Thay vì ngắn gọn, phải nói tấm bản đồ này đơn sơ thì đúng hơn.
Trên tấm bản đồ vẽ hình dáng con đường và mấy cái kí hiệu ghi "Nhà hàng", "Quán cà phê", "Trạm xăng dầu", trừ những chỗ đó ra thì hầu như trống trơn.
Hình vẽ trên giấy cong cong vòng vòng, bảo đây là tranh trẻ con mẫu giáo vẽ cũng có người tin.
Xe mui trần gió lùa bốn phía, Đường Tâm Quyết nhìn qua cửa kính xe, cô đang đậu xe chính giữa con đường, bên trái là vách núi nhìn không thấy đỉnh, bên phải là sương mù mờ mịt, đằng trước không thấy cuối đường, mà phía sau...
Đường Tâm Quyết mở cửa xuống xe, hai mắt híp lại.
Phía sau là vách núi gãy rời.
Con đường như bị bổ làm hai, vô số sương mù bay lên từ đáy vực khiến người ta không thể nhìn được bờ bên kia.
Ven đường cắm một tấm bảng hướng dẫn vẽ hình mũi tên đi thẳng, dưới mũi tên ghi: Đường ngoại thành.
Đường Tâm Quyết nhắm mắt lại, để cho nhận thức khuếch tán, nhưng vừa chạm đến lớp sương mù, cảm giác đau đớn sắc nhọn bỗng tràn vào khiến cô không thể không dừng lại.
Cảm giác đau đớn này từ đâu ra?
Cô hơi ngừng lại, trầm mặt mở điện thoại đọc tình hình cơ thể.
Mức độ khỏe mạnh tối đa, bốn loại thuộc tính và kĩ năng tự tạo bình thường, không có debuff.
[Khống chế tinh thần (cấp ): Bước đầu của việc tự khống chế là phải biết kiềm chế.]
Ngay cả khống chế tinh thần cũng không thể ngăn chặn cơn đau trong tiềm thức, rõ ràng đây không phải cơn đau do bị bên ngoài tấn công, nhưng lại không thể tìm thấy nơi xuất phát...
Đường Tâm Quyết im lặng cảm nhận, một lúc lâu sau cô bóp bóp giữa hai hàng mày, quay về xe.
Mặt đường cũng coi như rộng rãi, cô đánh giá kĩ thuật điều khiển xe của mình, chắc có thể lái đi được.
Cô đạp chân ga, xe chầm chậm chạy trên đường lớn.
Cô vốn tưởng rằng con đường này sẽ rất dài, nhưng không ngờ còn chưa đi được m sương mù hai bên đã tan đi, bên đường xuất hiện rừng cây sum xuê.
"Tuýt!"
Một cái que màu đỏ vắt ngang giữa đường, bên trái có tiếng chuông vang lên.
Đường Tâm Quyết đạp phanh, đưa mắt nhìn về phía tiếng chuông.
Bên đường có một căn nhà màu lục nhỏ hẹp thẳng đứng như hình hộp chữ nhật, nếu không nhìn kĩ thì nó gần như lẫn trong rừng cây.
Một cái tay duỗi ra từ trong "Hộp", vẫy vẫy vài cái với xe cô.
Đường Tâm Quyết xoay vô lăng chậm rãi đến gần, dừng bên cạnh cái hộp.
Cánh tay này vươn ra từ một ô cửa sổ nhỏ.
Tay rụt lại, cửa sổ bị đẩy lên, bên trong là một người đàn ông trung niên đội mũ đầu bếp.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Đường Tâm Quyết, nở một nụ cười thương mại hóa khoa trương, phần lợi hở đỏ tươi chói mắt: "Thời tiết hôm nay tốt thật."
Khuôn mặt biến mất, cánh tay thò ra khỏi cửa sổ lần nữa, lần này bàn tay cầm một ly cà phê.
"Đây là cà phê chocolate mà cô gọi."
Cô nhìn lên phía trên cửa sổ nhỏ, trên đó dùng dây kẽm vặn thành một từ đơn: Coffee.
Trông qua thì dường như đây là một quán cà phê nhỏ chuyên bán cho khách đi xe qua lại.
Đường Tâm Quyết không nhận ly cà phê, cô day day huyệt thái dương: "Tôi chưa từng gọi cà phê của ông."
Người đàn ông đội mũ đầu bếp lại thò mặt ra, nụ cười khoa trương trên mặt không hề thay đổi: "Không, không sao, bà Mayas sẽ thanh toán cho cô."
Thấy Đường Tâm Quyết vẫn không định nhận lấy ly cà phê, người đàn ông đội mũ đầu bếp cười giả tạo: "Con đường này rất dài, trên đường có rất ít nơi nghỉ ngơi và tiếp tế, nếu không uống một ly cà phê nóng thì không thể đi đến cuối cùng đâu."
Cuối cùng, người đàn ông đội mũ đầu bếp không tình nguyện nói thêm: "...!Bổ sung thể lực kịp thời chính là một trong những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ."
Lần này Đường Tâm Quyết không nhìn thấy ác ý và dối trá trên mặt ông ta, cô nhận ly cà phê: "Cảm ơn."
Người đàn ông rút tay về nói nhỏ: "Nếu bị đám người nội thành phát hiện ra, nhất định chúng sẽ giễu cợt ta là người lương thiện nhất thế giới.
Haiz, đâu còn cách nào khác, ta cũng chỉ buôn bán nhỏ bên đường cái mà thôi."
Nghe tiếng lẩm bẩm tự nhủ trong cửa sổ, Đường Tâm Quyết cảm giác đầu mình càng đau hơn.
Một cảm giác khó hiểu cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhưng cô không hiểu vì sao.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, ngọt đến phát ngán, chất lỏng ấm áp chảy vào trong người, xua tan cảm giác lạnh lẽo khi bị gió lùa.
Bên ngoài chiếc ly giấy có in một hàng chữ: [Tất cả bắt đầu từ đây.]
Cô nhìn dòng chữ thật lâu, ngẩng đầu hỏi người đàn ông đội mũ đầu bếp: "Xin hỏi, ông có biết nhà bà Mayas ở đâu không?"
Dường như chẳng cần suy nghĩ xem vì sao Đường Tâm Quyết lại hỏi vấn đề này, người đàn ông trả lời rất nhanh: "Đi hết con đường này, điểm cuối của con đường chính là nhà bà Mayas."
"Nhưng cô phải nhanh lên một chút."
Cửa sổ hé ra một khe nhỏ, bờ môi của ông ta mấp máy không rõ: "Bà Mayas ghét đến muộn, trước khi trời tối...!Cô không muốn biết hậu quả đâu, tăng tốc lên đi!"
Đường Tâm Quyết không hề sợ hãi, cô nhìn chằm chằm ông ta: "Vậy khi nào thì trời tối?"
"Chắc khoảng sau giờ." Người đàn ông đội mũ đầu bếp bắt đầu tính toán, nụ cười trên mặt ông ta chợt cứng đờ, tự dưng nổi giận: "Không đúng, sao tôi phải nói cho cô biết việc này, cô đâu có trả tiền! Cái đám sinh viên ý nghĩ xấu xa này...!Chỉ biết bắt nạt người thành thật buôn bán nhỏ...!Chúc các cô vĩnh viễn không thể quay về trường học!"
Ông ta nổi giận đùng đùng sập cửa lại, kéo xoẹt menu ra che cửa sổ, ngăn cách khoảng không gian bên trong.
Đường Tâm Quyết nhìn menu, ở đây chỉ bán mỗi cà phê, giá của mỗi ly cà phê đều được niêm yết bằng đơn vị "Đồng đại học".
Ví dụ như ly cà phê chocolate trên tay cô có giá đồng đại học.
Cô chú ý đến, đằng sau tên món "Cà phê chocolate" này có rất nhiều vết bút bi gạch qua.
Thấy chủ quán không chịu ló mặt ra nữa, Đường Tâm Quyết đạp chân ga đi tiếp.
Điện thoại di động của cô hiển thị bây giờ là giờ chiều, từ giờ đến lúc trời tối mà chủ quán nói còn bốn tiếng nữa.
Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, cô cần phải tìm được nhà bà Mayas trong vòng bống tiếng.
Ngôi nhà xanh lục dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của gương chiếu hậu, hai bên đường vẫn là rừng cây xanh, trong bụi cây lởn vởn sương mù trắng mang điềm xấu, ngăn cản thí sinh thăm dò.
Xung quanh trừ tiếng gió rít thì không còn tiếng động gì khác, cũng không có bất kì sinh vật nào, chỉ có con đường không thấy điểm cuối.
Đường Tâm Quyết duy trì tốc độ xe đều đều, vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ những tin tức trong bài kiểm tra này.
Lần này không phải như những bài kiểm tra trước, bốn người không tỉnh dậy trong phòng ngủ, ít nhất là bây giờ có vẻ không phải.
Lần đầu tiên các cô bị tách ra hành động một mình là trong phó bản "Ghi chép tử vong của lớp -", bốn người ở trong bốn không gian song song, rõ ràng cùng theo một nội dung cốt truyện nhưng lại không thể tiếp xúc với nhau.
Nếu tình huống lần này cũng giống vậy thì có lẽ mỗi người sẽ có một nhiệm vụ "Mang đặc sản cho bà Mayas" riêng, cần cả bốn người hoàn thành thì mới tính là qua cửa.
Giả thiết này vừa xuất hiện đã bị Đường Tâm Quyết phủ nhận ngay lập tức.
Bởi vì cả phòng chỉ có mình cô biết lái xe.
Nếu như ba người còn lại cũng nhận nhiệm vụ giống vậy thì chưa cần làm nhiệm vụ đã thất bại rồi, trò chơi này sẽ không sắp xếp lối cụt cho thí sinh.
Suy nghĩ qua lại, trực giác nói cho cô biết chỗ khó của bài kiểm tra này không phải là "Không gian song song".
Ba người khác rất có thể đang ở ngay đây, chỉ là cô còn chưa tìm được thôi.
Bây giờ mới vừa bắt đầu, Đường Tâm Quyết ổn định lại, ngón tay gõ gõ vô lăng, cố gắng khuyên nhủ bản thân áp cảm giác bực bội khó hiểu xuống, tập trung lái xe.
Xe tiếp tục đi về phía trước, bóng cây hai bên lắc lư, nhìn lâu sẽ có cảm giác con đường này lặp đi lặp lại, trừ điều ấy ra thì tạm chưa thấy mối nguy hiểm khác xuất hiện.
Đường Tâm Quyết vẫn duy trì tập trung cao độ, không dám lơ là.
Đột nhiên một thân hình thấp bé chui ra khỏi rừng cây, chiếc xe phanh gấp vừa đúng dừng ngay trước người nó.
Thân hình thấp bé cũng ngã lăn quay vì quán tính, nó không bị thương, nhanh chóng đứng dậy: Là một thằng nhóc đầu đinh khoảng năm sáu tuổi, nó phủi phủi tay định chạy tiếp.
Đường Tâm Quyết ngồi trong xe nhìn, vốn cô không định làm gì, nhưng ánh mắt vừa lướt qua người nó, đồng tử mắt co lại, cô quyết đoán bấm còi.
Tiếng còi xe lớn làm thằng nhóc giật mình quay đầu lại, bây giờ Đường Tâm Quyết mới nhìn rõ: Mặt nó trống không, không có mắt mũi miệng gì cả.
Mà thứ khiến cô chú ý chính là chiếc đồng hồ kiểu nữ trên cánh tay nó, chiếc đồng hồ giống cái mà Quách Quả đeo trước khi bắt đầu bài kiểm tra như đúc.
Sao đồng hồ của Quách Quả lại xuất hiện trên tay người khác?.