Lâm Viên nhiều màu sắc, nơi này mới tới tháng mười, không nhiều phong cảnh đẹp lắm, cũng may thành phố Bạch Sa này ở phía Nam, thời tiết cũng coi như tốt, lúc này cây cối coi như rậm rạp rồi, nếu là ở phương Bắc thì chỉ còn nhìn thấy cây lá trụi trơ.
Ngu Dật Thần đối với mấy loại cây cao này không có chút hứng thú nào, nhưng lại không thể không đi. Đối với thời kỳ còn thiếu niên này, tới đây coi như là văn hóa lắm rồi, quả thực là tàn phá.
"Chị, chúng ta còn đi bao lâu nữa?" Ngu Dật Thần đã sớm mệt, lúc này, cơ bản không chịu đi nữa.
Ngu Dao tương đối hào hứng, xem là xem say sưa. "Đợi một chút, sẽ đi nhanh thôi."
Ngu Dật Thần nhìn quanh quất, thấy một bồn hoa liền ngồi xuống. Ngồi trên bồn hoa, cậu không muốn động đậy, chị cậu muốn ngắm cảnh đi cùng anh rể là được rồi.
Ngu Dao nhìn thoáng Ngu Dật Thần, đi đến mấy nơi thế này cũng gây khó dễ cho nó, đành nói: "Buổi tối muốn dẫn em đi chơi, em có muốn đi không?"
Ngu Dật Thần trước khi đến nghe thấy cuộc sống thành phố Bạch Sa, nhưng khi đến đây, đã đến hai ngày rồi, Ngu Dao cũng không dẫn cậu ra ngoài, nên hôm nay dẫn cậu ra ngoài.
"Cám Dỗ." Đây là nơi Ngu Dật Thần muốn đi nhất ở thành phố này.
Ngu Dao nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi. "Đổi chỗ khác."
Cái chỗ này, cô căn bản không muốn Ngu Dật Thần cùng đi vào, cậu cũng là thanh niên mới lớn, không thích hợp đi đến chỗ này.
"Chị, em muốn đễn chỗ đó." Ngu Dật Thần kéo quần áo của Ngu Dao, cậu thật sự muốn đi đến Cám Dỗ một chút rồi về. Cám Dỗ về đêm, đối với người trẻ tuổi như bọn họ quả thật là hấp dẫn nhất đấy.
Diệp Tử Mặc ở phía sau đại khái đã nghe được chuyện gì rồi. "Cứ để cho cậu ấy đi. Anh đi theo hai người, sẽ không xảy ra chuỵên gì đâu."
Anh biết rõ trong lòng Ngu Dao đang lo lắng chuyện gì, điều Ngu Dao lo lắng cũng chính là điều anh do dự, cho nên anh quyết tâm đi chung với hai người bọn họ.
Ngu Dao thấy Diệp Tử Mặc nói như vậy, thầm nghĩ có Diệp Tử Mặc sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên gật đầu đồng ý với Ngu Dật Thần.
Thấy chị đã đồng ý, cậu cao hứng nhảy dựng lên, ôm lấy Ngu Dao xoay một vòng, còn hôn trên mặt một cái: "Chị, em biết chị tốt với em nhất."
Diệp Tử Mặc ở một bên nhìn có chút ghen tị. Đều lớn như vậy rồi, như vậy ở trước mặt mọi người, xem chị của mình ở đâu đây? Nếu người nhìn không biết, còn tưởng rằng đây là một đôi tình nhân. Trong lòng Diệp Tử Mặc nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì thêm.
Sáng Từ Khiêm gọi cho Ngu Dao nhưng lại bị từ chối, anh trực tiếp gởi tin nhắn qua.
Lúc chiều, Cảnh Húc Nghiêu đột nhiên đến.
"Cậu tới làm làm gì?" Từ Khiêm đang ngồi nghiên cứu phương án, trông thấy người đến là anh ta nên chẳng thèm đứng dậy, vẫn cúi đầu tiếp tục công việc.
Cảnh Húc Nghiêu tự giác tìm chỗ ngồi xuống. "Này, Trần Cảnh Thịnh là người như thế nào, lại muốn cùng tôi đoạt mảnh đất kia?"
Đêm đó, Trần Cảnh Thịnh ăn cơm cùng với Cảnh Húc Nghiêu, cũng trực tiếp nói ý định của mình. Cảnh Húc Nghiêu nghe xong, trong lòng thầm mắng Từ Khiêm một trận.
Tin tức mảnh đất kia ở thành phố Giang Ninh cũng chỉ mấy người biết rõ, Trần Cảnh Thịnh làm sao mà biết được, đương nhiên không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là do Từ Khiêm nói rồi.
Cảnh Húc Nghiêu không rõ lắm, từ trước tới nay Từ Khiêm không bao giờ nhúng tay vào những chuyện thế này.
Ban đầu ở Giang Ninh, nhà họ Từ bàn bạc sự việc, thiếu chút nữa náo loạn rồi, cuối cùng Từ Khiêm chạy tới thành phố Bạch Sa này làm bác sĩ, anh đều không thỏa hiệp, hôm nay, vì cái gì mà giúp cho Trần Cảnh Thịnh.
Cảnh Húc Nghiêu nghĩ không ra.
"Như một cậu chủ ăn chơi." Từ Khiêm nhàn nhạt trả lời câu hỏi.
Cảnh Húc Nghiêu thiết chút nữa tức hộc máu, anh đương nhiên biết rõ, Trần Cảnh Thịnh là một cậu chủ ăn chơi rồi. Đêm đó đã kêu người điều tra Trần Cảnh Thịnh, đương nhiên là có hết thông tin về anh ta, điều kiện rất tốt, xe đua, chơi gái, bao dưỡng tiểu minh tinh, quan hệ với người phụ nữ có chồng, ngược lại có nhiều vụ kiện không ít.
Những loại người như thế này, Từ Khiêm đều không dính dáng tới. Cảnh Húc Nghiêu không hiểu, anh và Từ Khiêm có quan hệ khá tốt, vậy mà cậu ta đem tin tức đưa cho hắn ta.
"Mảnh đất kia, tôi đã nghiên cứu qua, đối với Cảnh thị mà nói, chưa có lợi gì cả."
Điều này khiến Cảnh Húc Nghiêu giật mình. "Cậu đã nghiên cứu bản vẽ rồi à?"
"Kỳ lạ sao?"
"Trần Cảnh Thịnh cho cậu ăn bùa mê gì mà cậu phải tốn công tốn sức như thế?"
Cảnh Húc Nghiêu rất muốn biết. Từ Khiêm đương nhiên sẽ không để ý đến anh ta.
"Chính cậu xử lý đấy."
Dù sao đáp ứng sự tình của Trần Cảnh Thịnh, hắn ta làm được, lúc trước cũng không nói, anh nhất định sẽ giúp hắn ta đoạt lấy mảnh đất này.
Cảnh Húc Nghiêu cảm giác mình tới đây một chuyến hoàn toàn tự rước lấy nhục, một chút tin tức cũng không có, ngược lại thiếu chút nữa là mất một mảnh đất nha.
Tuy nhiên mảnh đất kia, như Từ Khiêm đã nói, lợi nhuận không lớn, nhưng là thị trường khả quan, anh là một người làm ăn, tự nhiên sẽ không buông tha những cơ hội này để kiếm tiền một chút.
Cảnh Húc Nghiêu không ở lại phòng Từ Khiêm lâu, trước khi đi, để lại lời nói: "Trần Cảnh Thịnh tôi để cho cậu, đêm nay đi Cám Dỗ."
"Được." Từ Khiêm lên tiếng, xem như đã biết.
Sau đó Cảnh Húc Nghiêu rời đi.
Cảnh Húc Nghiêu đi rồi, Từ Khiêm để lại bản phẫu thuật ra phía sau, nhìn thoáng qua điện thoại, không thấy tin nhắn, không có cuộc gọi, cô nhóc Ngu Dao kia rốt cuộc là đang làm gì đấy.
Anh gọi qua cho Ngu Dao, đầu dây bên kia bận máy, Từ Khiêm cúp điện thoại.
Khoảng phút, Từ khiêm gọi cho cô bốn lần, đều báo máy bận.
Anh dùng văn số văn phòng gọi tới, thoáng cái không bắt máy, anh cúp điện thoại, sắc mặt càng thêm khó coi rồi, có lẽ cô nhóc cho mình vào blacklist rồi.
Giáo huấn vẫn chưa đủ, anh mở cặp lấy tư liệu nhìn thoáng qua.
Hừm! Ngu Dao, chính em bức tôi.