Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa, hay nói đúng hơn là tiếng phá cửa ập tới bất ngờ khiến mọi người không kịp chuẩn bị, các nữ sinh trong phòng ngủ giật mình, có không ít người lập tức rút đạo cụ ra, căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
"Đợi chút, ai ở ngoài vậy, sao bọn chúng lại muốn vào?"
"Cô không nghe thấy sao, kiểm tra vệ sinh đó!"
Mọi người nhớ tới, khi vừa tỉnh dậy đúng là có tiếng người thô lỗ giục bọn cô nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ chuẩn bị kiểm tra vệ sinh...!Nhưng ai mà biết lại kiểm tra nhanh vậy chứ.
Chưa đầy hai phút đã kiểm tra, vốn dĩ không cho bọn cô thời gian dọn dẹp mà!
Trong bầu không khí khẩn trương, nữ sinh búi tóc tên A Niệm cũng cố gắng nén nước mắt lại, run rẩy đi theo Tưởng Lam về giường số .
"Chết hết trong đấy rồi à? Nhanh mở cửa! Nếu không lát nữa chúng mày không xong với tao đâu!"
Cửa bị đập rung lên hai cái cứ như thứ ngoài kia sẽ phá cửa xông vào ngay lập tức vậy.
Người càng ở gần cửa thì càng thấy rõ ràng hơn, đồng thời còn bị tiếng đập rầm rầm làm cho ong hết cả tai.
Rất không khéo, giường số vừa đúng nằm ngay cạnh cửa phòng ngủ, nữ sinh búi tóc vừa ngồi xuống giường: "..."
Hu hu hu iem muốn về giường mình!
Khoảng chừng giây sau, tiếng đập cửa dừng lại, giọng nam bên ngoài để lại một câu uy hiếp dữ dằn: "Được, coi như chúng mày giỏi, chờ đó cho tao!"
Thấy người ngoài cửa như định bỏ đi, rốt cuộc có người không nhịn được, hoảng hốt hỏi: "Có phải chúng ta nên...!Mở cửa ra không?"
Người vừa nói chuyện là nữ sinh giường số , còn chưa dứt lời thì giường số ngay trên cô ấy đã lắc đầu nguầy nguậy: "Cô bị ngốc à, nếu bên ngoài là quỷ thì tất cả chúng ta sẽ chết đấy! Đừng quên cửa phòng ngủ dùng để làm gì!"
Có lẽ do lo ngại ở đây quá nhiều người nên cô ấy chỉ nói tới đó là thôi, cảnh giác không lên tiếng nữa.
"Nhưng ai có thể chắc chắn mở cửa sẽ phải chết chứ? Lỡ đâu không mở cửa mới là điều kiện tử vong thì sao?"
Đối diện giường số , giường số cất tiếng cười lạnh: "Đương nhiên tôi không có cố ý phản bác cô hay gì, tôi chỉ nêu ra câu hỏi hợp lý thôi."
"...!Tôi không hiểu các cô đang nói gì," Trong tiếng ồn ào nhốn nháo nói chuyện của mọi người, nữ sinh giường số bỗng dưng trở nên kích động: "Các cô đều là sinh viên đúng không? Có phải các cô cũng bị kéo vào một nơi gọi là "Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ" không?"
Phòng ngủ bỗng yên im lặng.
Đây chính là câu hỏi lớn nhất trong lòng tất cả mọi người, chỉ là ai cũng cẩn thận che giấu mục đích, không ai dám nói ra trước.
Hiện tại đề tài này đã bị giường số vạch trần rồi.
Trong group chat sóng não bốn người, Trịnh Vãn Tình ai da một cái: [Có thế chứ!]
Thật ra cô ấy định gào lên mấy lần rồi, nhưng lại bị ba người còn lại ngăn cản.
Quách Quả hoàn toàn không đồng ý: [Đại tiểu thư, cậu tỉnh táo chút, cậu xem tất cả mọi người trong phòng đang nhìn ai nào?]
Trịnh Vãn Tình không hiểu lắm: [Chậc, ai nói ra thì người đó không bình thường sao?]
Quách Quả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Bây giờ là tình huống đặc biệt mà! Tớ hỏi cậu nhé, cậu biết nếu muốn sống còn trên chiến trường thì bước đầu tiên quan trọng nhất là gì không?]
Trịnh Vãn Tình còn chưa kịp nghĩ ra đáp án thì giọng nói của Đường Tâm Quyết đã vang lên, trả lời câu hỏi của Quách Quả thay cô ấy: [Phân rõ địch ta.]
- --------------------
Nữ sinh giường số xuống giường, lúc phát hiện cả phòng đều đang nhìn mình thì vội vàng tự giới thiệu: "Tôi là sinh viên ngành tài chính kinh tế trường đại học Thanh Hà, tôi tên Âu Nhược Phỉ.
Nói thật, từ lúc bắt đầu trò chơi tới giờ, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa thấy ai khác ngoài chỉnh bản thân mình, các cô không biết lúc vừa mới tỉnh tôi vui đến phát điên thế nào đâu!"
Cô ấy nói xong lại không nhịn được lau nước mắt: "Tuy chúng ta không biết nhau, nhưng nếu đã cùng vào một bài kiểm tra thì chính là đồng đội bị buộc trên cùng sợi dây thừng rồi, chẳng lẽ chúng ta không nên giúp nhau cùng sống sót sao? Dù sao...!Dù sao chúng ta đều là con người mà, nếu chúng ta không tự đoàn kết thì ai có thể giúp chúng ta đây?"
Âu Nhược Phỉ nấc nghẹn, ngẩng đầu nhìn mọi người đầy chờ mong, nhưng lại không chờ được một câu trả lời đồng ý.
Tất cả mọi người đều im lặng, mấy nữ sinh gần giường cô ấy nhất càng vội vã lùi về phía sau, vẻ mặt chuyển từ cảnh giác thành nghi ngờ.
Âu Nhược Phỉ ngơ ngác há hốc miệng, không biết mình đã làm sai điều gì.
Đúng lúc cô ấy đang luống cuống tay chân thì giường số vừa mới phản bác giường số lại lạnh lùng lên tiếng: "Đúng là con người thì phải giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cô tin rằng trong phòng này tất cả đều là con người sao?"
Âu Nhược Phỉ: "..."
Cô ấy ngơ ngác trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
"Ít nhất là cô làm cách nào chứng minh mình là con người chứ không phải quỷ quái đội lốt đây?"
Âu Nhược Phỉ vội vã giải thích: "Tôi có thể cho các cô xem điện thoại! Thông tin trên app không thể làm giả được đúng không?"
Giường số âm u nói tiếp: "Thông tin trên app có làm giả được không tôi không biết, nhưng cô vừa không được tới gần người khác lại vừa phải chứng minh mình trong sạch thì chỉ có thể ném di động cho người khác xem thôi.
Nhưng cô có thể chắc chắn người mà cô đưa di động cho xem là con người thật sao?"
"..."
Âu Như Phỉ choáng váng toàn tập.
Cô ấy cho rằng đây là trò chơi đồng đội, nhưng trong mắt người khác lại là trò chơi ma sói sao?
Cô ấy toát mồ hôi lạnh: "Tôi...!Tôi không biết..."
"Được rồi, Kha Kha, cậu bớt cãi nhau chút đi."
Tưởng Lam cắt lời hai người họ.
"Là người là quỷ tạm không nói đến, chúng ta hãy giải quyết chuyện trước mắt cái đã.
Thứ ngoài cửa sẽ quay lại nhanh thôi, lần này chúng ta mở hay không mở cửa đây?"
Lúc này mọi người mới để ý Tưởng Lam nói chuyện nhỏ giọng thì không sao, nhưng một khi nói chuyện bình thường thì giọng khàn hơn nữ sinh bình thường rất nhiều...!Dường như cổ họng cô ấy từng bị thương.
Một vài ánh mắt lướt qua nhau xác nhận.
Bây giờ mọi người đã có thể nhận ra, Tưởng Lam giọng khàn giường số , Kha Kha độc miệng giường số và A Niệm búi tóc giường số quen nhau.
Nếu như bọn họ đều là sinh viên loài người bình thường thì hẳn ba người đó là bạn cùng phòng.
Quách Quả nhỏ giọng: [Tớ đã dùng mắt âm dương và sợi dây chuyền xác nhận rồi, có vẻ ba người đó không phải quỷ quái đâu.]
Về phần những người còn lại thì chỉ là không quá khác thường, tạm chưa thể xác nhận được.
Thấy nhóm Tưởng Lam đã xuống giường, những người khác cũng tốp năm tốp ba rời khỏi giường mình, nhanh chóng chia ra làm nhóm rõ rệt.
Trịnh Vãn Tình đang cố gắng nhớ mặt mọi người há hốc mồm: [Toi rồi, bọn họ rời khỏi vị trí hết rồi, tớ không nhớ rõ ai với ai nữa!]
Quách Quả: [Cậu đừng có lo, chắc chắn Tâm Quyết nhớ rồi, màu lại đây đi!]
Ba người nhanh chóng xuống giường đi về phía Đường Tâm Quyết, nhưng đi đến cạnh giường mới nhớ ra: Giường của Đường Tâm Quyết là giường số tầng trên.
Ba người không thể leo lên trên đó được, chỉ đành đứng dưới nhìn lên, trông qua cứ như ba người đang vây chặt giường số lại vậy.
Nữ sinh tóc búi đúng lúc bị vây vào giữa cảm thấy nguy hiểm khắp nơi:...!QwQ
Đường Tâm Quyết phá vỡ bầu không khí lúng túng này, cô chống tay lên giường nhảy thẳng xuống đất, ung dung đi đến trước cửa phòng ngủ, ngón tay trắng trẻo gõ gõ cánh cửa gỗ cũ kĩ.
Bầu không khí trong phòng ngủ đông cứng, không ít người nghĩ rằng cô định mở cửa, sợ đến mức bật dậy hô lớn.
Nhưng Đường Tâm Quyết lại rụt tay lùi về phía sau, xoa xoa lớp bụi mỏng trên tay: "Cánh cửa này trông thì cũ kĩ nhưng chắc chắn lắm, không có dấu vết hư hỏng, tạm thời không phải lo thứ ở ngoài phá cửa xông vào."
"Sao lại không phải lo?" Có người bật thốt lên.
Tưởng Lam cũng đồng ý với ý kiến của cô: "Ban nãy tiếng đập cửa to như thế, cửa bị đập đến lõm cả vào trong mà còn khôi phục như thường được, chứng tỏ nó thật sự là một lá chắn bảo vệ, chỉ cần chúng ta không chủ động mở cửa thì tạm thời không có nguy hiểm gì đâu."
Có lý.
Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, không phạm phải điều kiện tử vong ngay từ đầu là được.
Giường số độc miệng lại bắt đầu chất vấn: "Nhưng lần đầu tiên thứ bên ngoài không mở được cửa không có nghĩa là những lần sau cũng không mở được.
Dựa theo đặc điểm của trò chơi tháp phòng thì sức tấn công của quái lần sau sẽ..."
Còn chưa dứt lời cửa đã rung lên bần bật, tiếng chùy nện cửa kêu rầm rầm!
"...!Mạnh hơn lần trước." Giường số nhún vai.
Mọi người:...!Tự nhiên cô tiên đoán cái qué gì chứ hả!
"Mở cửa! Mở cửa!"
Tiếng kêu gào ngoài cửa rít lên, dường như có rất nhiều người đang kêu cùng một lúc, lẫn trong đó là sự uy hiếp mơ hồ.
Đường Tâm Quyết tập trung suy nghĩ nửa ngày, không quan tâm đến chuyện cánh cửa bị đập lung lay sắp sập, ngược lại cô còn đi đến gần cánh cửa hơn.
Mọi người hít khí.
Mọi người không hề nghi ngờ gì, chỉ cần cánh cửa kia bị đẩy mở ra, nữ sinh mỏng manh như tờ giấy này sẽ bị thổi bay ngay lập tức.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà ba người bạn cùng phòng của nữ sinh kia vẫn đứng im không nhúc nhích, không hề có ý định tiến lên ngăn cản gì cả!
Hoặc là quỷ quái giả mạo con người, hoặc là tình chị em phòng ngủ plastic.
Những người khác nhanh chóng suy đoán.
Hiển nhiên bản thân thiếu nữ đó không cảm thấy nguy hiểm, thậm chí sau khi đến gần cửa cô còn vừa dùng tay đè cửa lại vừa hỏi vọng ra ngoài: "Mấy người là ai?"
Ngoài cửa lập tức trở nên hưng phấn: "Hóa ra còn sống...!Mở cửa nhanh, bọn tao đến kiểm tra vệ sinh đây!"
Đường Tâm Quyết thờ ơ: "Kiểm tra vệ sinh cũng phải dưới danh nghĩa nào đó.
Mấy người là hội học sinh, quản lý kí túc xá, phòng giáo vụ trường hay là nhân viên công tác ở chức vụ nào khác?"
Dường như ngoài cửa không ngờ sẽ bị hỏi câu này, sột xoạt sột xoạt hai giây sau mới trả lời: "Bọn tao là quản lý kí túc xá.
Chúng tao đã thông báo hôm nay kiểm tra vệ sinh từ lâu rồi, nếu không mở cửa thì bọn tao sẽ phá cửa."
"Đúng, đập tan phòng ngủ ra, xem đến lúc đó chúng mày khóc thế nào, khặc khặc..."
Ngoài cửa cất tiếng cười hèn hạ bỉ ổi.
Trong mắt Đường Tâm Quyết lóe lên tia cười lạnh, cô quay người lại nhìn phòng ngủ.
nữ sinh còn lại đều đang nhìn chằm chằm cửa ra vào, phần lớn là căng thẳng mù mờ, số ít thì như đang suy ngẫm điều gì, trong đó có Tưởng Lam.
Ánh mắt Tưởng Lam chạm phải ánh mắt Đường Tâm Quyết, cô ấy ngẩn ra rồi hơi gật nhẹ đầu, khàn khàn nói: "Những kẻ ngoài cửa này không phải tới kiểm tra vệ sinh.".