“Đi!”
Trạng thái của Từ Cầm có chút bất ổn. Cô càng sử dụng dao ăn, màu máu trên dao ăn càng sáng ngời, nụ cười trên mặt cũng càng thêm kỳ quặc.
Chẳng qua, trong nụ cười yêu dị đó lộ rõ sự hung ác và xa lạ, cứ như là một người khác đang cười bằng gương mặt của Từ Cầm.
Giết chóc có thể khiến nguyền rủa càng độc ác và điên cuồng hơn; sau khi Từ Cầm còn giết thêm một kẻ ngoại lai xông ra cản đường, tiếng tim đập đã xuất hiện ở ngay phía sau Từ Cầm và Hàn Phi.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”
Tiếng tim đập nặng nề gieo rắc nỗi sợ hãi; Hàn Phi cảm giác trái tim của mình đau nhói, bèn quay đầu nhìn lại.
Một con quỷ với hình xăm bướm mặt người chiếm nửa thân trên đứng ở giữa hành lang; buồng tim của nó treo ở bên ngoài lồng ngực, vẫn đập thình thịch liên hồi.
Càng khiến Hàn Phi thấy khó chịu là, dường như trong trái tim vẫn không ngừng đập của con quỷ kia còn đặt một con nhộng.
“Con nhộng ấy là dùng để khống chế bọn chúng ư?”
Hàn Phi kề vai sát cánh với Từ Cầm; hắn muốn giúp Từ Cầm, nhưng Từ Cầm lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Cưng xuống lầu trước.”
“Đi cùng nhau nha chị.”
“Chị sắp không kiềm chế được bản thân nữa rồi.” Từ Cầm cắn ngón tay của mình, đôi môi dính đầy máu tươi, nét mặt trông khá bệnh hoạn: “Giờ chị cực kỳ thèm khát xắt lát tất cả mọi thứ biết cử động. Cưng còn không đi, chị chỉ sợ kiềm chế không nổi sẽ đè cưng ra xẻo từng miếng, rồi ăn tươi đó nha.”
Bị ánh mắt của Từ Cầm quét qua, Hàn Phi dựng cả tóc gáy. Ánh mắt mà Từ Cầm nhìn hắn trở nên có chút xa lạ, cứ như đang nhìn một món ăn ngon.
Hắn biết mình thật sự không giúp được gì nhiều cho Từ Cầm, lại còn có cục nợ Hoàng Doanh này nữa. Giờ biện pháp tốt nhất chính là mang theo Hoàng Doanh rời đi trước.
Trái tim nhói đau không ngừng, loại đau đớn này hình như cũng là một loại nguyền rủa. Càng gần kẻ ngoại lai trên lầu kia, nguyền rủa càng dữ dội.
Hàn Phi không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nguyền rủa, chỉ có thể tránh thật xa đối phương.
Con quỷ với trái tim treo bên ngoài lồng ngực thấy Hàn Phi muốn đi bèn lập tức tiến lên chiến đấu với Từ Cầm. Cơ thể của nó bị cắt rất nhiều lát, song chỉ cần trái tim ở trước ngực vẫn còn, dường như nó có thể hồi sinh vĩnh viễn vậy.
Từ Cầm cũng phải trả giá đắt để giết chết bọn ngoại lai. Hiện tại, trái tim của cô đập thình thịch rất nhanh. Bên ngoài cơ thể Từ Cầm hiện lên từng sợi tơ máu rất nhỏ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ từ bên trong.
Hành lang ngày càng có nhiều thịt nát và máu tanh, giống như chiến trường nơi địa ngục vậy. Lúc này, Từ Cầm và kẻ ngoại lai kia hoàn toàn đánh mất lý trí, rơi vào trạng thái điên cuồng.
Mà đúng lúc này, một cánh cửa của căn hộ nào đó trên tầng đột nhiên mở ra. Một “người” phụ nữ trung niên trên người đầy vết bầm tím đột nhiên xuất hiện, cô ra tay tấn công tên ngoại lai bằng một tốc độ nhanh như chớp!
Mái tóc dài buông thõng ra sau, không ngừng có tơ máu từ nóc nhà rơi xuống nhập vào cơ thể của cô ta. Vết thương trên cơ thể của cô ấy càng lúc càng nhiều, oán khí cũng càng lúc càng mạnh.
Người phụ nữ này dường như luôn che giấu oán niệm và năng lực của mình. Căn hộ của cô ta đầy rẫy tóc đen đẫm máu, thật giống như một lồng giam được bện từ tóc đen.
“Nơi đầu tiên phát ra tiếng hét thảm của anh Hoàng dường như từ trong căn hộ này. Số của anh ta cũng đỏ thật, vừa mới tới đã chạy vào một trong những căn hộ đáng sợ nhất.”
Hàn Phi nhìn chằm chằm người phụ nữ mới xuất hiện. Dường như cô ta đã muốn giết chết bọn ngoại lai từ lâu nhưng vẫn không ra tay, mãi đến khi Từ Cầm vô tình tạo ra cơ hội hiếm có này.
Kẻ ngoại lai kia bị vằm hết lần này đến lần khác, lại tái sinh hết lần này đến lần khác, nhìn như là một cục diện bế tắc. Nhưng Hàn Phi chợt phát hiện, thời gian để cơ thể của tên ngoại lai đó hồi phục lại càng lúc càng dài.
Khi Từ Cầm cắt nát cơ thể của đối phương đến lần thứ bảy, vô số tóc đen đẫm máu thình lình chui ra từ trong căn hộ số rồi lập tức quấn toàn bộ đống thịt nát trên mặt đất kia vào trong.
Đã đạt được mục đích, người phụ nữ đầy vết bầm tím bèn xoay người nhảy vào mớ tóc đen.
Từ Cầm vốn đã hoàn toàn phát điên; cô không còn quan tâm gì cả, chỉ liều mạng đuổi theo đối phương, lại muốn xông vào căn hộ số nữa. Đáng tiếc, người phụ nữ đáng sợ kia đã nhanh chóng khép kín cửa phòng lại.
Trước làn tóc đen quấn quanh ván cửa, Từ Cầm điên cuồng chém liên tục vào tấm cửa chống trộm.
“Từ Cầm!” Hàn Phi cõng Hoàng Doanh, chạy nhanh đến bên Từ Cầm. Nhưng khi Từ Cầm quay đầu nhìn về phía mình, Hàn Phi cảm giác thấy một cơn ớn lạnh khó tả xộc thẳng lên não.
Trong con ngươi đỏ thắm của Từ Cầm hiện lên từng gương mặt người kêu la thảm thiết, con dao nhọn trong tay cô gần như theo bản năng đâm về phía Hàn Phi!
Mũi dao nhuốm máu cuối cùng cũng dừng ở trước mặt của Hàn Phi. Từ Cầm cắn bể môi của mình, máu tươi chảy xuống bờ cằm tái nhợt của cô ấy.
Không nói lời nào, Từ Cầm mang dao ăn lập tức phóng xuống tầng dưới; tốc độ của cô nhanh hơn gấp đôi so với trước kia.
Dưới tầng còn có kẻ ngoại lai cản đường, nhưng khi Hàn Phi chạy đến, lũ người này đều đã bị cắt nát.
Dù đang lo cho Từ Cầm, Hàn Phi cũng không quên bồi luôn cú chót. Hắn vốn có một nhiệm vụ của [Nghề nghiệp ẩn] cần làm, phải trước level giết chết kẻ ngoại lai.
Theo sát phía sau Từ Cầm, một đường bổ dao, Hàn Phi không mất bao nhiêu thời gian đã cõng Hoàng Doanh chạy vào toà chung cư Block .
Hắn biết trạng thái của Từ Cầm không tốt, cho nên tạm thời nhờ Mạnh Thi chăm sóc Hoàng Doanh.
Sau khi nhắn nhủ Mạnh Thi vài câu, Hàn Phi bèn chạy như điên lên tầng . Dọc đường đi đều là vết máu nhiễu xuống từ trên người Từ Cầm, có máu của người khác, cũng có của chính cô.
Cửa căn hộ trên tầng vẫn mở, trong phòng phát ra tiếng cắn nuốt thức ăn rợn người.
Hàn Phi lặng lẽ bước vào trong, sau đó thấy Từ Cầm đứng trong nhà bếp. Cô liên tục cầm đủ loại thịt nhét vào trong miệng của mình.
Cô ăn vô cùng điên cuồng, đến mức cắn bật máu cả ngón tay nhưng chẳng hề quan tâm.
Nhanh chóng ăn hết thịt trong nhà bếp, Từ Cầm lại đập vỡ chum tương ngoài phòng khách, lôi bọn cô hồn dã quỷ đang kêu gào thảm thiết ra.
Há to miệng cắn xé chúng, quả thật Từ Cầm là một người phụ nữ ma quỷ sành ăn. Chỉ có cắn nuốt thức ăn, cô mới có thể làm chậm lại nỗi đau do nguyền rủa mang lại.
Máu tươi nhuộm đỏ áo khoác, sau khi điên cuồng nuốt chửng một lượng lớn “thức ăn” làm từ ma quỷ, gương mặt dữ tợn kinh khủng của Từ Cầm mới chậm rãi hồi phục bình thường.
“Có phải giờ cưng sợ chị lắm không?”
Những giọt máu đỏ tươi chảy xuống mặt của Từ Cầm, gương mặt của cô đẫm máu, mười ngón tay cũng đều bị cắn nát, lòi cả xương.
Biết dáng vẻ của mình hiện giờ rất đáng sợ, Từ Cầm cô đơn đứng giữa nơi mà sàn nhà đầy những vụn thịt và máu loãng.
Xé rách ống tay áo của mình, Hàn Phi đi tới trước người Từ Cầm, rất cẩn thận băng bó kỹ đôi tay của cô: “Đau lắm không chị?”
Nhẹ nhàng đặt tay của Từ Cầm lên bàn, Hàn Phi tìm cây chổi sau cánh cửa để quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất. Trong khi dọn dẹp, hắn vô tình hỏi một câu: “Có biện pháp nào có thể xoá bỏ nguyền rủa trong cơ thể của chị không?”
Ngây người trong giây lát, Từ Cầm nhìn tay của mình, lắc đầu: “Chị chính là cô ta, cô ta chính là chị.”
“Vậy sau này, chị bớt ra ngoài mua thức ăn nha. Em có thể giúp chị làm chân vận chuyển hàng.” Hàn Phi nở nụ cười với Từ Cầm: “Chị thích nghiên cứu món ngon, thế chỉ cần phụ trách nấu ăn là được.”
“Cưng thật sự không sợ chị chút nào sao?”
“Có gì mà phải sợ?” Hàn Phi rất thân thiết ngồi bên cạnh Từ Cầm, nở nụ cười ấm áp: “Em nói thật lòng, chị đã cứu mạng của em nhiều lần, cho dù có một ngày chị thực sự ăn em, em cũng cam tâm tình nguyện.”