Lượm ít cành khô xếp thành đống lửa, Tô Hàn ngồi xuống ở bên cạnh, thuận tiện điều chỉnh tâm trạng.
Quy tắc trò chơi là, tỷ lệ người chơi sống sót dưới %, người sống sót đạt thành điều kiện qua cửa, có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. Tỷ lệ sống sót dưới % coi là người sống sót hoàn thành cực hạn khiêu chiến, sẽ nhận phần thưởng bổ sung.
Bởi vậy có thể thấy được, người chơi đào thải thế nào, hệ thống cũng không quan tâm.
Muốn sinh tồn đến cuối cùng, đại thể có loại phương án. Loại thứ nhất, không ngừng liệp sát người cạnh tranh, thẳng đến khi tỷ lệ sống sót dưới %. Loại thứ hai, tìm được đầy đủ vật tư sau đó trốn đi, lẳng lặng đợi người cạnh tranh bị nốc-ao.
Trên thực tế, hai loại phương án có ưu có khuyết.
Loại phương án thứ nhất, chiến đấu cường độ lớn, nhân vật con mồi, tay thợ săn chuyển đổi lẫn nhau, hơi không chú ý sẽ lật thuyền. Thế nhưng nếu như thuận lợi, e rằng giờ đồng hồ là có thể kết thúc phó bản.
Loại phương án thứ hai, chiến đấu cường độ thấp, chỉ cần một bên tiêu hao vật tư, một bên lẳng lặng đợi là được. Mặc cho vũ lực đối thủ cao tới đâu, một ngày độ sạch sẽ, độ chắc bụng hao hết, giá trị thể lực bắt đầu nhảy cầu. Khuyết điểm duy nhất là, tích trữ hàng hóa quá nhiều dễ dàng bị để mắt tới. Chẳng may không giấu kỹ, bị bao vây, rất dễ lành lạnh.
Đang cân nhắc, một giọng nam chất phác vang lên, “Nè, có đồ ăn không?”
Tô Hàn phát hiện có người tới gần, ngẩng đầu cực nhanh. Chỉ thấy một người thanh niên lưng hùm vai gấu đang đứng ở trước mặt của cô, cầm trong tay súng ống không biết tên, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
“Hỏi cô đấy, sao không để ý đến tôi?” gương mặt thanh niên thật thà, phảng phất là người thẳng tính.
Tô Hàn luồn bàn tay vào túi bao tử, lặng lẽ cầm một cái phi châm gây tê siết trong tay — người chơi có thể sống đến bây giờ, không ai dễ trêu. Tin tưởng đối phương an toàn vô hại, chẳng khác nào hãm hại chính mình.
“Tại sao tôi phải đưa đồ ăn cho anh?” mặt cô không thay đổi đưa ra vấn đề.
Người thanh niên ưỡn ngực, trịnh trọng nói, “Cô cung cấp đồ ăn, tôi làm vệ sĩ cho cô, cam đoan không có việc gì!”
“Không cần.” Tô Hàn cứng rắn trả lời, “Tôi thích đợi một mình, anh đi nhanh lên đi.”
Sắc mặt người thanh niên nghiêm một chút, chăm chú tỏ thái độ, “Thức ăn tôi nhất định phải thu vào tay. Không chịu thuê thì tôi đành cướp vậy.”
Tô Hàn, “…”
Nửa giờ trước, cô ân uy đều làm, lấy được mồi lửa. Nửa giờ sau, nhân vật trao đổi, cô đổi thành người bị ép buộc.
“Nếu làm được, anh có thể thử xem.” Tô Hàn cực kỳ kiên cường, không sợ hãi.
Người thanh niên, “…” Diễn biến vở kịch này hình như không đúng lắm.
Bởi vì có bài tẩy, cho nên mười phần phấn khích, hay không nắm chắc chút nào, lại cố ý lừa anh? Người thanh niên quan sát tỉ mỉ, hình như muốn nhìn thấu đối thủ.
Tô Hàn thản nhiên nói, “Tôi muốn ở một mình. Nếu như không có chuyện gì khác, mời rời khỏi.”
Chiến đấu cả ngày, cô sắp mệt thành chó, bây giờ không có sức lực dư thừa đánh lộn. Lại nói, súng ống xử lý rất phiền phức. Không phải vạn bất đắc dĩ, cô không muốn ra tay với con người trước mặt.
Biểu cảm người thanh niên không ngừng thay đổi, hình như đang so sánh lợi và hại. Qua hồi lâu, anh than nhẹ một tiếng, chủ động buông tha, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đi xa, Tô Hàn nhẹ giọng lầm bầm, “Chỉ một mình tôi, buổi tối không ai gác đêm, cái này làm sao ngủ… Chung Duệ lạc đường à? Làm sao vẫn chưa thấy bóng người?”
Cùng lúc đó, Đới Tuệ gặp phiền toái
Người tất cả cái túi bao tử đại biểu thu gặt ba đầu người, dưới tình huống một đối một, người chơi sẽ lẩn tránh. Thế nhưng, số người chơi không tìm được vật tư không phải số ít.
Sau khi đàm phán với Đới Tuệ thất bại, có người không đi, ngược lại trốn ở gần đó, cũng chủ động liên lạc với những người khác. Dần dần, một tiểu đội bốn người tạm thời được thành lập.
Mã tấu, côn kẻ mày (), súng ống, cung dài, chú ý chiến đấu xa và cận chiến, sắp xếp khá hợp lý.
() Côn kẻ mày chủ yếu được tạo thành từ sáp ong, có chiều cao đến lông mày con người nên được lấy tên này. Côn kẻ mày là loại vũ khí đại diện của phái Thiếu Lâm Tự từ khi sư dùng côn cứu vua thời Đường, côn Thiếu Lâm Tự nổi tiếng thiên hạ. Nguồn: qqgfw.com.
() Cung dài, tiếng Anh gọi Longbow, là một loại cung cao – gần bằng chiều cao của người sử dụng – cho phép người bắn cung rút khá dài. Nguồn: wikipedia.
Người dẫn đầu đè thấp tiếng nói, khẽ nói, “Sau khi loại mục tiêu, mỗi người có thể nhận một cái túi bao tử. Cho nên mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, hoàn thành việc này!”
Ba người còn lại nhao nhao gật đầu đồng ý.
Nét mặt người cầm đầu mỉm cười, hình như yên lòng, nhưng trong lòng cười nhạt. Mặt ngoài êm thấm, bầu không khí hòa hợp, trong đầu đến cùng nghĩ như thế nào, chỉ có bản thân biết. Có điều không quan hệ, cướp được túi bao tử anh sẽ bỏ chạy, không cho những người khác cơ hội nội chiến lật mặt.
Dưới sự hướng dẫn của người cầm đầu, bốn người bao vây Đới Tuệ.
Đới Tuệ phát hiện xung quanh đều có người, trong nháy mắt ngạc nhiên đến ngây người. Có điều rất nhanh cô bình tĩnh, nhướn mày cười nhạt, “Sợ tôi thu hoạch đầu người không đủ, cho nên cố tình đưa qua thêm vài cái hả?”
“Tôi không tin, một chọi bốn cũng có thể thắng!” người dẫn đầu vung tay lên. Trong nháy mắt, viên đạn bắn ra, mũi tên bắn thẳng đến mục tiêu.
Trong lòng bàn tay Đới Tuệ ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù rất muốn cậy mạnh, giả vờ không sao, nhưng không có kho hàng tùy thân, độ khó một chọi bốn rất cao.
Đột nhiên, cô nảy sinh một kế, ném một cái túi bao tử ra ngoài.
Đới Tuệ vốn định tranh thủ lúc người cúi đầu nhặt bao đẩy người kia, sau đó xông ra. Ai ngờ người thanh niên cầm súng nhanh nhẩu cầm túi, sau đó không chút do dự xoay người bỏ đi. Cước bộ rất lớn, chỉ chốc lát sau anh ta bỏ chạy mất hút.
Đới Tuệ, “…”
Đội tạm thời, “…”
Tiêu diệt Đới Tuệ, mỗi người có thể chi một cái túi bao tử. Bây giờ nếu có túi bao tử, như vậy có giết Đới Tuệ hay không chẳng quan trọng với anh, mục tiêu đã đạt được.
Vì vậy người này kiên quyết bỏ chạy, chẳng thèm liếc nhìn đồng đội tạm thời.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ba đồng đội tạm thời mắng người này không nói nghĩa khí. Nhưng mắng thì mắng, trong lòng bọn họ rõ ràng, nếu thay đổi vị trí, có lẽ bọn họ cũng đưa ra lựa chọn giống vậy.
Còn có ba người, không nhất định đánh thắng. Có thể sống đến bây giờ, họ đều khó đối phó. Đới Tuệ than nhẹ một tiếng, lập tức chạy như điên.
“Đuổi theo!” người dẫn đầu quyết định thật nhanh.
Vì vậy Đới Tuệ chạy ở phía trước, ba người đuổi đằng sau, có vẻ không chết không dừng.
Tô Hàn đang ăn tối, chỉ thấy một người chạy tới như điên, thở không ra hơi. Biểu cảm… có chút bối rối.
Tô Hàn, “…”
Ngày hôm nay đã là lần thứ mấy cô gặp chuyện này hả? Buổi tối, có thể yên tĩnh một chút hay không! Công tác sáng h về h đã quá khổ, chơi một trò chơi rác rưởi phải tăng ca giờ, thật cạn lời.
Người đó càng lúc càng gần, Tô Hàn khẽ run, đó không phải là cô gái cho cô mồi lửa à?
Đới Tuệ chạy đến bên cạnh đống lửa thì dừng lại, vừa thở dốc vừa nói chuyện, “Tôi bị ba người truy sát, bọn họ lập tức sẽ tới. Cô đã nói sẽ giúp tôi đúng không? Hỗ trợ cản một người là được, ta xử lý hai tên kia. Sau khi thành công, tặng toàn bộ túi bao tử bọn họ có cho cô cũng được!”
Tô Hàn nói thầm trong lòng, cô muốn nhiều túi bao tử như vậy làm cái gì? Sợ mình không bị để mắt tới à!
Có điều ngoài mặt, cô gật đầu, “Tổng cộng ba người đúng không? Không thành vấn đề.” không cần Đới Tuệ ra tay, một mình cô xong việc.
Tiếp theo, Tô Hàn lấy ra hai phi châm gây tê từ trong túi, sẵn sàng đón quân địch.
Đới Tuệ rũ xuống tầm mắt, âm thầm cảnh giác. Ba người truy đuổi đều là đàn ông, ít gánh nặng, không thể bỏ rơi được. Ngoại trừ tìm người xin giúp đỡ, cô không có cách nào khác.
Nhưng, không có nghĩa người trước mặt này tốt. Có lẽ là vừa ra khỏi hang hổ, lại vào nhầm ổ sói chưa biết chừng. Mặc dù như thế, cô cũng muốn đánh cược một lần, thử tìm lối ra.
Rất nhanh, truy binh chạy tới.
Phát hiện trước mặt có hai cô gái, ba người đều sửng sốt. Song ngay sau đó, bọn họ bị sáu cái túi bao tử thu hút ánh mắt. Nếu như vụ này thành công… tim ba người đột nhiên đập nhanh hơn.
Một mã tấu, đồng thời côn kẻ mày, một cung dài. Tô Hàn nhíu mày, đi thẳng tới người cầm cung. Song không ngờ người nọ bị tới gần, quyết đoán ném cung dài, lấy ra dao găm chơi vật lộn.
Tô Hàn không những không giận mà còn lấy làm mừng, cầm gậy bóng chày trực tiếp xông lên. Cô không dùng tới kỹ xảo, chính là nhanh chóng dùng gậy gộc quật vào mục tiêu, làm tổn thương lẫn nhau.
Bên kia, Đới Tuệ cầm ngược dao găm, dũng cảm lấy một chọi hai.
Mã tấu vung xuống, cô linh hoạt né tránh thuận tiện đâm dao găm vào chân mục tiêu.
Côn gỗ quét ngang, cô né tránh ngay tại chỗ, công kích mắt cá chân đối thủ.
Ba người chiến đấu thành một nùi. Hai vị người chơi nam tính càng đánh càng kinh hãi, công kích của bọn họ đa số thất bại, chỉ có số ít trúng người mục tiêu. Nhưng đối phương thì sao? Dao găm quẹt khắp nơi, không biết chế tạo ra bao nhiêu vết thương!
Một người trong đó không may, thậm chí dính trạng thái xấu “Máu chảy”.
Vốn dĩ họ cảm thấy, người chơi nữ trời sinh yếu đuối, lợi hại hơn nữa cũng có giới hạn. Nhưng bây giờ, hai người không kiềm chế nổi hoài nghi nhân sinh. Con người trước mặt này thật sự là người chơi nữ à? Sao tỉ thí còn mạnh mẽ hơn người chơi nam hả? Lấy một chọi hai, không hề rơi xuống thế yếu!
Hai người chỉ là bồn chồn trong lòng, anh chàng đấu một mình với Tô Hàn lúc này khuôn mặt tái mét. Hai người trao đổi tổn thương, giá trị thể lực của anh ta “Tăng tăng tăng” giảm xuống, đảo mắt đã rớt gần %. Tốc độ giảm của đối phương cực kỳ chậm rãi, lúc này còn dư lại %, thoạt nhìn cực kì dồi dào.
Anh quả thực muốn lôi cổ áo đối phương gào lên, dựa vào cái gì hả? Mọi người đều công kích yếu điểm, không phòng ngự, làm sao cô hiếm khi chịu đánh, đây không phải là ăn gian à!!
Nhưng, dù sao cũng là người chơi có kinh nghiệm, mặc kệ đối mặt khốn cảnh thế nào, anh đều có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, lý trí phân tích. Vì vậy, người này hít sâu một hơi, biểu cảm không khống chế được, mơ hồ có chút vặn vẹo, “Cuối cùng cô là cấp mấy? Lượng máu này,… ít nhất … , hả!?”
“Anh đoán xem, đoán đúng sẽ nói cho anh biết.” Tô Hàn tâm huyết dâng trào, hiếm khi nhây một lần.
Người nọ, “…”
Đối thủ tất cả lượng máu cấp bậc BOSS, còn đánh như thế nào? Luôn cảm giác mình ăn no căng bụng không có chuyện gì, đặc biệt chạy tới nghìn dặm tặng đầu người.
“Thương lượng được không?” bỗng nhiên, Tô Hàn dùng giọng rất khẽ nói, “Đưa anh một cái túi bao tử, điều kiện là lập tức phản bội, hỗ trợ giết chết hai đồng đội.” thời gian kèo dài lâu, cô lo lắng cô gái lấy một chọi hai không nhịn được.
“Bọn họ chết, tôi có sống nổi không?!” người nọ kiên quyết không làm.
Tô Hàn bĩu môi, hờ hững, “Lẽ nào anh cho rằng hiện tại có thể sống? Bọn họ có chết hay không không biết, đánh với tôi, anh tuyệt đối chết chắc.”
Người kia nhất thời nghẹn lời.
Tô Hàn nói chậm, vẻ mặt tang thương nói, “Tôi hôm nay đã loại vài người, đã rất mệt mỏi. Sớm giải quyết xong mọi việc, mọi người sớm nghỉ ngơi.”
Người nọ ngẩng đầu, rất lo lắng, “Cô cam đoan, sau đó sẽ thả tôi đi?”
Tô Hàn khuyên bảo thành thật, “Cứ lằng nhằng, bây giờ anh sẽ lạnh.”
Người nọ lau mồ hôi lạnh trên trán, biểu cảm quyết tuyệt, “Tôi đi.”
Rất nhanh, anh gia nhập vào cuộc chiến.
Kẻ cầm đầu cho rằng tới giúp đỡ, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng. Ai biết một giây kế tiếp, phần bụng bị đồng minh thọc dao.
Gương mặt kẻ cầm đầu ngạc nhiên không tin nổi, nửa ngày nói không ra lời.
Đới Tuệ không biết vở kịch này kiểu gì, chân mày hơi nhíu.
Tô Hàn đúng lúc xuất hiện, giải thích rõ, “Người này bị tôi kêu gọi đầu hàng, tăng tốc kết thúc chiến đấu.” nói xong, gậy bóng chày nghiêm khắc vung ra.
Xúi giục? Còn có kỹ năng này hả? Đới Tuệ lập tức không nói. Lấy lại bình tĩnh, lúc này cô mới vung dao găm đuổi kịp.
Rất nhanh, kết thúc chiến đấu. Hai gã truy đuổi hóa thành ánh sáng trắng, ôm nỗi hận đi.
Nhưng lúc này, ba người còn lại đứng cách xa nhau, giống như… cẩn thận phòng bị lẫn nhau.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Hàn: Không cho thì tôi cướp. (đàm phán vỡ tan, bắt đầu đánh lộn)
Người thanh niên: Không cho thì tôi cướp. (đàm phán vỡ tan, quay đầu bỏ đi)
Ừm, anh chỉ tùy tiện nói mấy câu…