Hoắc Lãng Triết nhất thời chấn động.
Không phải anh muốn giấu cô chuyện anh đã có vị hôn thê mà là chuyện này thật sự không đáng để cô phải bận tâm.
Sau khi gặp lại cô, anh đã biết mình cần phải làm gì.
Hôn sự giữa anh và Giai Kỳ sẽ không bao có chuyện diễn ra.
Anh không muốn kết hôn với người mà anh không yêu, càng không muốn có một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Anh cứ nghĩ mọi chuyện đang nằm trong tầm kiểm soát của mình nhưng cho tới hôm nay, anh thật sự đã lầm rồi… Chuyện đến tai cô hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh.
Triệu Uyển Dư không ngốc, sắc mặt của Hoắc Lãng Triết lúc này chính là đáp án!
“Ra ngoài đi.” Triệu Uyển Dư lạnh lùng lên tiếng.
Điều cô muốn xác nhận cũng đã xác nhận được rồi, bây giờ anh ngồi đây, dùng ánh mắt đầy lưu luyến cùng thâm tình kia nhìn cô thì còn ý nghĩa gì nữa.
“Dư…”
“Im đi, anh còn muốn nói gì nữa.
Còn muốn gì ở tôi nữa? Muốn tôi tiếp tục giả ngốc, ngày ngày ở bên cạnh anh sao? Hay anh muốn tôi chúc phúc cho hai người.” Triệu Uyển Dư cay đắng nhìn anh, lời nói ra cơ hồ mất kiểm soát.
“Tôi không thể…tôi không thể làm như vậy đâu Lãng Triết à…” Vừa nói cô vừa mạnh mẽ đẩy Hoắc Lãng Triết ra.
Hoắc Lãng Triết không ngờ cô lại kích động như thế, anh đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt của cô, lại phát hiện hai mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào.
“Dư, em phải tin anh…”
“Tin? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi phải tin anh?” Triệu Uyển Dư tức giận cắt ngang lời nói của Hoắc Lãng Triết.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay đã chẳng còn sức nữa rồi…
“Hôn sự đó…là anh bị ép.” Hoắc Lãng Triết không muốn đem chuyện trước đây nhắc lại, nhưng nếu không nói ra, cô nhất định sẽ hiểu lầm anh.
“Ai lại ép được anh cơ chứ? Hoắc Lãng Triết, một người cao cao tại thượng như anh sao có thể bị người khác dễ dàng khống chế?” Triệu Uyển Dư đầy nghi hoặc nhìn anh.
Cho tới giờ, cô vẫn luôn tin một điều đó là: Chỉ có kẻ không bị Hoắc Lãng Triết điều khuyển chứ đừng mong sẽ có người khuyển được anh!
“Có lẽ với em, trợ lý Tư cũng chẳng còn xa lạ nữa.” Hoắc Lãng Triết đột nhiên lên tiếng.
Triệu Uyển Dư nhìn Hoắc Lãng Triết bằng cặp mắt đầy khó hiểu.
Trợ lý Tư Phong thì liên quan gì đến câu chuyện giữa anh và cô?
Ngay khi Hoắc Lãng Triết muốn mở lời thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Hoắc Lãng Triết không khỏi cau mày.
Anh đứng lên, vừa nghe điện thoại vừa tiến về phía cửa sổ phòng bệnh.
Triệu Uyển Dư nhìn theo bóng lưng của Hoắc Lãng Triết, cuộc đối thoại của anh cô không nghe thấy nhưng không biết đầu dây bên kia nói những gì mà khiến Hoắc Lãng Triết từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, phải mãi cho tới một lúc lâu sau, anh mới bất lực trả lời một câu, ‘Con sẽ về ngay’ rồi tắt máy.
Hoắc Lãng Triết quay người, đi về phía giường bệnh, “Bây giờ anh phải đi xử lý một vài chuyện.” Anh đưa tay lên xoa nhẹ má cô, lưỡng lự không muốn rời đi, nhưng nếu không sớm giải quyết, anh thật sự không yên lòng.
Anh lưu luyến nhìn cô, thoạt rồi dặn dò, “Dư, nghe lời anh một lần thôi.
Em ăn hết tô cháo này sau đó ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy, anh sẽ kể mọi chuyện cho em.
Em muốn hỏi anh điều gì, anh đều sẽ trả lời hết….Được không?”
Đáy lòng Triệu Uyển Dư không khỏi ấm lên, không khó nhìn ra anh đang dè dặt với cô như thế nào.
Anh là đang sợ mất cô sao?
Triệu Uyển Dư mím chặt môi, cố gắng giấu đi sự khẩn trương trong lòng, khẽ gật đầu.
Hoắc Lãng Triết thấy vậy, khoé môi cong lên, anh cúi xuống, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi ra khỏi phòng.
Căn phòng phút chốc trở lên yên tĩnh, không còn hình bóng cao lớn, tiếng nói trầm ấm có chút run của người đàn ông đó nữa.
Nhìn làn khói yếu ớt toả ra từ tô cháo, Triệu Uyển Dư thật sự chẳng biết rốt cuộc mình muốn sao nữa.
Cô không muốn anh rời xa cô nhưng lại không muốn thấy mặt anh…
Tình cảm của cô lúc này….
thật sự quá mâu thuẫn rồi!
Đắn đo một hồi, cuối cùng Triệu Uyển Dư cũng cầm chiếc thìa lên, từng miếng cháo ấm nóng từ từ được đưa vào miệng.
Hơi ấm khiến Triệu Uyển Dư không khỏi xúc động.
Khoé mắt không hiểu vì sao mà trở nên ấm ướt, vì cháo quá ngon hay vì những lời trước khi tời đi của Hoắc Lãng Triết đây?
———
Biệt thự Hoắc gia…
Khung cảnh khu biệt thự rộng lớn lên tới m, cả con đường dẫn vào trong biệt thự, nhìn đâu cũng thấy toàn vệ sĩ đang canh gác.
Số lượng nhìn qua ít nhất cũng phải lên tới trăm người.
Camera cố định được lắp ở rất nhiều nơi, thậm trí còn có cả chục chiếc flycam bay lượn trên bầu trời.
Có thể nói, an ninh ở Hoắc gia vô cùng nghiêm ngặt.
Chiếc Lamborghini đừng lại trước cổng lớn biệt thự, Hoắc Lãng Triết lạnh lùng bước xuống xe, tâm trạng hết sức không vui.
Vệ sĩ quanh đó vừa thấy Hoắc Lãng Triết liền cúi người cung kính, thoạt rồi dàn thành hai hàng mở đường cho anh tiến vào..