: Lạm Phát ()
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Kho tuỳ thân có ô, mỗi một ô chứa tối đa món cùng một mặt hàng.
Nếu như chỉ tập trung tìm và cố gắng độn món vật phẩm hữu dụng nhất, thì đó sẽ hoàn toàn đi vào lối mòn.
Ví dụ như bây giờ, băng y tế, hộp thuốc chống viêm và ná cao su chiếm hết ô trong kho tuỳ thân.
Nhưng nếu có thể nhét cả thứ đó vào một chiếc ba lô rỗng rồi cho vào kho thì chỉ chiếm có ô thôi.
Một nửa không gian trong túi vẫn còn trống.
Đây là lỗ hổng.
Trong túi có thể trống đi một nửa chính là chênh lệch.
Tất nhiên, sau khi cho đồ lặt vặt vào thì balo không thể xếp chồng lên nhau, mỗi ô chỉ đựng được một cái.
Ở một khía cạnh nào đó, điều này đang từ bỏ lợi thế về số lượng của kho tuỳ thân, đổi thành không gian dự trữ.
Kích thước của balo rất lớn, một ô có thể để được bao nhiêu thứ.
Quan trọng hơn, cô có thể để chocolate, kẹo, xúc xích giăm bông, sữa bò, bánh mì đen, các loại đồ ăn vặt khác nhau! Các hạn chế về loại mặt hàng không tồn tại nữa.
Tô Hàn gần như trong chốc lát đã phản ứng kịp, nhưng ngay giây tiếp theo cô lại có ý tưởng khác - Có thể thay thế ba lô bằng một cái rương lớn.
Bên cạnh, cô gái trẻ nói tiếp: "Tôi thử rồi, sau khi đặt đồ lặt vặt vào, một chiếc balo chiếm ô.
Cô có thể chia ra túi đựng thực phẩm, túi đựng đồ dùng hàng ngày, túi y tế, túi đựng dụng cụ, túi đựng đồ lặt vặt,...vân vân.
Túi rất lớn, có thể chứa được nhiều thứ trong đó, bất kể trọng lượng như thế nào."
"Đi đường mang theo balo rất bất tiện, nhìn quá bắt mắt, bỏ vào trong kho tuỳ thân sẽ không có vấn đề."
"Sau khi trang bị hàng trong kho tuỳ thân đầy đủ, trước mắt đủ để chống đỡ trong game tiến vào phó bản tiếp theo.
Dù sao cũng phải bổ sung trước khi vào phó bản tiếp theo thôi? Thông quan sẽ có phần thưởng, có thể dùng điểm để mua trong thương thành của game."
Tô Hàn vui mừng khôn xiết, lập tức thử một chút.
Quả nhiên balo có thể bỏ vào kho tuỳ thân, hơn nữa lấy dùng vật phẩm vô cùng thuận tiện.
Cô lấy ra cục xà phòng, nghiêm túc nói: "Phương pháp sắp xếp rất hữu dụng, đây là cô xứng đáng được nhận."
Cô gái trẻ cầm trên tay một cục xà phòng mới nhận được, bỗng nhiên nói: "Dùng nước suối và bánh mì đen làm thù lao thì cô có thể dễ dàng thăm dò những điều mình muốn biết từ miệng mọi người.
Trong hoàn cảnh hiện nay nhu yếu phẩm so với tiền dễ dùng hơn."
Tô Hàn bật cười "Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở."
Cô gái trẻ không biết tại sao luôn có cảm giác rằng mình đang chiếm tiện nghi người khác, nhìn Tô Hàn thật kỹ, chủ động nói: "Tôi tên là Du Bảo Văn, còn cô?"
"Tô Hàn."
"Hy vọng phó bản sau này có cơ hội gặp lại." Nói xong Du Bảo Văn liền rời đi.
Tô Hàn không để trong lòng, vội vàng chạy tới chợ kiếm rương trữ hàng.
Chỉ chốc lát sau, cô dùng gói mì đổi được rương đựng siêu lớn L, mỗi rương còn mới ít nhất %, sức chứa đặc biệt lớn.
Sau khi sắp xếp lại, Tô Hàn thuận lợi nhét tất cả đồ vào kho tuỳ thân, để lại rất nhiều không gian.
Ngày hôm sau đúng giờ.
Âm báo máy móc của hệ thống đúng giờ tuyên bố "Vào ngày thứ , mặt bằng giá cả tăng %."
"Không còn đủ điện.
Bắt đầu từ hôm nay, nguồn cung cấp điện bị hạn chế.
Nhà dân bị cúp điện tiếng mỗi ngày, sau giờ tối sẽ mất điện hoàn toàn."
"Nếu bây giờ bà chủ còn bán mì thì một tô cũng tốn khoảng . Bei rồi." Tô Hàn lẩm bẩm "Tình hình càng ngày càng loạn, nguy hiểm từng bước đến gần, chỉ không biết khi nào mới đến giới hạn cuối cùng."
Cô lắc đầu, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
"Mẹ ơi, con đói." Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên có chút làm nũng.
Mũi người mẹ trẻ chua xót, suýt rơi nước mắt.
Trong nhà từ lâu đã không còn cơm ăn, giờ lại không có điện nước, không biết sống sao nữa.
"Ngoan, ráng nhịn chút, lập tức không đói bụng nữa." Người mẹ miễn cường cười, dịu dàng an ủi con mình.
Tuy nói vậy nhưng trong mắt vô cùng mờ mịt.
Không có việc làm, không có tiền mua nổi thức ăn, cho dù cô nguyện ý vứt bỏ mặt mũi ra đường xin ăn cũng không có ai bố thí cho cô một miếng.
Người mẹ trẻ dần dần nắm chặt tay - Dù có đi cướp đi nữa thì cũng không thể cứ nhìn con mình chết đói được!
Đúng lúc này, có hai miếng bánh mì từ trên trời rơi xuống.
"Mau ăn đi." Một cô gái tốt bụng giúp đỡ.
"Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều!" Người mẹ vội vàng đút cho đứa trẻ ăn, sợ rằng bánh mì vất vả mới lấy được bị cướp mất.
Cô gái tốt bụng mới vừa nở một nụ cười vui vẻ, bỗng nhiên không biết từ đâu ra xuất hiện rất nhiều người vô gia cư vây lấy cô bé.
"Tôi chết đói quá.
Cô gái tốt bụng cho tôi ăn với."
"Một miếng bánh mì là được.
Lấy được bánh mì tôi sẽ rời đi ngay."
"Đứa con ba tuổi nhà tôi đã đói hai ngày rồi, xin cô giúp bé với!"
Cô gái hoảng sợ một trận, chỉ đành tiếp tục lấy bánh mì ra để đuổi những người trước mặt.
Nhưng khi được đưa gần hết đồ ăn thì đám đông vẫn không giảm mà ngày càng tụ tập đông hơn.
Nói một cách thô thiển thì có tận năm mươi sáu mươi người.
"Tôi cũng không có gì để ăn! Tôi hết đồ rồi!" Cô gái tốt bụng không nhịn được la to.
Đám người vây quanh nàng căn bản không tin.
"Tại sao chỉ cứu họ mà không cứu tôi? Tôi cũng chết đói đây!"
"Cô nhất định còn có cái gì để ăn, mau đưa cho tôi."
"Vì con, tôi nhất định phải lấy được bánh mì về!"
Trong khi đang nói chuyện, mọi người đứng lên đùn đẩy nhau.
Cô gái tốt bụng như muốn phát điên.
Qua một lúc lâu rốt cuộc cô cũng nhớ sau ngày đã là qua màn, có thể truyền tống đi bất cứ lúc nào.
Vì vậy cô lật đật gửi yêu cầu với hệ thống, nhưng mà lúc này đã muộn rồi.
Yêu cầu không được đáp lại, hành động của đám đông giận dữ càng trở nên ngang ngược hơn.
Chỉ trong tích tắc, cô gái tốt bụng bất lực ngã xuống, thể lực trở về con số không.
Người mẹ trẻ vội vàng che mắt cho con mình, rơi nước mắt vì áy náy và sợ hãi - Ở đây là nhân gian sao? Rõ ràng là địa ngục!
Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đôi mắt trũng sâu, râu ria lộn xộn, cả người rơi vào trạng thái chán chường.
Hắn là một tay bán đồ cũ, thường xuyên vào lúc sáng sớm , giờ trời còn chưa sáng đã xếp hàng ngay cửa siêu thị.
Thường phải mất bốn hoặc năm tiếng hắn mới có thể cướp được thức ăn hoặc nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó đi chợ đen để đổi lấy bánh ngô hoặc bánh mì đen rẻ tiền, miễn cưỡng nuôi cả gia đình.
Nhưng bây giờ tình cảnh của hắn càng ngày càng khó khăn.
Bất cứ thứ gì có thể làm no bụng, dù là gạo hay bột đều khó có thể nhìn thấy trên các kệ hàng siêu thị.
Nước uống, thực phẩm, thuốc men, đồ dùng cần thiết được bày trên kệ ngày càng ít đi, nhưng ngày càng có nhiều người cho rằng mình là kẻ bán đồ.
Chưa kể nhiều khi vơ vét được hàng mà vừa ra khỏi siêu thị lại bị cướp.
Ăn no bụng đã trở thành một niềm hy vọng xa vời.
Thậm chí hắn còn cảm thấy rất khó để đảm bảo rằng một nhà già trẻ không chết đói.
Không thì...hắn cũng đi cướp? Nghĩ đến ông cụ ở nhà, trẻ em và người trung niên ở nhà, môi mím thành một đường thẳng, trong lòng thoáng quyết định.
Chim chóc và dã thú tuyệt chủng, tôm cá đều bị đánh bắt, trái cây dại bị hái, vỏ cây và rễ cỏ ăn gần hết, càng ngày càng có nhiều người rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Trong khu chung cư, cửa của một số ngôi nhà mở toang, các phòng trống không, không có gì cả.
Rõ ràng là cả gia đình bỏ trốn hoặc gặp phải cướp.
Tô Hàn phát hiện một căn phòng trống ở lầu mười, bên trong không có ai, cửa chống trộm vẫn còn tốt.
Cô vào phòng tiện tay đóng cửa lại, sau đó bưng nồi và bát ra chuẩn bị nấu mì.
Vặn vòi nước, nước màu vàng chảy ra, kim loại trong nước quá cao, chứa nhiều rác rưởi, khiến người ta sau khi nhìn thấy đã cảm thấy không ăn được chứ đừng nói đến việc nấu ăn bằng nước này.
Tô Hàn nhanh chóng tắt vòi, đổ nước suối vào trong nồi rồi bắt đầu đun nước, may mà khí gas vẫn có thể dùng được.
Một lúc sau nước đã sôi, Tô Hàn cho mì gói và gia vị vào nồi, đồng thời bước sang một bên đóng toàn bộ cửa sổ lại - Mì ăn liền không tốt ở điểm này, nó có mùi thơm đặc biệt, người khác có thể dễ dàng men theo mùi thơm tìm đến đây.
Chẳng mấy chốc mì đã chín, Tô Hàn cho mì và súp vào tô, "xì xụp" ăn một ngụm lớn, hạnh phúc híp mắt.
Dưới tình huống hiện tại, có thể yên tĩnh ăn một miếng mì nóng chắc chắn là chuyện may mắn vô cùng.
Không ngờ một ý nghĩ tương tự vừa lóe lên trong đầu cô, trên hành lang đã có tiếng đuổi theo và hò hét.
Tô Hàn "..."
Đám người này mũi chó hay sao vậy? Cách một lớp cửa chống trộm và cửa sổ mà cũng có thể ngửi thấy mùi mì à?
Cô nhìn ra ngoài bằng mắt mèo thì thấy ông chủ bán đồ trước cửa bách hóa siêu thị lúc nãy đang ôm bụng chật vật bỏ chạy.
Tô Hàn cau mày, bụng hắn...!Hình như là vết thương do súng bắn?
"Mau đuổi theo! Ngay phía trước!" Xa xa có một đám người vội vàng chạy tới.
Người thanh niên nghiến răng, cởi balo trên lưng xuống, ném nến và nước khoáng bên trong ra ngoài lầu rơi xuống tầng .
Cuối cùng anh ta ném balo xuống, không để lại cái gì.
Đám người truy kích nhất thời sững sờ.
Một người vội nói: "Đi, xuống lầu nhặt đồ đi."
Có người bất mãn "Theo đuổi lâu như vậy, cứ vậy mà thả hắn đi?"
"Không thì sao?" Người thứ nhất hỏi ngược lại "Ngươi đuổi theo hắn để giết người hay là lấy tiếp tế?"
Người kia nhất thời cứng họng.
"Trên người hắn không có gì cả, rõ ràng là không còn tác dụng, quản sống hay chết làm gì." Nói xong, một đám người nhanh chóng rời đi - Nước khoáng ở lầu một, nến quá bắt mắt, lỡ có người nhanh chân cướp mất thì sao! Căn bản là không có thời gian dây dưa.
Trong lòng biết rằng đã qua cơn nguy hiểm, người thanh niên kia hơi thả lỏng người.
Tô Hàn "xì xụp xì xụp" ăn mì, không có ý định xen vào việc của người khác.
Bởi vì cô cảm thấy người trước mặt là người chơi tự có khả năng tự cứu mình.
Chỉ có hai loại người có thể tích trữ trước một lượng lớn vật tư, một là NPC điều hành siêu thị, hai là người chơi biết trước rằng siêu lạm phát sắp xảy ra.
Người đàn ông trẻ dựng quầy ven đường ở lối vào của cửa hàng bách hóa, còn mang một chiếc balo, nhìn thế nào cũng không giống NPC.
Nếu anh ta đủ thông minh để trữ hàng chắc cũng sẽ mang theo thuốc bên mình, uống một ít thuốc sẽ không có việc gì.
Hơn nữa, lúc này không nên xuất hiện trước mặt đối phương, để người ta an tâm mà chữa thương cũng là một loại thiện ý.
Ai ngờ--
Người thanh niên lớn tiếng nói: "Tôi tên là Chung Duệ, có người trong phòng không? Có thể đi ra giúp tôi một việc được không? Tôi sẵn lòng trả thù lao."
Tô Hàn thờ ơ, tiếp tục ăn mì.
Chung Duệ nói tiếp "Tôi bị một vết thương do đạn bắn, một người không thể lấy viên đạn ra được.
Chỉ cần giúp đỡ một chút, sẽ không quá phiền phức, tôi có thuốc."
Đạn.....Tô Hàn dừng động tác.
Cô chợt nhớ rằng mình phải hỏi anh chàng này đạn là chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy súng đạn sau hơn mười ngày tham gia game.
Vì vậy, cửa mở ra một khe hở, đồng thời mùi mì hải sản liền bay ra, Tô Hàn bước ra khỏi phòng, hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Chung Duệ hơi giật mình, anh không ngờ đó là người mình từng gặp.
Ngay sau đó anh nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy đồ phẫu thuật, bột cầm máu và băng y tế ra "Dùng dao rạch da, dùng nhíp gắp đạn ra, sau đó rắc bột thuốc cầm máu, rồi dùng băng y tế băng lại."
Tô Hàn muốn hành động, nhưng cảm thấy tên này dựa vào tường không tiện, liền mở cửa phòng bên cạnh định kéo người vào phòng, đặt nằm sấp trên mặt đất.
"Sao không đi phòng cửa cô?" Chung Duệ thắc mắc.
Tô Hàn vẻ mặt lạnh lùng "Lòng tốt của tôi không bao gồm việc để những phần tử khả nghi ở chung một phòng với tôi."
Phần tử khả nghi....!
Chung Duệ tỏ ra hiểu biết "Đã hiểu."
=======================
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không có siêu lạm phát trong thực tế, Venezuela() sẽ hiểu rằng nó đang diễn ra.
Tô Hàn: Nói một cách khoa trương thì, tôi cảm thấy trữ nhiều hòm đồ có thể giả bộ làm một siêu thị nhỏ được luôn (☆ _ ☆)
()Venezuela (tên chính thức là Cộng hòa Bolivariana Venezuela) là một quốc gia thuộc khu vực Nam Mỹ.
Venezuela tiếp giáp với phía đông Guyana, phía nam Brazil, phía tây Colombia và phía bắc biển Caribbean.
Nhiều hòn đảo nhỏ ngoài khơi biển Caribbean cũng thuộc chủ quyền của Venezuela....!
...Trong thế kỷ , Venezuela phải chịu bất ổn chính trị và chuyên quyền, vẫn bị chi phối bởi caudillos (những thủ lĩnh về quân sự) cho đến giữa thế kỷ .
Từ năm , đất nước này đã có một loạt các chính phủ dân chủ.
Những cú sốc kinh tế trong những năm và đã dẫn đến một số cuộc khủng hoảng chính trị, bao gồm các cuộc bạo loạn Caracazo chết chóc năm , hai cuộc đảo chính đã cố gắng vào năm và luận tội Tổng thống Carlos Andrés Pérez vì tham ô các quỹ công cộng vào năm .
Editor: Chi tiết hơn lên google-sama tìm hiểu nha..