Một phút trước, Quách Quả nhìn tình hình thảm thương của phòng , bàn tay nắm sợi dây chuyền trắng bệch.
Quách Quả ngoài ý muốn phát hiện ra sợi dây chuyền ma pháp có phản ứng với khí đen trên người ba nữ sinh phòng , báo hiệu có thể sử dụng thuật đuổi ma.
Giống quy tắc tương sinh tương khắc giữa các thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, kĩ năng trong trò chơi này cũng vậy.
Muốn xử lý lời nguyền trên người nữ sinh phòng không cần sức mạnh vượt trội, chỉ cần một kĩ năng tương ứng.
Thuật đuổi ma, chính là một năng lực vừa đúng lúc có thể khắc lời nguyền.
Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực ôm lấy Quách Quả, vỗ vỗ vai cô ấy: "Nếu cậu muốn thử một lần thì tớ sẽ giúp cậu truyền kĩ năng qua đó.
Nếu cậu không muốn thì chúng ta kéo rèm lại."
Quách Quả cắn môi dưới, căng thẳng đến mức hai hàng mi cũng run rẩy: "Tớ sợ tớ làm không tốt, không thành công còn khiến chim lợn tìm được tới đây."
Thay vì nói là sợ hãi, cô ấy đang lo lắng ba người bạn cùng phòng phải gánh chịu nguy hiểm vì sai lầm của mình thì đúng hơn.
Trương Du mỉm cười: "Nếu cậu không sợ thì bọn tớ cũng không sợ."
Trịnh Vãn Tình cổ vũ: "Tớ cũng vậy!"
Bọn họ đều dùng lời ít ý nhiều rũ bỏ áp lực trên vai Quách Quả, nhưng đồng thời cũng không muốn dẫn dắt quyết định của cô ấy.
Đây là năng lực của Quách Quả, quyền lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay cô ấy, dù Quách Quả có lựa chọn thế nào thì bọn cô cũng ủng hộ.
Thời gian cấp bách không kịp suy nghĩ thêm, ánh mắt Quách Quả lóe lên, vững vàng nói: "Giúp tớ tập trung vào vị trí."
Ánh sáng lấp lánh chuyển động trong mặt dây chuyền, mặt dây hình giọt nước đỏ tươi như được tưới thêm sinh mệnh.
Không khí rung lên, ánh sáng trắng dịu dàng nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu Quách Quả, khi xuất hiện lại lần nữa nó đã nằm trên người nữ sinh đang giãy dụa.
Tiên Hiệp Hay
Đường Tâm Quyết phóng ra tinh thần lực có hiệu quả trấn an, hóa giải cơn đau của nữ sinh đó khiến kĩ năng của Quách Quả thuận lợi chạm tới.
Thời gian hiệu lực của kĩ năng cực ngắn nhưng nhanh chóng có hiệu quả.
Hình vẽ màu đen bị ánh sáng trắng xóa đi gần hết, nữ sinh đó cũng khôi phục ý thức.
Trong ánh mắt mờ mịt của cô ấy là khung cảnh ngoài ban công: Ảo ảnh của một tấm khiên bay lơ lửng trên lan can, ngăn cản một cột khói màu đen trông như con rắn to bằng cánh tay.
Ánh sáng trắng nhạt bay lơ lửng trên cổ cô ấy, cuốn đi tia đau đớn cuối cùng, thính giác và năng lực tư duy đồng thời quay về với não bộ.
Tiếng hét đầy lo lắng của bạn cùng phòng như vọng tới từ một thế giới khác, mà trong tai cô ấy lại xuất hiện một giọng nữ lạ cực kì rõ ràng.
"Mau trốn đi."
!!!
Nữ sinh giật thót lên, bản năng muốn sống online nhanh hơn tư duy, không nói không rằng trốn về phòng ngủ dưới sự giúp đỡ của hai người bạn cùng phòng.
"Rầm" một tiếng, cả cửa sổ lẫn rèm phòng đều đóng chặt, ngăn cản tất cả khả năng liên hệ với thế giới bên ngoài.
Cột khói đen hình con rắn dựng thẳng nửa người trên, mấy lần nó muốn nhào lên đều bị tấm khiên ngăn cản chặt chẽ.
Thấy đã mất đi cơ hội tốt, con rắn đen phun lưỡi phì phì vài cái, ngay trước khi tấm khiên chém tới thì biến mất, tan vào trong không khí.
Tấm khiên quay về tay nữ sinh tóc dài, cô ấy nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống: "Trốn còn nhanh hơn chuột cống.
Tốt nhất mày nên cầu nguyện trò chơi sẽ giúp mày trốn cả đời, chim lợn ạ."
Mấy chữ cuối cùng biến mất trong bầu không khí lạnh lẽo, ngay cả nữ sinh tóc dài cũng nghĩ sẽ không có ai trả lời mình, nhưng đúng lúc này một giọng nói cay nghiệt không phân biệt nam nữ quen thuộc lại khoa trương cất lên: "Quả không hổ danh là khiên Bất Chu, ở trong tay kẻ mạnh thật là thiên biến vạn hóa, kẻ hèn đã lâu không được thấy cảnh này rồi."
Không biết nam sinh nói chuyện có ý gì, chữ cuối câu kéo dài ra uốn éo khiên người ta dựng tóc gáy, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng bị cắt ngang bởi cảm giác kì lạ không thể miêu tả bằng lời.
Nữ sinh cầm khiên lùi lại một bước, tâm trạng hiện giờ của cô ấy cực kì xấu, giọng nói lạnh như băng: "Anh nhận sai rồi, đây không phải khiên Bất Chu."
"Chỉ tạm thời không phải thôi, để kẻ hèn này nhìn thử xem hiện giờ nó tên gì nào, khiên Liệt Kim? Thật là tục tằn, không quá phù hợp với mỹ nữ đây à."
Giọng nói kia vang vọng từ bốn phía khiến người ta không thể tìm được nơi xuất phát, chỉ có thể im lặng nghe nó nói.
Nữ sinh cầm khiên siết chặt tay, sắc mặt âm u, chẳng có thiện cảm gì với cái kẻ chỉ nghe thấy tiếng không nhìn thấy hình này: "Đồ của tôi, tôi muốn gọi là gì thì gọi.
Nhưng anh, nếu đã thích chuyện phiếm như vậy thì bước ra đây mà nói chuyện?"
Từ lúc nam sinh u ám lộ thân phận chim lợn đầu tiên thì giọng nói này đã xuất hiện bình phẩm lưu loát rồi lại im lìm biến mất, hiện giờ chim lợn thứ hai vừa ra thì nó cũng xuất hiện, thật sự khó mà khiến người ta không nghi ngờ.
Người nghĩ thế không chỉ có một.
Ngay cả trong phòng , Quách Quả mặt mũi trắng bệch vừa tu thuốc bổ vừa không nhịn được phân tích: "Tớ cảm thấy cái giọng nam này cực kì đáng nghi, liệu đó có phải là chim lợn vừa dùng kĩ năng nguyền rủa không nhỉ? Quyết thần, các cậu cảm thấy sao?"
Đường Tâm Quyết lại nhẹ nhàng ấn lên vai cô ấy một cái: "Suỵt."
"..." Quách Quả lập tức cứng đơ, ngay cả ngụm thuốc bổ còn ngậm trong miệng cũng không dám nuốt xuống, chỉ có thể nhìn theo ánh mắt Đường Tâm Quyết hướng về phía cạnh cửa sổ.
Tấm rèm che kín cửa sổ chỉ hở một khoảng nhỏ xíu bên góc cửa để ánh sáng lọt qua, hiện tại cả bốn người đều đang tập trung nhìn vào đó.
Ba người không thể nhìn thấy gì, chỉ có Đường Tâm Quyết cảm nhận được một sợi khí đen mỏng manh đến mức gần như không thể phát hiện đang nhẹ nhàng men theo vách tường, bò lên trên trần.
[Đừng lo.] Cô kết nối tâm linh giải thích cho ba người: [Là chim lợn đang thăm dò chúng ta.]
Ba người:...!Cái này khó mà không lo được á.
Cũng may bọn họ có kinh nghiệm, lập tức nín thở tập trung tinh thần chú ý dấu hiệu trên cơ thể mình.
Khoảng tầm nửa phút sau, tiếng ồn nhốn nháo bên ngoài biến mất hoàn toàn, Đường Tâm Quyết vỗ tay: "Tên đó bỏ đi rồi."
Có lẽ chim lợn đã biết đến sự tồn tại của người mang dị năng hệ tinh thần nên kiêng dè không dám trắng trợn thăm dò.
Chút năng lực này Đường Tâm Quyết vẫn xử lí được, cô dùng tinh thần lực che chắn toàn bộ tầng tầng khiến cho sợi khí đen choáng váng không phân biệt nổi, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Quách Quả vội vàng tu sạch nửa chai nước mới xua tan được cái vị thuốc bổ trong miệng đi, cô ấy lè lưỡi phàn nàn: "Tớ chỉ mới dùng kĩ năng có một lần đã suýt bị rút khô rồi, sao mấy người này có thể dùng kĩ năng mãi không dứt thế, có phải là con người không vậy?"
Nói xong ngẩng đầu lên, Quách Quả đối diện với Đường - phi nhân loại sử dụng kĩ năng cuồn cuộn không dứt - Tâm Quyết.
Quách Quả: "...!Tớ không có ý nói cậu! Quyết thần, uống thuốc bổ không?"
Đường Tâm Quyết quét một lượt tình hình bên ngoài, trong lòng cô đã có chủ ý, đẩy bàn tay nhỏ bé ân cần của Quách Quả về: "Cậu giữ lấy uống đi, tớ đoán giải đấu này sẽ còn có rất nhiều lúc cần sử dụng năng lực đấy."
Mặt Quách Quả nhăn như mướp đắng, cô lại mỉm cười bổ sung: "Cậu không cảm thấy năng lực của mình tăng lên sao?"
Lúc đầu Quách Quả còn chưa kịp phản ứng, sau khi nhận ra được hàm ý trong lời nói của Đường Tâm Quyết mới ồ lên: "Hình như...!Thật nhỉ?"
Sức lực mất đi sau khi sử dụng thuật đuổi ma chỉ cần có một chai thuốc bổ đã tràn đầy hơn trước.
Quách Quả không thể hình dung loại cảm giác này...!Cứ như trong cơ thể cô ấy có một nơi nào đó chuyên môn chịu trách nhiệm sản xuất thứ "Năng lượng" vô hình gây ảnh hưởng vừa vi diệu vừa thiết thực lên cơ thể của cô ấy vậy.
Đường Tâm Quyết: "Nếu ví năng lực của chúng ta là một hồ nước thì dị năng và kĩ năng chính là cá trong hồ.
Hồ nước càng lớn thì càng có thể chứa đựng nhiều cá, chất nước càng tốt thì cá lớn càng nhanh.
Ngược lại, dù có bỏ ra rất nhiều điểm tích lũy mua kĩ năng đắt đỏ thì cũng không thể sử dụng hết hiệu quả của nó."
Không chỉ Quách Quả, ngay cả Trương Du và Trịnh Vãn Tình cũng là lần đầu tiên nghe cô nói đến chuyện này, lập tức nghiêm túc lắng nghe.
"Mà trải qua thực chiến chính là cách tốt nhất để tăng cường chất lượng nước trong ao."
Đường Tâm Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi con ngươi màu đen trầm tính có một ngọn lửa nhỏ rất khó phát hiện.
"Đây là một sàn đấu, được tạo thành từ mấy trăm thí sinh còn sống qua các vòng trò chơi, lấy được học phần và thư mời giống như chúng ta và cũng hoàn toàn khác biệt với chúng ta."
"Nơi đây chính là sàn huấn luyện của chúng ta.".