôi và Thạch Hâm.”
Từ Khiêm nhìn cái ly được rót đầy nước cam của mình, đã khi nào có ai “kính rượu” anh mà lại dùng nước cam chưa?
A! Cũng là khó được gặp!
Anh cầm ly lên, đưa lại gần cái ly Ngu Dao đang cầm, cụng nhẹ một cái.
“Cũng không có gì lớn lao cả.”
Thật ra Thạch Hâm vẫn còn thấy hơi mờ mịt, nhưng từ những lời Ngu Dao nói, cô nàng có thể kết luận, đêm đó ở Cám Dỗ, nhất định mình đã gặp chuyện gì đó. Cô nàng hơi lúng túng, không biết phải nói thế nào.
Nếu thật đêm đó ở Cám Dỗ đã xảy ra chuyện, thì nhất định người đàn ông đang ở trước mặt đây đã cứu mình và Ngu Dao, nếu không Ngu Dao đã chẳng phải phí công phiền phức mời người ta tới nhà ăn cơm. Cô nàng trong lòng cứ thầm mắng Ngu Dao, bảo mình về ăn cơm mà chẳng kể cho mình nghe đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Lúng túng quá!
Thế nhưng, dù chưa được nghe đầu đuôi câu chuyện thế nào, Thạch Hâm vẫn đứng dậy, hướng về phía Từ Khiêm, nói: “Anh Từ, hôm ở Cám Dỗ, tôi uống say không biết, Dao Dao sau đó cũng không kể lại với tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ, nếu cậu ấy đã không nói cũng là có lý do. Đêm đó, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì vẫn rất cảm ơn anh!”
Từ Khiêm khá ngạc nhiên, cô gái bạo dạn bày tỏ tình cảm này không biết gì sao?
Anh liếc nhìn Ngu Dao ngồi bên phía tay trái anh một cái, thấy Ngu Dao vẫn bình tâm gắp đồ ăn cho anh mà không biết anh đang nhìn mình, anh liền thu hồi ánh mắt.
“Sau này có đi Cám Dỗ thì đừng có uống quá nhiều rượu với đàn ông. Không tốt.”
Thạch Hâm dĩ nhiên gật đầu, ngồi xuống ăn cơm.
Thật ra, Từ Khiêm muốn tới đây ăn cơm là do đột nhiên hứng chí, anh thấy trong tài liệu về Ngu Dao có viết cô hay nấu cơm ở nhà nên muốn nếm thử xem mùi vị thế nào. Anh gắp một miếng thăn bò, bỏ vào miệng, mùi vị ngon ngoài dự liệu của anh.
Anh sinh ra trong gia đình quan chức, từ nhỏ chỉ có bảo mẫu cùng anh ăn cơm, có đôi khi mẹ anh cũng ăn cơm chung với anh nhưng cũng chỉ là thình thoảng. Trong trí nhớ của anh, một nhà bốn người nhưng tới bây giờ vẫn chưa có một bữa cơm nhà hoàn chỉnh, dù là đêm cũng chưa từng.
Sau đó, anh trưởng thành, đi ra khỏi nhà rồi cũng rất ít khi quay về. Sau đó là thời gian anh quen Quý Tinh, một năm khó lắm mới về một lần; khi chuyển tới Bạch Sa rồi, dĩ nhiên số lần trở về càng lúc càng ít.
Anh nhìn cảnh trước mặt mình, Ngu Dao và Thạch Hâm gắp đồ ăn cho nhau, trong lời nói có sự quan tâm, anh đột nhiên rất hâm mộ những buổi tối thế này, đã bao lâu rồi anh không được cảm nhận bầu không khí ấm áp của một gia đình bình thường.
Bữa cơm này tới gần tám giờ mới ăn xong. Ngu Dao dọn dẹp sạch sẽ, lại rót cho Từ Khiêm một chén trà, rồi bưng một dĩa trái cây đặt lên bàn trà chỗ sofa.
Từ Khiêm thấy sắp tới giờ cô phải tới Cám Dỗ nên hỏi: “Hôm nay em không tới Cám Dỗ à?”
“Ừ, buổi chiều đã nói với quản lý rồi, tối nay không đi.”
Sau khi nghe Từ Khiêm nói sẽ tới nhà, Ngu Dao liền gọi điện thoại cho quản lý, nói hôm nay mình không khỏe, tối nay không đi được. Dù gì cũng chỉ làm bán thời gian, tiền lương theo giờ nên quản lý cũng không nói gì, liền đồng ý.
Từ Khiêm hiểu, gật đầu: “Hai người buổi tối làm ổ trong nhà à? Không đi ra ngoài chơi sao?”
Anh thấy hơi kì lạ, cuộc sống của Ngu Dao nói chung chẳng có gì. Trong tài liệu viết, bất cứ hôm nào được nghỉ, cô đều đi làm bán thời gian kiếm tiền.
“Sinh viên đại học bây giờ cũng chẳng giống bọn em.”
“Ừ, thì cũng có lúc ra ngoài tản bộ một chút với Thạch Hâm.” Ngu Dao dĩ nhiên là đang gạt anh.
Tản bộ? Không có thêm thời gian để mà làm thêm, nói chi là thời gian đi tản bộ.
Từ Khiêm cũng không vạch trần cô, chỉ cười cười, cầm chén trà lên, uống một ngụm rồi nói: “Thay đồ đi! Tôi đưa em ra ngoài lang tha lang thang.”
Ngu Dao hơi sửng sốt: “Hả? Đi đâu cơ?”
“Thì đi rồi biết. Thay quần áo đi!” Từ Khiêm cũng không nói cho cô biết, chỉ bảo cô đi thay đồ.
Ngu Dao thay quần áo xong đi ra, nói qua với Thạch Hâm rồi cùng Từ Khiêm ra ngoài.