Từ căng thẳng vì phải chuẩn bị bắt tinh linh, đến kinh ngạc khi phát hiện tinh linh biến thành pháo hoa, rồi bàng hoàng vì lời nhắc nhở có thêm thí sinh tử vong của hệ thống, tất cả đều bùng nổ trong nháy mắt.
Chờ đến khi mọi người hiểu ra thì Cao Oánh đã chết sạch sẽ rồi.
Mãi đến lúc Đường Tâm Quyết nói xong vẫn còn có người không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn hỏi xung quanh: "Sao lại thế này? Pháo hoa màu đen vừa nãy là cái quái gì vậy?"
"Đó là một loại đạo cụ có khả năng ảnh hưởng trên quy mô lớn tên là "Pháo hoa thứ bảy xui xẻo"." Có người biết hàng đứng từ xa trả lời vọng tới: "Hiệu quả thì khó nói lắm, dù sao hễ ai nhìn thấy nó đều sẽ gặp xui xẻo!"
Toàn thể thí sinh vừa mới nhìn thấy pháo hoa rơi xuống: "..."
Người vừa mới lên tiếng hỏi suýt phát điên: "Định chết chùm hả? Không cần đến mức đấy đâu? Mấy người ném đạo cụ thì chính bản thân mấy người cũng chịu ảnh hưởng..."
Đợi đến khi nhìn thấy bốn người đứng trên ban công phòng , câu nói của người này tắc trong cổ họng.
Chỉ thấy Quách Quả, người vừa mới giương cung bắn trúng mục tiêu, vừa kéo khăn bịt mắt màu đen xuống vừa ngơ ngác quay qua hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Trước khi Đường Tâm Quyết sử dụng kĩ năng, bốn người đã đeo bịt mắt lên nhanh như chớp, Đường Tâm Quyết lại phủ thêm một màng chắn nữa, đảm bảo ngay cả sợi khói pháo hoa cũng không thấy.
Đối với xạ thủ, mất đi thị lực chẳng khác nào mất luôn sức mạnh, nhưng thật là trùng hợp, Quách Quả chính là kiểu xạ thủ không cần dùng mắt.
Dùng tay là được.
Trong tiếng xôn xao bàn tán, vẫn có người nghe được những lời Đường Tâm Quyết nói, quả nhiên phát hiện ra vài người đang lo lắng lùi về phòng ngủ.
Người đó phản ứng cực nhanh, tung ra một loạt kĩ năng khống chế.
Hàng loạt con trỏ to cỡ móng tay phấp phới rơi xuống quần áo vài thí sinh như mưa, chúng lập tức móc lên quần áo như móc câu, người bị chúng móc phải không thể động đậy trong vài giây đồng hồ.
Việt Khung nhìn con trỏ dính trên ống tay áo mình, đôi môi dưới khẩu trang đen mím chặt.
Vốn dĩ tốc độ phản ứng của gã ta nhanh hơn tất cả mọi người, từ lúc Cao Oánh còn chưa chết gã đã đá bạn cùng phòng lên trước ngăn đòn, đồng thời đưa tay kéo cửa phòng ngủ ra định lùi lại.
Nhưng đúng lúc đó, cái giá phơi quần áo vốn vô cùng chắc chắn cứ như bị pháo hoa đụng trúng điểm yếu, bỗng dưng đổ xuống.
Việt Khung né tránh theo bản năng, thế là bị chặn mất đường về phòng ngủ.
Việt Khung: "..."
Người nhìn thấy sẽ gặp xui xẻo...!Còn thông minh hơn so với những gì gã ta nghĩ nữa.
Gã ta chán nản ngẩng mặt lên, đôi mắt hẹp dài lúc không cong cong trông cực kì khắc nghiệt, đôi mắt gã ta phản chiếu tình hình hỗn loạn phía đối diện.
Cao Oánh bị loại bỏ, phòng của cô ta mất đi đầu não lập tức hỗn loạn, còn chưa kịp chạy về phòng đã bị Trương Du quăng cho một kĩ năng quần công, nhẹ nhàng thu hoạch.
Người của cả phòng liên tiếp ngã xuống trong tiếng nhắc nhở có thí sinh tử vong của hệ thống, để lại trên cửa sổ một dấu X màu đỏ chói mắt.
[Khi một phòng "Chim lợn" biến mất, toàn thể học sinh tham gia giải đấu có thể biết thêm ba quy tắc bị che giấu.]
Bất kể những người khác trước đó nghĩ gì, thì giờ phút này cũng không thể không tin Đường Tâm Quyết nói hoàn toàn chính xác.
[Tick! Xin hãy chú ý, những thông tin các bạn có được lần này là:
, Số chim lợn còn sống đến hiện tại là: người.
, Số phòng chim lợn còn sống đến hiện tại là: phòng.
, Chỉ có áo choàng mới bắt được tinh linh.]
Hai điều đầu tiên là tin tức về chim lợn, điều cuối cùng mới nói về hoạt động bắt tinh linh sắp diễn ra.
"Tuyệt." Nữ sinh sử dụng con trỏ khống chế vừa rồi hưng phấn vỗ đùi: "Giống y như những gì người chị em này nói! Cô chính là tiên tri bí ẩn trong trò chơi này rồi!"
Phòng của cô ấy nằm ở dưới lệch với phòng Đường Tâm Quyết, thế là cô ấy ngửa cổ lên nói chuyện: "Nhưng mà tôi vừa dùng điều kiện cô nói để sàng lọc thì khóa được phòng ngủ tất cả, cô xem..."
Trò chơi nói hiện giờ còn phòng chim lợn nữa, chứng tỏ trong phòng mà cô ấy khóa có cái là chim lợn thật, cái còn lại là thí sinh vô tội bị nhầm lẫn.
Mà từ giờ tới khi hoạt động bắt đầu chỉ còn có nửa phút nữa thôi.
Đường Tâm Quyết nghe cô ấy nói xong, nhắm mắt dùng tinh thần lực thăm dò.
Chợt cô nhíu mày, cơ thể lảo đảo hơi ngả về phía sau một chút.
"Tâm Quyết!" Bạn cùng phòng bên cạnh vội vã đỡ lấy cô, Trương Du lập tức móc thuốc viên ra, bị Đường Tâm Quyết yếu ớt từ chối: "Không cần, chỉ là tinh thần lực cạn kiệt thôi."
Thuốc bổ sung tinh thần lực cực kì đắt đỏ, từ trước tới giờ cô đều để tự phục hồi.
Chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên cô sử dụng kĩ năng tạo ảo ảnh quy mô lớn, tinh thần lực bị hao hụt quá nhiều so với những gì cô dự tính.
Gương mặt Đường Tâm Quyết không lộ vẻ gì, nhưng quầng thâm dưới mắt dường như lại đậm hơn.
Đối với chuyện không thể ước chừng mức độ hao hụt tinh thần lực, cô không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Bởi vì cô vốn dĩ chưa bao giờ sử dụng kĩ năng này, thậm chí ban nãy khi sử dụng dị năng cô cũng chỉ ước chừng tỉ lệ thành công khoảng % thôi.
Cái này phải kể đến công lao của Cao Oánh vừa bị loại bỏ.
Ngay lúc cô ta liên tục sử dụng tinh thần lực để giết người, Đường Tâm Quyết nhân lúc đó ghi nhớ quỹ đạo vận hành của tinh thần lực trên người cô ta.
Đối với cô, ngược dòng lần về nguồn gốc không phải việc gì khó.
Chỉ có một vấn đề dễ xảy ra sơ xuất nhất, chính là mức độ tiêu hao tinh thần lực.
Nhưng dù thế thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Đường Tâm Quyết lắc đầu nhẹ, đưa lưng ra ngoài, tựa người vào lan can từ từ trượt xuống, thản nhiên nói: "Tiếp sau đây hãy nắm chặt thời gian."
Trương Du có thẻ kĩ năng quần công, Quách Quả có mũi tên may mắn, cộng thêm nữ sinh cầm khiên cùng phe, đủ để tiêu diệt hết mục tiêu.
Quách Quả đã giương cung cài tên xong xuôi: "Chọn ai?"
Đường Tâm Quyết nói ngắn gọn: "Phòng tòa nhà A."
Tọa độ hoàn toàn lạ lẫm khiến mọi người hơi ngẩn ra.
Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện mấy nam sinh này không phải hoàn toàn xa lạ, người có trí nhớ tốt nhận ra: Hai trong số bốn nam sinh chính là người đã từng ra ngoài lúc vừa bắt đầu giải đấu!
Bọn họ nhớ lúc đó phòng xui xẻo cử ra hai "Đại diện" giơ cờ trắng hô hào đầu hàng, sau đó phòng cũng có người bắt chước phòng , nói giống y hệt họ.
Chỉ có điều sau đó nam sinh phòng bị bắn lén, bọn họ lại lặng lẽ quay về phòng, thế nên nhiều người mới không có ấn tượng gì về họ.
Hiện giờ nhớ tới, trong lòng mọi người chỉ có một câu: Hóa ra người trông chính trực thế này cũng là kẻ phản bội!
Bây giờ nhớ lại hành động lúc đầu của những người này mới thấy đâu có phải đang "Đầu hàng", rõ ràng là to gan mượn cớ ra ngoài quan sát tình hình, nhân tiện tranh thủ lòng tin của mọi người.
Bị toàn thể mọi người nhìn chằm chằm, bốn nam sinh trên ban công phòng vốn còn muốn giải thích một chút, nhưng một người trong số họ chợt hung dữ ngắt lời: "Nói cái rắm gì nữa, lên luôn đi!"
Trương Du đã sử dụng kĩ năng quần công, sau đó tới mũi tên màu vàng, dù lá chắn của bọn họ có thể chặn lại hai thứ này thì cũng không gánh nổi thêm tấm khiên đang bay tới ngay đằng sau.
Nếu chết sớm chết muộn đều là chết, chi bằng trước khi chết kéo thêm mấy cái đệm lưng.
Biết đâu cuối cùng trận doanh chim lợn thắng lại được thêm chút chỗ tốt gì đó.
Đã quyết định xong xuôi, nam sinh cầm đầu hét lớn một tiếng, giãy thoát khỏi kĩ năng khống chế, nhét vào miệng một thứ gì đó rồi cắn mạnh, lập tức một đám sương mù ngũ sắc sặc sỡ nổ tung bao phủ cả bốn người.
Đợi đến khi tấm khiên cắt qua làn sương thì chỉ còn thấy "Thi thể" của hai người, hai người nữa không biết đã biến đâu.
Cô gái nhướng mày, hai kẻ kia đâu rồi?
"...!Ở đây."
Đường Tâm Quyết xoa xoa thái dương, lạnh lùng ngẩng mặt lên.
Trên ban công phòng bỗng xuất hiện hai dáng người lạ lẫm, đúng là hai nam sinh phòng vừa biến mất kia.
"Bọn này không muốn dùng chiêu cuối cùng đâu, là do các người ép thôi, bọn này đã sống không được thì mấy người cũng đừng mong sống tiếp!"
Nam sinh bên trái cười lạnh, nghiêng người rút ra thanh Đường đao đeo bên hông.
Đây cũng là lí do vì sao gã liều mạng sử dụng chiêu cuối, dịch chuyển tới đây: Cả phòng bọn họ đều là người chơi cận chiến.
Cận chiến đối mặt với một đám viễn chiến, làm sao bây giờ? Gã có chết cũng không thể nhắm mắt được!
Sở dĩ gã lựa chọn phòng , một là vì Đường Tâm Quyết được coi như "Kẻ đầu têu" gây nên chuyện, hai là gã đã quan sát qua, cả phòng này về cơ bản đều là người chơi khống chế tầm xa, hỗ trợ và xạ thủ.
Nữ pháp sư buộc tóc đuôi ngựa mạnh nhất thì rõ ràng đang trong trạng thái yếu ớt, chỉ có một nữ sinh xinh đẹp cao gầy chưa rõ thuộc tính, nhưng một khi đã đánh cận chiến thì gã làm sao mà thua được?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Trời Sinh Thích Em
.
Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
.
Đồ Mi Không Tranh Xuân
.
Em Là Chân Ái
=====================================
Gã không nói nhiều, vung Đường đao tung hoành mang theo sát khí.
Vũ khí của nam sinh còn lại là một thanh trọng kiếm, khí thế cũng cực kì khiến người ta sợ hãi.
Keng!!
Tiếng kim loại va chạm ngân vang, một nắm đấm sắt to gần bằng nửa cái cửa sổ sát đất đột nhiên xuất hiện, chặn lại sự tấn công của hai món vũ khí.
Hai gã nam sinh: "???"
Trịnh Vãn Tình giơ nắm đấm to đến mức bất hợp lý, gương mặt xinh đẹp rạng ngời nở nụ cười tươi tắn: "Đang lo không có gì để làm đây."
Chỉ một chiêu này, nam sinh đó biết mình đã tính sai.
Cô nàng này không chỉ chơi cận chiến, mà còn là tank nữa!
Hai thanh kiếm ép xuống, Trịnh Vãn Tình vẫn vững vàng không hề suy suyển.
Nếu không phải cô ấy chỉ có một cái nắm đấm thì trông như cô ấy có thể mỗi tay đập bẹp một nam sinh thành bánh thịt bất cứ lúc nào.
Nam sinh đành bất đắc dĩ mở đạo cụ bảo vệ, tính toán lôi theo mạng nào tốt mạng đó, định sử dụng ám khí đối phó với ba người Quách Quả đứng sau.
Nhưng còn chưa kịp rút ám khí ra thì Trịnh Vãn Tình chợt thu tay lùi lại, quán tính làm bọn họ nhào về phía trước một bước, đối mặt với Đường Tâm Quyết sắc mặt trắng bệch mong manh yếu đuối.
Nam sinh cầm Đường đao sững sờ: Pháp sư tự nộp mạng?
Lại một tiếng va chạm nặng nề, một cây vũ khí hình thù kì quái xuất hiện trong tay Đường Tâm Quyết chặn đứng Đường đao.
Không...!nó hút vào?
Nam sinh trợn tròn mắt, dường như không thể tin được thứ mà mình đang nhìn thấy.
Nếu gã không nhìn nhầm, nếu kinh nghiệm làm người năm của gã không có sai sót, nếu hiện tại gã không bị ảo giác, vậy thì vật đang tấn công gã lúc này, nó...
Nó là một cây thông bồn cầu??!.