Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

chương 49: căn hộ ăn thịt người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả hai bên, ai cũng đều không dám manh động. Thời gian cứ thế nhích dần từng chút, nỗi sợ hãi trong lòng Hàn Phi cũng theo đó mà dần dần giảm bớt.

Còn vài phút nữa là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn rồi. Chỉ cần hắn cố gắng cầm cự qua khoảng thời gian cuối cùng này, về cơ bản thế cục kia sẽ phát sinh sự thay đổi.

Cơn lạnh buốt toát ra từ [Chiếc nhẫn của chủ nhà] đã sắp khiến ngón tay của Hàn Phi đóng băng đến nơi. Bị chặn giữa hai con quỷ, thế nhưng tình trạng này lại khiến hắn trở nên bình tĩnh hơn.

Hàn Phi cẩn thận duy trì hiện trạng lúc này, không tiếp tục đi sâu vào trong phòng, cũng không bỏ chạy ra ngoài. Hắn - một người sống sờ sờ - cứ thế đứng ngay lối ra vào phòng khách của bạn hàng xóm ma quỷ, thậm chí trên mặt còn dần lộ ra một nụ cười mỉm rất lịch sự.

Khoảng không gian trong căn hộ số chỉ là một mảnh đen kịt, đôi mắt màu đỏ tươi kia cứ như lơ lửng giữa không trung, không có thực thể. Hàn Phi cũng không nhìn thấy được tướng mạo của đối phương, chỉ biết rằng nó đang tản mát ra một loại khí thế vô cùng kinh khủng. Không đơn giản chỉ là sự âm u lạnh lẽo, “thứ đó” còn bao hàm một loại ác ý đặc biệt nào đó, mang theo khát vọng như muốn cắn nuốt con mồi.

“Vị hàng xóm trong căn hộ không phải là muốn ăn mình đấy chứ?”

Lúc nãy, Hàn Phi đã gây ra tiếng động tương đối lớn; tầng trên cũng bắt đầu có những tiếng động lạ truyền xuống. Con quỷ sau lưng của Hàn Phi và con quỷ trước mặt đều trở nên nóng nảy dần. Dường như bọn chúng đang lo rằng nếu chờ thêm chút nữa, có khả năng sẽ càng có nhiều lệ quỷ và quái vật tới đây.

Sau lưng Hàn Phi vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Chất dịch sền sệt kia lại nhỏ giọt lên lưng hắn một lần nữa.

Năm ngón tay chỉ có da bọc xương vươn vào trong căn hộ . Có vẻ con quỷ phía sau của Hàn Phi đang muốn thử kéo ngược Hàn Phi ra ngoài. Nhưng khi nó vừa vươn cánh tay vào trong phòng, “bóng tối” trong căn hộ tựa như hóa thành một thứ chất lỏng đặc sệt rồi bắt đầu chảy về phía cửa nhà.

Cuối cùng, cánh tay kia không còn đặt ở trên vai của Hàn Phi nữa. Nó đã bị bóng tối ở dạng thực thể trong căn hộ này hút chặt lại.

“Chủ hộ căn số này hình như có thể hòa cùng bóng tối thành một thể?” Hàn Phi bỗng nghĩ đến bóng đen đứng trong hành lang kia. Gã ta không có khuôn mặt, cũng không mặc đồ, chỉ là một bóng người màu đen nhánh: “Những hộ gia đình sống trong tầng này thật sự là vẻ ngoài kiểu gì cũng có.”

Có ai đó gào thét trầm thấp vang lên sau lưng, Hàn Phi cũng không dám quay đầu lại nhìn. Hắn chỉ biết rằng con quỷ luôn bám sát theo mình và con quỷ trú ngụ trong căn hộ số đã xảy ra xung đột lẫn nhau.

“Đánh đi, đánh tới đi. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Đánh chết được con nào thì bớt được con đấy.”

Tố chất tâm lý của Hàn Phi hiện tại đã vô cùng cứng rắn. Bên tai không ngừng truyền tới tiếng động rợn người, phía sau lưng hắn cũng đã sớm ướt sũng mồ hôi lạnh. Thế nhưng, hắn vẫn không hề quay đầu lại.

“Còn phút.”

Nhìn lên đồng hồ đếm ngược trên màn hình nhiệm vụ, trái tim của Hàn Phi đập càng lúc càng nhanh, song nét mặt thì lại cực kỳ bình tĩnh.

Khi thời gian chỉ còn cách thời điểm hoàn thành nhiệm vụ phút đồng hồ, dường như vị chủ nhân của căn hộ số đã bị chọc giận hoàn toàn. Cả căn hộ dường như bừng sống dậy, bóng tối đặc quánh bỗng như biến thành một cái miệng lớn tràn ra ngoài cửa, nuốt chửng luôn con quỷ phía sau lưng Hàn Phi!

“Rầm!”

Nghe tiếng đóng cửa truyền tới từ sau lưng, trái tim của Hàn Phi giật thót một cái vì đã xuất hiện tình thế ngoài dự liệu.

Tất cả mọi ánh sáng đều biến mất, Hàn Phi có cảm giác như mình vừa bị tước đoạt mất thị giác, xung quanh chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm.

“Con quỷ sau lưng mình cũng bị lôi vào trong căn hộ số này rồi ư?”

Hiện tại, Hàn Phi hoàn toàn không còn cảm giác an toàn nữa. Hắn bèn nhích nhẹ cơ thể, hòng dựa sát lưng vào tường.

Rất nhanh, bả vai của hắn đụng vào một vật gì đó. Chỉ có điều, thứ ấy khiến cho hắn có cảm giác đây căn bản không giống độ cứng cáp của một bức tường, mà lại giống như bụng của một “người” vậy.

“Có người đứng bên cạnh mình ư? Bụng dưới của gã nằm đúng vị trí bả vai của mình à? Có phải gã ta bị treo trong phòng hay không?”

Hiện tại, điều duy nhất khiến cho Hàn Phi có cảm giác an tâm chính là con quỷ sau lưng hắn vẫn còn đang giãy giụa. Hắn có thể nghe thấy đối phương đang không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm thiết và tiếng rống trầm khàn.

Trong hoàn cảnh tất cả chỉ là một màu đen kịt thế này, đối với Hàn Phi mà nói, có thể nghe ra tiếng kêu thảm thiết và ai oán của quỷ đã là một sự an ủi rồi. Ít ra, hắn cũng biết được trong căn phòng có thêm sự tồn tại của một [người đến từ bên ngoài] nữa.

Trong phòng, âm khí tỏa ra tứ phía, bóng tối như thủy triều không ngừng đập vào vách tường. Hàn Phi toát mồ hôi hột thay cho con quỷ ở sau lưng: “Mày nhất định phải cầm cự được phút nhé!”

Hai mắt của hắn khóa chặt bảng nhiệm vụ.

Hàn Phi nhìn vào đồng hồ đếm ngược của nhiệm vụ ẩn: “Đồng hồ đếm ngược vẫn còn, chứng tỏ con quỷ luôn đi theo sau lưng mình vẫn chưa bị ăn mất, chắc có lẽ đây là tin tức tốt lành duy nhất…”

Trong lòng Hàn Phi vừa nảy sinh ý nghĩ này thì ngay sau đó, hắn bèn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết đến đinh tai nhức óc. Âm phong trong căn hộ tản mát đi rất nhiều, dường như con quỷ sau lưng hắn vừa bị trọng thương.

“Đừng mà! Mới vừa rồi tao còn cổ vũ cho mày mà, phấn chấn lên chút đi!” Hàn Phi cũng phát hoảng theo. Mức độ kinh hoàng trong căn hộ này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì, một mảnh tối đen mù mịt, khắp nơi chỉ tỏa ra một mùi tanh tưởi gay mũi, cứ có cảm giác như một căn nhà xác bị bỏ hoang vậy.

Âm thanh vật lộn và tiếng kêu thảm sau lưng càng ngày càng nhỏ dần, vậy mà lúc này mới chỉ có mười mấy giây trôi qua thôi.

“Mày có còn ở đấy không? Cố kiên trì thêm một lúc đi mà!” Hàn Phi đã thực sự phát hoảng. Dường như phạm vi hoạt động của con quỷ trong căn hộ số có giới hạn thì phải. Nếu ở ngoài căn hộ, sức mạnh của nó rất yếu, nhưng thực lực lại biến mạnh khi vào bên trong căn hộ này.

Tiếng đánh nhau dần dà trở thành âm thanh đập cửa, sau đó lại trở thành tiếng móng tay cào vào cánh cửa. Có vẻ con quỷ bám theo sau lưng Hàn Phi đã từ bỏ hắn, một lòng muốn rời khỏi đây.

Đến lúc này, Hàn Phi vẫn không quay đầu lại. Hắn căn bản không biết được sau lưng mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thông qua tiếng động để phán đoán sự việc.

Có vẻ tình hình càng ngày càng bất lợi. Nếu thật sự để cho con quỷ sau lưng hắn rời khỏi căn hộ này, vậy hắn sẽ là kẻ duy nhất ở lại đối mặt với thứ quỷ dị trong căn phòng này.

Nhân lúc chủ nhân của căn hộ còn chưa chú ý tới mình, Hàn Phi lùi về phía sau.

Bóng tối nồng đậm tựa như hóa thành thực thể, bộc phát ra khí lạnh tê buốt đến tận xương. Trung tâm chém giết của cả hai đã không phải là Hàn Phi nữa rồi.

So với Hàn Phi, chủ nhân căn hộ số có vẻ càng thèm muốn con quỷ sau lưng hắn hơn, mà con quỷ kia cũng ý thức được nguy cơ nên muốn liều mạng trốn ra bên ngoài.

Vốn dĩ lúc ban đầu, con quỷ bám theo Hàn Phi cũng không có ý định bước vào căn hộ số . Song chỉ vừa lơ đễnh một chút là nó đã bị con quỷ trong căn hộ gài bẫy, và vào lúc cánh cửa căn hộ bị đóng lại thì mọi chuyện đã trễ rồi.

Hơi thở lạnh lẽo đang xói mòn liên tục sau lưng Hàn Phi. Hắn bất tri bất giác lùi đến cánh cửa của căn hộ. Mà đúng lúc này, con quỷ luôn theo sau lưng hắn bỗng bộc phát hết tất cả sức lực.

“Đùng!”

Cửa chống trộm vang lên một tiếng động cực lớn, cánh cửa nhà vốn đóng chặt bị mở ra một khe hở nhỏ.

Hàn Phi không biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết căn phòng bỗng hơi sáng lên một chút.

Nắm lấy cơ hội này, con quỷ kia muốn rời khỏi căn hộ ngay lập tức. Tuy nhiên, không hiểu bằng cách nào mà bóng đen trong phòng lại tựa như một sợi dây xích, trói chặt vào thân nó.

Khi hai bên đánh nhau đến thời điểm kịch liệt nhất, Hàn Phi đã lùi ra đến cửa nhà và tay hắn cũng đã nắm được tay nắm cửa.

“Cơ hội đây rồi!”

Hàn Phi muốn mở cánh cửa ra, thế nhưng khi cơ thể vừa định lách nhanh ra ngoài thì màn bóng tối vô hình chợt bao phủ lên người hắn, tóm chặt lấy cơ thể hắn.

“Không thể rời khỏi ư?”

Lúc này, con quỷ sau lưng hắn và chủ nhân của căn hộ số đã sắp phân định thắng bại. Con quỷ bám sau lưng của Hàn Phi một lòng muốn bỏ chạy, mà vị hàng xóm trú tại căn hộ số đã dần dần không thể khống chế được đối phương.

Khe hở giữa cánh cửa đang từ từ rộng ra, trong phòng cũng ngày càng sáng lên. Con quỷ sau lưng Hàn Phi giờ đã hoàn toàn không thèm để ý đến hắn nữa. Nhưng khi thấy cơ hội chạy ra ngoài đang rộng mở, nó chợt trông thấy Hàn Phi đột ngột chộp lấy tay nắm cửa rồi giật mình, tựa như muốn đóng cửa lại.

Nhìn thấy cử động đóng cửa của Hàn Phi, con quỷ sau lưng hắn thét lên một tiếng kêu bén nhọn đến chói tai, có cảm giác cứ như thể sắp bị bức điên luôn vậy.

“Hãy mang tao ra cùng!” Bị bóng tối quẩn quanh cơ thể, nếu chỉ dựa vào sức lực của chính mình thì Hàn Phi chắc chắn không có cách nào vùng thoát, thế nên chỉ có thể cao giọng hét to: “Chẳng phải mày muốn bắt tao làm con quỷ chết thay ư? Chẳng phải chúng ta đã giao hẹn phải làm thiên sứ của nhau hay sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio