Sau khi Đường Chính Nguyên rời khỏi, sắc mặt Triệu Uyển Dư cũng khẳng khá hơn là bao.
Đến cả cô cũng không biết, rốt cuộc bản thân lúc này đang muốn gì.
Qua lời kể của Đường Chính Nguyên, cô dường như đã hiểu thêm về con người của Hoắc Lãng Triết.
Tuy bề ngoài anb luôn tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ nhưng lại là người sống rất tình cảm.
Anh không ngại nguy hiểm, xả thân cứu lấy người luôn kề vai sát cánh bên mình.
Có thể nói, giữa Hoắc Lãng Triết và trợ lý Tư Phong không hề có lấy một bức người ngăn cách nào của một cấp trên cả.…
Nhưng nói gì đi nữa thì qua chuyện xảy ra giữa cô và anh, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Đối với con người này, cô vừa yêu lại vừa hận, loại cảm giác này không ngừng dày vò, bức cô sắp phát điên rồi.
Mà ngay lúc này, không khí tại Hoắc gia cũng chẳng khác phòng bệnh của Triệu Uyển Dư là bao, ngột ngạt đến bức người.
Hoắc Lãng Triết ngồi trên sofa, sắc mặt thật sự rất khó coi.
“Ông nội, người kêu con về là vì lý do này?” Ánh mắt Hoắc Lãng Triết lướt nhẹ qua những người có mặt trong phòng khách, thoạt rồi dừng lại vào người đàn ông đã có tuổi trước mặt, giọng nói không giấu nổi ý không vui.
“Tất cả chúng ta đều đang đợi quyết định của con, Lãng Triết, con trì hoãn việc này lâu như vậy là đủ rồi.” Hoắc lão gia nhẹ nhàng cất tiếng.
Phải nói, tuy tuổi ông đã cao nhưng thần sắc quả nhiên vẫn rất hơn người.
Trên khuôn mặt hiền hậu đã trải qua đủ mọi thăng trầm gần cả đời người kia kia vẫn ánh lên nét cương nghị cùng nghiêm khắc, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại có trọng lượng vô cùng lớn.
Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng rồi.
Mà Hoắc Lãng Triết cũng chẳng kém cạnh là bao, anh không quan tâm xung quanh chiếc bàn thuỷ tinh điêu khắc tinh xảo kia có những ai, rứt khoát lên tiếng:
“Ông nội, chẳng phải con đã nói rồi sao, sức khỏe của…”
“Lãng Triết!” Hoắc Lãng Triết còn chưa kịp dứt lời đã bị tiếng quát của một người đàn ông trung niên cắt ngang, ngay sau đó là tiếng đập bàn vang lên chói tai.
“Không chỉ có ta và ông nội con, ở đây còn có vị hôn thê và bố vợ tương lai của con.
Chúng ta đâu phải rảnh rỗi không có việc gì làm mà tự nhiên kêu con về, tất cả đều là vì hạnh phúc cả đời của con.
Vậy mà trước mặt người lớn, con lại cả gan tỏ ra thái độ thiếu tôn trọng như vậy, nói xem con hành xử như thế là có ý gì? Hôn sự này là trò chơi của con chắc!”
Người đàn ông khẽ cau mày nhìn Hoắc Lãng Triết.
Chỉ nhìn qua hai người họ thôi cũng đủ để nhận ra nhan sắc của Hoắc Lãng Triết quả nhiên là được thừa hưởng từ người đàn ông này.
Khuôn mặt tuy cứng cỏi ở tuổi ngoài nhưng vẫn không sao giấu nổi nét tuấn tú, thậm trí lại mang đậm nét mị hoặc của người đàn ông trưởng thành.
Với thái độ tức giận của ba, Hoắc Lãng Triết không mấy quan tâm, ánh mắt dừng trên khuôn mặt có chút trắng bệch vì sợ hãi của người con gái đang ngồi kế bên ông nội - Giai Kỳ!
Giai Kỳ lúc này có chút lo lắng.
Cô cúi mặt xuống bàn, mái tóc đen óng hơi rũ xuống che đi vầng trán đang đổ ít mồ hôi.
Đáy lòng dấy lên một tia bất an.
Cô sợ cuộc họp gia đình này khiến Hoắc Lãng Triết không vui, sợ anh đổi ý mà không cần cô nữa…Nhưng mà, cô thật sự không thể để cho cuộc hôn nhân giữa cô và anh cứ vậy mà kéo dài mãi.
Cô yêu Hoắc Lãng Triết, cô muốn anh cưới cô làm vợ, muốn trở thành người phụ nữ duy nhất của anh.
Mà hơn hết, bác sĩ chữa trị của cô cũng nói rồi….sức khỏe của cô hiện đang tiến triển rất tốt, chỉ cần tìm trái tim thích hợp thì cuộc sống của cô sẽ giống như bao người khác.… Nghĩ tới đây, dáy lòng Giai Kỳ không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Cô dè dặt đưa mắt lên, lén nhìn về phía Hoắc Lãng Triết, lại không ngờ đến lúc này anh đang nhìn cô.
Ngay khi hai ánh mắt chạm nhau, Giai Kỳ liền thẹn thùng đến đỏ mặt, tim khẽ đập nhanh hơn, cô lo lắng đưa tay lên ngực, cố đè nén nhịp tim đang đập loạn vì người con trai kia.
Càng nhìn người đàn ông cô yêu, cô càng cảm thấy anh quá quyến rũ, quá mê người rồi.
Cứ nghĩ đến ngày sẽ trở thành vợ của anh thì tim cô lại càng đập nhanh hơn.
Giai Kỳ cố kìm lén nhịp tim của mình, nhưng không những không có tác dụng ngược lại, lại khiến cho Hoắc Lãng Triết hiểu lầm.
“Ba, như vậy đủ rồi.” Hoắc Lãng Triết đẩy ghế đứng dậy, thoạt rồi nhanh chân đi tới chỗ Giai Kỳ: “Đứng lên đi, để tôi đưa em đi nghỉ ngơi.”
Giai Kỳ nhất thời không kịp bản ứng, loay hoay đứng lên, thoạt rồi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tay anh, khẽ lắc đầu: “Em không sao đâu…Giai Kỳ lại không đúng rồi, cứ khiến anh phải lo lắng.” Nói rồi cô khẽ mỉm cười: “Anh xem, em có thể đứng lên…”
Vừa dứt lời, Giai Kỳ bỗng bước hụt chân, cả người ngã vào lòng Hoắc Lãng Triết.
Trước một màn này, Hoắc lão gia chỉ biết tủm tỉm cười, ông ho nhẹ một tiếng, thoạt rồi nhìn về phía người đàn ông vừa lớn tiếng: “Duật, con xem Lãng Triết nhà ta đi, nó quan tâm Kỳ Kỳ còn không hết, việc hoãn ngày cưới lại, quả nhiên là vì quá lo cho sức khoẻ của cháu dâu!”
Hoắc Duật nhìn Hoắc Lãng Triết một lúc, trong đầu không khỏi suy nghĩ.
Hoắc Lãng Triết là con của ông, tính tình nó ra sao Hoắc Duật không phải không biết.
Hôn sự này là do hai gia tộc ép buộc.
Việc nó không yêu Giai Kỳ là thật, không muốn hôn sự này diễn ra cũng là thật.
Quan tâm ư? Không, là nó đàn thương hại con bé mà thôi!
Ông không đáp lời Hoắc Lãng Triết gia, ánh mắt trước sau vẫn nhìn về phía Hoắc Lãng Triết.
Lúc này, người im lặng từ đầu tới cuối bấy giờ mới lên tiếng, không ai khác chính là Giai Hứa - ba của Giai Kỳ.
“Hoắc lão gia nói phải!” Người đàn ông tên Giai Hứa cười cười, vừa nói ông vừa nhìn về phía chàng rể tương lai, “Lãng Triết, sức khoẻ của Giai Kỳ hiện đang rất tốt.
Không phải ta thúc ép gì, chỉ là hôn sự này nên tiến hành càng nhanh càng tốt.
Hai đứa không những yêu nhau, nét mặt lại là tướng phu thê.
Con biết đấy, bây giờ tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, mà Giai Kỳ nhà ta đang ở tuổi đẹp nhất, rất thích hợp nghĩ tới việc sinh con đẻ cái rồi!” Người đàn ông cười lớn, “Hoắc Duật, tôi nói đúng chứ!”
Nếu người nghe những lời này không phải là Hoắc Lãng Triết mà là một người con trai khác thì hiển nhiên sẽ là lời bộc bạch cùng sự quan tâm hết mực của người bố vợ tương lai dành cho cậu con rể mà mình yêu quý, nhưng người con trai này lại không ai khác chính là Hoắc Lãng Triết, qua tai anh, những lời vừa rồi quả thực rất chối tai!
Cái gì mà ‘hai đứa không những yêu nhau?’, cái gì mà ‘tuổi con không còn nhỏ nữa?’, cái gì mà ‘sinh con đẻ cái’? Anh đâu phải thằng nhóc lên năm để mọi người bảo sao nghe vậy.
Không cần nghĩ cũng hiểu thứ mà Giai gia cần chính là cơ ngơi đồ sộ của Hoắc Gia.
Sắc mặt Hoắc Lãng Triết đột nhiên trở sang lạnh, ánh mắt ánh lên nét nguy hiểm khó giận ra.
Năm đó anh từ hôn, người nhảy lên nguyền rủa anh, nói không cần một thằng con rể ngông cuồng, hỗn láo như anh không phải là người đàn ông đang l cười lớn kia sao? Ấy vậy mà một năm trước, thái độ đột nhiên quay ngoắt độ, miệng nói hỗ trợ anh tìm tung tích của Tư Phong nhưng thực chất là ép anh phải thoả hiệp…..
Nghĩ nhiêu đó thôi anh đã thấy trong người bức bối rồi.
“Nếu mọi người ở đây đều đang nôn nóng với hôn sự này tới vậy thì con cũng không vòng vo thêm nữa.” Anh khẽ hẩy tay Giai Kỳ ra khỏi tay mình, nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng như chú nói, tuổi của tôi thật sự đã không còn nhỏ nữa.”
Nghe vậy, mọi người không giấu nổi ý vui mừng.
Đến cả Giai Kỳ cũng đang chờ đợi những lời tiếp theo của Hoắc Lãng Triết đến mức đứng cũng không yên.
“Thật không xứng với Giai Kỳ đây.” Hoắc Lãng Triết cất lời.
Tuy âm lượng không lớn, nhưng lại khiến những người có mặt trong phòng khách nghe xong đều chết lặng..