Tham gia hay không tham gia, đây là cả một vấn đề.
Vừa mới kết thúc bài kiểm tra đồng đội dài dằng dặc, lại vắt óc trang hoàng phòng ngủ suốt đêm, cả cơ thể lẫn tinh thần bốn người đều cần phải nghỉ ngơi tử tế.
Nhưng không phải lúc nào cũng có thể tham gia giải đấu, thông qua ti vi là biết nếu không có thư mời thì học sinh cần phải "Tự bỏ tiền" mới có thể tham gia.
Chắc trò chơi không biến thái đến mức để học sinh tự bỏ tiền đi chịu chết đâu, đã có trả giá chứng tỏ nhất định có lợi lộc.
Mà trong tay bọn cô đúng lúc có một tấm thư mời miễn phí.
"Giá vé vào cửa từ đến học phần, tớ nghĩ rằng giữa chúng có chênh lệch độ khó, cũng có phần thưởng khác nhau." Đường Tâm Quyết xoa xoa trán, giơ lá thư mời trong tay lên soi trước ánh sáng nhạt xuyên qua lớp sương mù trắng ngoài cửa sổ, dòng chữ trên lá thư tỏa ra ánh sáng đỏ kì dị.
Trò chơi đã nhắc nhở các cô, lá thư mời này là của "Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ".
Nhìn tên thì có vẻ hài hòa không chút nguy hiểm, nhưng hễ từng trải qua vài bài kiểm tra hiểm hóc thì sẽ biết đức hạnh chó má của cái trò chơi này, những cái tên nào nhìn càng an toàn bình thường thì nội dung càng quá đáng.
Hai mắt Trịnh Vãn Tình sáng rực, tay trái nắm chặt: "Chưa đến Trường Thành chưa hảo hán, chỉ cần không chết cứ tiến lên!"
Quách Quả giật mình kinh ngạc: "Đại tiểu thư, cậu học ở đâu ra câu này thế?"
Mặc dù Trịnh Vãn Tình vẫn xinh đẹp không thay đổi, nhưng cô ấy cảm giác vị bạn cùng phòng hoa hậu giảng đường này đang chạy trên con đường tank bạo lực một đi không trở lại: "Từ từ, đây là lời thoại trong quyển tiểu thuyết máu lửa trên bàn tớ mà?"
Trịnh Vãn Tình đỏ mặt: "Khụ, tớ vốn chỉ định tham khảo phương pháp chiến đấu trong đó chút thôi, không ngờ lời thoại cũng khá hay."
Quách Quả: "Trước kia cậu nói đọc tiểu thuyết là việc lãng phí thời gian mà!"
Trịnh Vãn Tình: "Đấy là tại cậu không kiểm soát được thời gian làm việc và nghỉ ngơi!"
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, Trương Du mỗi tay xách cổ một người ném ra đằng sau, tiếp tục thảo luận với Đường Tâm Quyết.
"Tớ cảm thấy giải đấu được tổ chức vào cuối tuần, vậy chắc chắn thời gian diễn ra sẽ không quá hai ngày." Trương Du nói.
Các cô chấp nhận mất một cái cuối tuần, nếu quá mệt mỏi thì thứ hai nghỉ bù cũng được.
Nói tóm lại, dưới tiền đề "Cơ hội chỉ tới một lần", các cô có khuynh hướng lựa chọn mạo hiểm một chút còn hơn buông tha.
Nghe hai người nói chuyện xong, Quách Quả thở dài: "Về mặt tình cảm thì tớ chỉ muốn ngủ, nhưng lý trí lại nói với tớ rằng cần phải kiên trì, vậy nên các cậu cứ quyết định đi, tớ hoàn toàn phối hợp."
Đường Tâm Quyết xoa xoa mái tóc hơi trống vắng của Quách Quả: "Cậu vất vả rồi."
"Vất vả gì chứ, có người được chọn dẫn dắt tớ đâu có sợ." Quách Quả lè lưỡi.
Đường Tâm Quyết sửng sốt: "Người được chọn?"
"Đúng thế." Quách Quả nghiêm túc giải thích: "Giống cậu với Trương Du vậy, hai người có thể chịu đựng áp lực cường độ cao trò chơi mang đến.
Lại giống Trịnh Vãn Tình, bị thương mà vẫn bừng bừng sức sống, mức độ thích ứng với trò chơi đạt %, chắc chắn chính là những người được chọn rồi."
Ánh mắt Đường Tâm Quyết lóe lên, cô lẩm nhẩm những lời này một lần, lại nghe Trương Du cười nói: "Vậy cậu có mắt âm dương với thể chất thông linh, có phải cũng được tính là đại thần không?"
Quách Quả âu sầu: "Tớ chắc là loại hình bị giật tiền ép nạp VIP."
Nói qua nói lại đùa giỡn mấy câu cho nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng dừng quay về chủ đề chính.
Đúng giờ giải đấu bắt đầu, nếu bọn cô muốn tham gia thì chỉ còn có hơn phút chuẩn bị nữa thôi.
Đường Tâm Quyết tổng kết: "Hiện giờ chúng ta hoàn toàn chưa biết gì về giải đấu này, bao gồm quá trình, điều kiện thắng bại, cơ chế thưởng phạt, trong lúc tham gia có thể mua sắm vật phẩm ở cửa hàng được không...!Dưới tình huống cái gì cũng không biết thế này, chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất."
Trường hợp xấu nhất chính là các cô sẽ tiến vào một phó bản hoàn toàn xa lạ, đến lúc đó tiền đầy túi cũng chả có chỗ mà tiêu.
Để đề phòng, bọn cô phải cố hết sức cường hóa khả năng trước khi giải đấu bắt đầu, dùng năng lực của bản thân làm lợi thế!
"Như cũ, rút thưởng trước rồi đổi thành tựu, sau đó dùng điểm tích lũy đến cửa hàng cường hóa."
Trương Du lưu loát mở app ra, đột nhiên nghĩ đến việc khác: "À, Tâm Quyết, cậu mang về ba món đạo cụ từ phó bản trước, bây giờ có thể đánh giá thuộc tính được chưa?"
Đường Tâm Quyết mang về một cây bút máy, một bó chỉ đỏ và một tờ giấy vàng.
Hai món sau là giành được lúc giáo viên hướng dẫn chết, bút máy thì cướp của Thời Ngạn bên phòng ngủ nam lúc cuối.
Cô giành chỉ đỏ và giấy vàng trước là vì vừa nhìn hai món đạo cụ này đã khiến cô liên tưởng đến phó bản "Chuyện kinh dị không đầu".
Cô bày ba món đạo cụ ra bàn, ba người khác nhìn nhìn cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Quách Quả là người nhận ra vấn đề đầu tiên: "Tớ không nhìn nhầm chứ, tờ giấy vàng này sao giống như tờ giấy làm bùa trong phó bản của mấy người Ngụy Tiên Kim Văn vậy?"
Trương Du nghiêm mặt nói: "Không phải giống như, mà là giống y như đúc."
Đường Tâm Quyết: "Có khác nhau đấy.
Tờ giấy mấy người Kim Văn dùng nhìn thoáng qua thì chỉ là giấy vàng bình thường, thêm tóc và pháp thuật mới trở nên tà ác.
Nhưng tờ giấy này chỉ nhìn sơ bằng mắt thường tớ cũng có thể cảm nhận năng lượng bên trong."
Hai món còn lại cũng vậy.
Lúc đầu mọi người còn chưa nhận ra mối liên hệ giữa chỉ đỏ và giấy vàng, đến khi Đường Tâm Quyết dùng chỉ đỏ cuốn thành một vòng: "Đeo cái này lên cổ trông có giống vết hằn trên cổ quỷ không đầu không?"
Mặt Quách Quả trắng bệch, cảm giác cả người nổi da gà: "Hóa ra là thế, sao lúc ấy tớ không nghĩ ra nhỉ!"
"Trong bài kiểm tra thời gian thì ít nguy hiểm thì nhiều, lúc đầu tớ cũng không nghĩ đến đâu." Đường Tâm Quyết mở nắp bút máy ra, xé một tờ giấy viết viết thử, trang giấy vẫn trắng tinh.
"Bút cần có mực...!Là lọ máu kia sao?"
Trương Du bật thốt lên.
Giấy vàng cần có bút máy để viết chữ, mà bút máy cần lọ máu làm mực, trừ chỉ đỏ tạm chưa rõ công dụng ra thì những vật phẩm còn lại có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
Lọ máu ở trong tay Thời Ngạn, bọn cô đã mất cơ hội kiểm chứng suy đoán cuối cùng.
Đường Tâm Quyết gật gật đầu, gom đạo cụ lại bỏ vào trong gương: "Hiện tại chưa thể xác định thuộc tính và tác dụng của chúng nó.
Thời gian có hạn, chúng ta tạm thời đừng manh động để tránh tự làm mình bị thương.
Đợi đến khi giải đấu kết thúc, tớ sẽ vào cửa hàng tăng cấp kĩ năng "Đánh giá", may ra biết được chân tướng rõ ràng."
Còn phút nữa là đến lúc giải đấu bắt đầu.
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, mọi người nhanh nhẹn xem cửa hàng, tiếng rút thăm trúng thưởng leng keng thỉnh thoảng vang lên, như hiện trường giao dịch bí mật nào đó.
Quách Quả đổi một chuỗi lắc bảo vệ đeo trên cổ tay.
Nhân có một tấm thẻ giảm giá lụm được hôm thứ tư điên cuồng, cộng thêm rút thưởng và bán thành tựu thu về cả thảy điểm tích lũy, Quách Quả lục soát đám hàng giá bèo trong cửa hàng rực rỡ muôn màu, cuối cùng trên tay lóe sáng, xuất hiện một cây cung nhỏ màu đỏ.
"Một cây cung?"
Ba người bạn cùng phòng đồng loạt khựng lại, nhìn Quách Quả lần đầu tiên đổi đạo cụ tấn công bằng ánh mắt nhìn thú quý hiếm.
Trịnh Vãn Tình vắt óc ngẫm nghĩ: "...!Cậu chán vị trí hỗ trợ rồi, quyết định chuyển sang làm xạ thủ?".