"Rẹt...!Rẹt..."
Xe phóng như bay trên đường, gió lùa ào ào qua cửa sổ xe.
Tiếng radio vang lên rẹt rẹt.
Lúc đầu chỉ có tiếng nhiễu sóng, sau đó bắt đầu có tiếng nhạc đứt quãng, Đường Tâm Quyết để kệ nó chạy.
Những manh mối vụn vặn chuyển động trong đầu cô, dần kết nối lại với nhau.
Câu chuyện thằng nhóc không mặt kể, biểu hiện quái dị của bà chủ nhà hàng, cơn đau đầu và cảm giác bất an khó hiểu...!Đủ loại manh mối vạch màn sương mù ra, để lộ sự thật mơ hồ.
Rốt cuộc Đường Tâm Quyết đã tìm thấy ngọn nguồn của sự khác thường.
Từ lúc bắt đầu, tất cả những thứ cô thấy đều là sai.
Nhớ lại, khi vửa tỉnh dậy từ trong xe mui trần, ý nghĩ chủ quan làm cho cô tưởng rằng đó là lúc bài kiểm tra bắt đầu: Bạn cùng phòng không biết đi đâu, chỉ có một mình cô trong xe.
Nhưng nếu...!Đấy không phải là bắt đầu thật thì sao?
Đường Tâm Quyết nhìn qua kính chiếu hậu, dùng một góc độ hoàn toàn mới xem xét trong xe.
Ghế lái, ghế phụ và hàng ghế sau, vừa đủ cho bốn người.
Có lẽ từ lúc bắt đầu chân tướng đã hiện ra rõ ràng: Bài kiểm tra này không bắt đầu với riêng từng người, mà bắt đầu với bốn người cùng ngồi trên một chiếc xe mui trần!
Đây là chuyện bình thường khi sinh viên rủ nhau đi "Du lịch trên quốc lộ".
Nhưng vì sao cô lại không nhớ gì cả, cũng không tìm thấy ba người khác...!Đường Tâm Quyết đập tay lái, một suy đoán từ từ hiện ra.
Vòng tuần hoàn.
Cô đạp phanh đỗ lại bên đường, nhắm mắt thả cho suy nghĩ tràn ra.
Cô không có kí ức liên quan, nhưng một khi xác định được giàn ý thì cô có thể dùng sự hiểu biết của mình về bản thân và ba người bạn cùng phòng, phán đoán những chuyện đã xảy ra.
Lỗ hổng trong tiềm thức từ từ hiện lên một vài hình ảnh.
Vòng đầu tiên, trên xe ngồi đủ cả bốn người.
Nhìn thấy nhiệm vụ của bà Mayas xong, bốn người giữ gìn cẩn thận hộp quà, Đường Tâm Quyết ngồi vào ghế lái, khởi hành.
Chưa đi được bao xa đã gặp quán cà phê kia, NPC đưa cho các cô loại cà phê mà các cô có thể thanh toán được, sau đó lấy bút gạch bốn nhát trên menu.
Tiếp tục lên đường, gặp nhà hàng, trong nhà hàng có một bà chủ quái đản và một thằng nhóc không mặt, cũng đưa cho các cô món mà các cô có thể thanh toán.
Có lẽ bà chủ nhà hàng không có hành vi tấn công, chỉ dán ánh mắt lạnh lẽo dính nhớp lên người bọn cô...!Bốn người không muốn ở lâu bèn lên xe đi tiếp, nhanh chóng đến được trạm xăng dầu.
Biến cố xảy ra ở trạm xăng dầu ư?
Đường Tâm Quyết mở bừng mắt, nhìn con đường mịt mù sương trước mắt, gạch bỏ suy đoán này đi.
Không, các cô đã rời khỏi trạm xăng dầu thành công, thậm chí còn đi được đến cuối đường, muốn tìm kiếm nhà bà Mayas.
Sau đó biến cố mới xảy ra.
Không hoàn thành nhiệm vụ, phó bản load lại...!Hay nói đúng ra là các cô lại trở về với điểm xuất phát trên con đường này, có điều giờ đây từ bốn người biến thành ba người.
Ba người ngơ ngác tỉnh dậy, tưởng rằng cuộc thi vừa mới bắt đầu, vội vàng lái xe, nhìn thấy quán cà phê, nhà hàng, trạm xăng dầu...!Không ai biết người bạn cùng phòng biến mất đã đi đâu.
Đường Tâm Quyết cảm thấy, có lẽ vòng thứ hai cô đã biết điều gì đó, thế nên bọn cô cho thằng nhóc không mặt không có ác ý chiếc đồng hồ của Quách Quả.
Đương nhiên, có lẽ bọn cô không chỉ lưu lại có mỗi kí hiệu này.
Nhưng ở vòng thứ ba, các kí hiệu đã biến mất cùng với sự mất tích của Quách Quả.
Càng ít người, con đường lại càng trở nên nguy hiểm.
Ở vòng thứ hai hoặc vòng thứ ba, có lẽ bà chủ nhà hàng đã ra tay với các cô, qua trạm xăng dầu, và đến với kết cục thất bại không thể nào tránh khỏi.
Giống như cách thằng nhóc không mặt quơ tay múa chân vậy, bốn người trong phòng lần lượt bị lau sạch...!Cho đến vòng thứ tư, chính là bây giờ.
Chuyến du lịch trên quốc lộ này, chỉ còn lại một mình Đường Tâm Quyết.
Dấu vết tồn tại của bạn cùng phòng là mười vết bút máy trên menu quán cà phê, là chiếc đồng hồ đeo tay trong túi áo thằng nhóc không mặt, và là cơn đau trong đầu Đường Tâm Quyết.
Rốt cuộc cô cũng biết cơn đau này đến từ đâu rồi.
Máy triệu hồi nguy hiểm.
Trước khi kiểm tra, cô và Trương Du mua chiếc máy triệu hồi nguy hiểm đó, một khi Trương Du gặp nguy hiểm chiếc máy sẽ lập tức phát tín hiệu với cô.
Nguy hiểm càng cao, tín hiệu càng mạnh.
Trước khi làm bài kiểm tra không có cơ hội thử nghiệm xem nếu gặp nguy hiểm cường độ cao thì tín hiệu như thế nào, nhưng sau này khỏi cần thử nghiệm nữa rồi.
Đường Tâm Quyết dùng một tay ấn huyệt thái dương.
Tín hiệu sẽ biến thành cơn đau đầu, cảnh báo nguy hiểm liên tục từng giây từng phút.
Nhưng tín hiệu này cũng cho cô biết thêm một tin tức...
Trương Du còn sống!
- ---------------
"Rẹt rẹt..."
Gần giờ chiều, phía chân trời dần xuất hiện bóng tối báo động hoàng hôn sắp đến.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng phát nhạc đứt quãng, rốt cuộc nó lại mất tín hiệu lần nữa, tiếng rẹt rẹt cứ như nó đang cố cho cô biết điều gì.
Giờ Đường Tâm Quyết cảm thấy cái khế ước kia cũng giỏi thật, có lẽ nó đoán được "Tình bạn" của cô không đáng mấy đồng nên mới sửa cái radio nửa chết nửa sống như vậy.
Tác dụng lớn nhất của nó từ nãy đến giờ là hành hạ lỗ tai cô.
[Đánh giá: Đây là một cái radio trên xe không được tốt lắm, thỉnh thoảng nó sẽ cung cấp một ít tin tức, có lẽ đành phải dựa vào vận may vậy.]
Nghe radio phát ra những tiếng tạp âm đứt quãng, Đường Tâm Quyết nhạy cảm phát hiện, lớp sương mù phía cuối đường không còn dày đặc như lúc đầu.
Dường như con đường quốc lộ dài dằng dặc nhàm chán này đang lặng lẽ thay đổi.
Tinh thần của cô run lên, một dự cảm xấu xuất hiện.
Cô giảm tốc độ lại, nín thở tập trung suy nghĩ, những thông tin đã biết lướt qua trong đầu, cố gắng tìm cách hóa giải tình huống.
Tình huống xấu nhất, nếu lần này vẫn thất bại, cô trở thành người biến mất cuối cùng, vòng tuần hoàn sẽ không khởi động lại nữa.
Bọn cô sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội qua cửa, thậm chí sẽ bị nhốt trong phó bản này mãi mãi.
...!Nhưng tin tức vẫn quá ít.
Dù cô đã biết phó bản này có quy tắc luân hồi, có điều nếu muốn phá vòng luân hồi thì còn thiếu một tin tức quan trọng nhất: Nguyên nhân vì sao những vòng trước thất bại.
Trong trò chơi, nguyên nhân dẫn đến Bad Ending thường có hai trường hợp: Một, không đi thẳng theo con đường đã định; hai, đi thẳng theo con đường đã định.
Bị loại bởi trường hợp một thì chỉ cần tránh đi sai lầm đã phạm phải là có thể qua cửa an toàn.
Nhưng trường hợp hai lại khó giải quyết hơn nhiều.
Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm con đường phía trước, trong ánh hoàng hôn vàng rực trải dài khắp nơi, con đường càng ngày càng hẹp.
Chiếc xe mui trần không thể quay đầu lại, chỉ đành tiếp tục tiến lên.
Mặc dù còn chưa đi đến điểm cuối nhưng cô đã có dự cảm
Có lẽ mối nguy hiểm trong phó bản này chính là trường hợp hai.
Đi theo tuyến đường đã định sẵn, dù có cẩn thận không làm gì cũng vẫn đi vào chỗ chết, bởi vì chính sự tồn tại của con đường này đã đại diện cho thất bại rồi, nó khiến các cô trượt về phía vực sâu không thể quay đầu.
Chỉ có tìm được cửa ra đặc biệt, phá vỡ xiềng xích luân hồi, tìm được "Nhà bà Mayas" mới hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu.
Nhưng con đường này thẳng băng, không quay đầu lại được, không có bất kì khúc cua hay lối rẽ nào, ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có.
Từ từ.
Đường Tâm Quyết bỗng xiết chặt tay, một đáp án mà cô vốn nghĩ là tử lộ dần dần mở rộng ra.
Không, cô đã từng có cơ hội lựa chọn.
Cái cơ hội lựa chọn đó nằm lù lù trước mặt cô, nếu thật sự chính là nó, nếu chỉ còn duy nhất một khả năng...
Nếu như suy đoán này đúng, cô vẫn còn cơ hội!
Con đường càng ngày càng hẹp, chiếc xe mui trần nảy lên một cái như đang đi đường bằng bỗng chuyển sang đường gập ghềnh sỏi đá, rừng cây hai bên đường sát dần lại, chiếc xe khó khăn xuyên qua hàng cây tiến về phía trước.
Đúng lúc này, chiếc radio cuối cùng cũng rẹt rẹt hai tiếng, bắt được tín hiệu mẩu quảng cáo nào đó.
"Để phát triển du lịch đường quốc lộ ngoại thành...!Để tăng cường sự hứng thú của học sinh với việc du lịch ngoại thành, nâng cao an toàn...!Chúng tôi xin đưa ra một vài lời khuyên, tổng kết thành "Những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ", trở thành một môn bắt buộc trong chương trình học của tất cả các trường đại học, phân bố độ khó tương ứng với từng đại học..."
"Sau đây là các quy tắc chi tiết trong những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ..."
Tiếng radio vẫn chập chờn khi có khi không, chỉ có một phần nội dung phát ra.
"Xin hãy mang theo đầy đủ đồ ăn, bảo đảm sức khỏe trong quá trình du lịch..."
"Xin hãy chuẩn bị đầy đủ đồng đại học, tải bản đồ, xác nhận vị trí các cửa hàng trên đường...!Để bảo vệ thị lực của học sinh, chúng tôi thống nhất sơn các công trình kiến trúc thành màu xanh lục.
Không được vứt rác bừa bãi..."
Lần này radio nhiễu sóng rất lâu, cuối cùng nó mới phát ra một câu: "...!Xin hãy sớm tìm ra lối vào quốc lộ chính xác để đảm bảo giao thông thông suốt.
Nếu như tìm kiếm lối vào sai ngay từ đầu rất có thể sẽ rơi vào vòng tuần hoàn.
Thời gian gần đây phòng đào tạo đã tiếp nhận nhiều vụ án học sinh đi lạc trên quốc lộ, đang tiến hành điều tra."
Tiếng nhiễu sóng biến mất, radio "Xẹt" một cái rồi im lìm như cũ.
Cùng lúc đó, chiếc xe cuối cùng cũng vượt qua đoạn đường gập ghềnh, mặt đường vừa bằng phẳng trở lại thì cảnh tượng phía trước cũng đập vào mắt cô.
Phía cuối đường là một quán cà phê nhỏ hẹp nằm lẳng lặng ven rừng.
Người đàn ông đội mũ đầu bếp vô cùng quen mắt dán mặt lên cửa sổ, nở một nụ cười mơ hồ.
Con đường này là một vòng tròn không có lối ra!
Đường Tâm Quyết đạp phanh, nhưng chiếc xe hoàn toàn không dừng lại, nó vẫn lao về phía trước với tốc độ đều đặn, dường như tất cả mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô, lao về phía điểm cuối của bad ending đã được sắp đặt sẵn.
Đường Tâm Quyết thả tay lái ra, lúc này việc điều khiển chiếc xe đã không còn cần thiết nữa.
Mặt kính thủy tinh dâng lên từ bốn phương tám hướng, chiếc xe mui trần trở thành không gian kín ngăn chặn ý định thoát thân của cô.
Đây chính là nguyên nhân vòng nào cũng thất bại sao, khi người trên xe rốt cuộc biết mình sai ở đâu thì tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Không còn kịp...!Ư?
Vài giây sau, Đường Tâm Quyết không nhắm mắt lại mà dùng tốc độ nhanh nhất rút chiếc chai nhỏ màu trắng trong túi ra, tu một hơi hết sạch thuốc trong chai.
Đối với cô, khả năng "Không kịp" không phải trăm phần trăm, bởi vì cô có ba lần cơ hội thay đổi.
Món đạo cụ rút được từ sau bài kiểm tra đầu tiên nhưng đến giờ vẫn chưa sử dụng...!Thuốc hối hận!
[Một chai thuốc hối hận (cấp thấp): Cuộc sống này có tám chín phần mười không được như ý, khi uống chai thuốc hối hận này, bạn có % thay đổi quyết định tại một thời điểm nào đó.]
[Đương nhiên nó cũng có thể kế thừa kí ức trước lúc bạn uống thuốc.]
Trong chai thuốc có tất cả ba viên thuốc màu đỏ.
Chúng nó lần lượt trôi xuống thực quản, viên thứ nhất, viên thứ hai, viên thứ ba...
Trong nháy mắt khi cô nuốt viên thứ ba xuống, chiếc xe mui trần đã lao lên mặt đường quen thuộc, khung cảnh xung quanh chợt thay đổi...
- --------------
Một chiếc xe mui trần lặng im đậu cạnh tấm bảng hướng dẫn in chữ "Đường ngoại thành".
Trước mặt chiếc xe là một quán cà phê nhỏ màu xanh lục, thông qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, người đàn ông đội mũ đầu bếp nhìn cô gái trong xe vừa tỉnh lại, đang xuống xe nhìn ngó xung quanh, tiến đến gần vách núi đứt rời sau xe.
Ông ta nở nụ cười quái dị, thả thanh chắn xe xuống, chuẩn bị một ly cà phê nóng hổi, vẫy vẫy tay.
Nhưng cô gái lại lên xe, chiếc xe mui trần không tiến về phía trước.
Đường Tâm Quyết lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, sương mù tràn ngập con đường, nụ cười khoa trương trên mặt người đàn ông đội mũ đầu bếp, và cả bản đồ được vẽ sẵn.
Cô lái xe tiến lên, nhận lấy ly cà phê uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông đội mũ đầu bếp cười nói: "Chúc cô lên đường vui vẻ."
Đường Tâm Quyết gật đầu, sau đó chiếc xe mui trần bắt đầu từ từ lùi về phía ngược lại.
Người đàn ông đội mũ đầu bếp:???
Nụ cười cứng ngắc trên mặt ông ta biến thành kinh ngạc, ông ta áp mặt lên cửa sổ, hai mắt trợn trừng trừng dữ tợn...
Làn sương mù lạnh buốt ùa tới từ sau lưng, dòng chữ in trên ly cà phê chạm phải sương mù bắt đầu thay đổi.
[Tất cả kết thúc từ đây.]
Từ đầu đến cuối, nơi này là điểm bắt đầu và cũng là điểm kết thúc.
Cửa ra mà bọn cô muốn tìm ở ngay đây.
Đường Tâm Quyết đạp mạnh chân ga, chiếc xe lùi thẳng xuống vách núi!.