Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được lời của Phong Mặc, chân mày Lâm Việt cau lại.
Anh đương nhiên đã nghĩ tới chuyện đó, dùng những lỗ tròn kia để giết người thật quá dễ dàng, chỉ là anh không có ý định giết người mà thôi. Ai dám chắc phần còn lại của thử thách này sẽ khó khăn đến thế nào, giết người luân hồi khác lúc này có lẽ lại chính là tự hại mình lúc sau.
Có điều lời nhắc của Phong Mặc lại gợi lên trong đầu Lâm Việt một ý nghĩ khác, những lỗ tròn này đủ lớn để đưa chìa khóa qua.
“Chờ tôi.”
Lâm Việt qua loa ném lại hai chữ rồi nhanh chóng tiến vào căn phòng toàn máu, bắt đầu kiểm tra những nơi có thể giấu chìa khóa còng tay. Ngay lúc anh đang lục lọi, Phong Mặc bên kia vẫn ung dung không sợ hãi, lớn tiếng hô: “Hay là anh không cần tìm đâu, tôi nhịn một chút cưa béng cái tay đi là xong! Cưa đoạn cổ tay thôi là chạy được rồi.”
Lâm Việt vừa tìm khóa vừa phân tích: “Cái cưa tí hon của cậu chắc chắn không cưa đứt được xương người trong vòng phút đâu, khỏe đến mấy cũng không kịp.”
Vừa rồi Lâm Việt đã thấy cái cưa trong tay Phong Mặc, không to hơn con dao gọt trái cây, gọi là cây dũa có lẽ phù hợp hơn là lưỡi cưa. Phong Mặc nghe anh trả lời xong cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng quan sát anh qua tấm kính dày.
Lâm Việt chịu đựng mùi máu tươi quanh quẩn khắp nơi, tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng nhỏ. Túi quần áo nạn nhân, không có. Mớ tóc vương vãi trong góc phòng, không có. Chăn nệm bị máu thấm đỏ, không có. Khe giường và tủ, không có. Chẳng những không thấy chìa khóa, ngay cả một thanh sắt để cạy khóa cũng tìm không ra. Hơn nữa anh đã cố ý sờ soạng tìm cửa ngầm, nhưng sàn và tường đều bóng loáng không có lấy một đường nứt, gõ thử cũng không có tiếng vọng khả nghi. Lâm Việt lãng phí hai phút, cuối cùng xác nhận trong đó không có thứ anh cần.
Bom hẹn giờ trên đầu Phong Mặc hiển thị thời gian còn lại là phút giây. Phong Mặc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi khi nãy, tay phải nghịch chiếc cưa, tay trái còng trên cao, cười hồn nhiên nói với Lâm Việt: “Anh trai, sắc mặt anh không tốt lắm, cần bật lửa hả?”
Lâm Việt chần chừ một chút, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cách tường, cậu ném cũng chả tới tay tôi.”
Mùi máu tươi khắp nơi quả thực khiến anh thở không nổi, không tránh khỏi bực bội. Anh cắn răng lấy dũng khí đi vào căn phòng bên trái, lại bắt đầu lục tìm khóa còng.
Đối với anh, thi thể bị băm ra bao trong màng bọc thực phẩm này còn có lực sát thương kinh khủng hơn máu, thế nhưng anh vẫn cố nhịn cảm giác buồn nôn, nhanh nhẹn tìm quanh tủ đông lạnh.
Anh kéo chiếc tủ ra, đầu tiên gõ gõ bức tường sau lưng tủ, nhìn xem có cửa ngầm hay không, kết quả vẫn không có gì bất thường. Sau đó anh bạo lực phá bung tấm sắt ốp sau tủ, tìm trong đám linh kiện điện tử chi chít. Cấu tạo của bộ máy cơ khí này tương đối đơn giản, anh săm soi từ trên xuống dưới một vòng không thấy chỗ nào có thể giấu chìa khóa, thế nhưng anh phát hiện mấy bộ phận mình có thể sử dụng, liền tiện tay gỡ xuống ném vào không gian. Tiếp đến, anh mang vẻ mặt miễn cưỡng kiểm tra những khúc thịt đặt trong tủ đông, chịu đựng ghê tởm lấy từng khối thịt ra ngoài, dùng tay sờ tìm xem liệu bên trong có thứ gì được giấu.
Ba khối thịt, anh đã sắp không chịu nổi rồi. Bàn tay run lên không kiểm soát được, đầu nhói đau, cơn thèm thuốc cồn cào trong bụng khiến anh chỉ muốn lập tức hút liền hai điếu tự trấn an mình.
Mạng người quan trọng, Lâm Việt cố ép bản thân bỏ mặc nỗi sợ hãi quấy rầy, gắng gượng kiềm chế. Anh vừa buộc mình chạm vào thi thể tiếp tục tìm tòi, vừa đấu tranh tinh thần trong thầm lặng, tâm trạng bình tĩnh và suy sụp không ngừng thay phiên khống chế anh.
Cảm giác toàn thân bị xé làm hai này thật vô cùng khổ sở.
Trong màn tra tấn tinh thần không ai hay biết, rốt cục Lâm Việt tìm được một vật cứng giấu trong một mảnh xác lạnh băng. Trên làn da của khúc thịt đó có một vết thương rất ẩu, trông giống như bị dã thú cắn, lại giống bị lưỡi cưa rạch ra.
Bị cưa rạch ra…
Liên tưởng kia vừa nảy ra trong đầu, Lâm Việt bỗng giật thót mình một cái.
Anh cảm thấy không ổn, nhưng nhất thời không rõ không ổn ở đâu…
Đúng lúc này, anh nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Bước chân kia vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khi anh phát hiện được thì người đó đã tiến sát sau lưng anh.
Da đầu anh thoáng tê dại. Gần quá rồi!
Hoàn toàn không kịp giương súng!
Lâm Việt cố gắng kéo bản thân tỉnh táo lại, bàn tay còn đang đào vật cứng trong khối thịt đông ra, nhưng thân thể đã vào vị trí sẵn sàng nghênh chiến. Chủ động xuất kích không kịp, vậy chỉ có thể giả như không phát hiện, giết ngược lại bất ngờ.
Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, nhịp tim của Lâm Việt cũng nhanh chóng tăng cao, cơ bắp trên người căng thẳng.
Anh cảm giác được hơi thở của đối phương thổi trên gáy mình, còn nghe được tiếng hít khí rất nhẹ, thế nhưng một giây sau, tiếng hít thở bỗng nhiên ngừng lại.
Lâm Việt nghe được vài tiếng bước chân rất khẽ, kéo khoảng cách giữa anh và đối phương dần xa. Mà lúc này anh cũng vừa vặn moi được vật cứng trong cơ thịt ra ngoài, đó là một hòn đá nhỏ.
Ai lại cố ý giấu hòn đá nhỏ vào đây?
Câu trả lời nằm ngay tại vết cắt nham nhở không đều trên khúc thịt, anh biết người sau lưng mình là ai.
Lâm Việt dứt khoát xoay người, súng trong tay nhanh như chớp kê lên ngang mặt, sẵn sàng nhả đạn giết người. Nhưng khi ngón tay còn chưa kịp chạm tới cò súng, một cái chân dài đã mạnh mẽ quét qua, đá bay súng trong tay anh ra ngoài!
Cú đá này vô cùng mạnh, gan bàn tay và ngón tay của Lâm Việt tê rần, khẩu súng trường văng xa bốn năm mét, mãi đến khi đụng vào góc nhà mới dừng lại.
Lâm Việt biết công phu của đối thủ xuất sắc, chỉ không ngờ sức lực của hắn cũng kinh người đến vậy. Anh mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Phong Mặc: “Cậu có ý gì?”
Phong Mặc chậm rãi thu lại cái chân vừa xuất cước, vững vàng đứng cách anh hai mét. Lúc này nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn, thay vào đó chỉ là biểu cảm lạnh tanh, không vui mừng, không ác nghiệt, cũng không tàn nhẫn.
Là hờ hững.
Phong Mặc thản nhiên liếc cổ tay trái của mình, cái cổ tay kia vẫn nhẵn nhụi, không hề có dấu tích bị còng sắt siết chặt vừa rồi. Đôi mắt hắn lóe lên chút thần bí, chậm rãi nói: “Tôi nhìn gương Thẩm Kha nên lúc nãy mới bẫy anh một cái, định thử chơi trò phản bội xem có vui không, thế nhưng chẳng cảm thấy gì cả, chán chết… Tôi biết trong không gian của anh vẫn còn súng, tôi chưa chắc đã thắng được anh, bỏ qua làm hòa được chứ?”
Làm hòa?
Vừa mới lập mưu ám sát người khác, giết người không thành thì định làm hòa?
Mày đùa ông đây hả?
Lâm Việt nheo mắt: “Màn kịch của cậu chẳng khác gì Thẩm Kha, không có hiệu quả đâu.”
Nói rồi anh rút khẩu súng dự bị từ trong không gian ra, có điều vì đề phòng xung quanh còn có bẫy khác, anh không lỗ mãng nổ súng ngay mà cẩn thận xem xét một vòng.
Thừa dịp Lâm Việt còn đang quan sát, Phong Mặc lên tiếng: “Đương nhiên bà ta đóng kịch vô dụng, bà ta chỉ là kẻ yếu thế, không có tư cách bàn đến điều kiện, nhưng tôi có.”
Nụ cười trên mặt Phong Mặc lần nữa quay về, trong vẻ nhã nhặn lộ ra xảo quyệt: “Nếu như anh giết tôi, anh sẽ không biết cửa ra ở đâu, đến khi hết giờ, quả bom kia nổ thì anh cũng chỉ còn đường chôn cùng tôi thôi.”
Ngón tay sắp bóp cò của Lâm Việt thoáng dừng lại. Đúng vậy, trước đó anh vừa tìm chìa khóa vừa tìm cửa ra mà không thấy, thế nhưng Phong Mặc lại có thể dễ dàng thần không biết quỷ không hay đi tới sau lưng anh. Bức tường thủy tinh chắn trước căn phòng “nhốt” hắn khi nãy hoàn toàn không hư hại, những phòng khác cũng không có cửa thông, anh vẫn không hiểu rốt cuộc hắn làm thế nào thoát ra khỏi đó.
Nếu quả bom trong căn phòng bên phải phát nổ, ba căn phòng còn lại chắc chắn nằm trong phạm vi ảnh hưởng, núp ở đâu cũng không tránh được kết cục nổ tan xác. Mà dù có may mắn không bị nổ chết, ôm một thân thương tích ở nơi không ai cứu chữa này cũng chẳng khác gì.
Lợi thế trong tay Phong Mặc quả thực đáng để làm hòa.
Lâm Việt nhìn thoáng qua đồng hồ trên bom hẹn giờ – phút giây.
Đã không còn cách nào khác. Lâm Việt từ từ hạ súng xuống, đi tới góc nhà nhặt cây súng vừa bị đá văng, thu cả hai vào chiếc nhẫn.
Anh có rất nhiều điều muốn hỏi, tỷ như chuyện cái còng tay khóa Phong Mặc ban đầu, tuy nhiên giờ không phải lúc chất vấn.
“Làm sao qua được ải này?”
Phong Mặc chỉ quả bom: “Hai con đường, gỡ bom, hoặc tìm cửa ra. Anh có biết gỡ bom không?”
“Không.”
Lâm Việt biết nhiều thứ, nhưng thứ anh không biết còn nhiều hơn, mà cái việc đòi hỏi kỹ thuật cao như gỡ bom này thuộc loại anh hoàn toàn không học nổi.
Phong Mặc cười xắn tay áo: “Thế thì được, chúng ta dỡ tường.”
Nói rồi hắn ném một hạt châu sẫm màu xuống đất. Hạt châu nảy lên, rơi vào căn phòng có tủ ướp thi thể.
Phong Mặc kéo chướng ngại vật tủ đông ra, dồn sức nện một quyền lên mặt tường sau tủ. Theo lý thuyết, dù nắm tay có cứng đến mấy, đụng đến tường gạch nhất định sẽ máu thịt lẫn lộn, thế nhưng mặt tường nơi nắm đấm của hắn giáng xuống lại lõm vào.
Thì ra quyền này không đánh vào tường gạch, đó là tường gỗ giấu sau lớp xi măng xám xịt. Thêm hai quyền nữa, bức tường bị Phong Mặc đập thủng, có thể thấy loáng thoáng phía sau là một lối đi.
Lâm Việt vô cùng khó chịu. Vừa rồi anh đã kiểm tra qua mặt tường này, rõ ràng không nghe tiếng vọng! Ấy vậy mà Phong Mặc lại đập ra được một lỗ, thật không thể lý giải.
Phong Mặc đập phá thêm một lát, rốt cuộc phá ra được một lỗ thủng đủ cho người chui qua. Sau bức tường là một con đường rộng khoảng bốn mét, cuối con đường có một cánh cửa, trên đó gắn bảng phím số, có vẻ cửa được khóa bằng mật mã.
Phong Mặc cười híp mắt nhìn Lâm Việt: “Nhiệm vụ mở đường của tôi, mật mã thì chỉ có anh mới biết. Nhờ anh cả đấy.”
Đôi mắt Lâm Việt hơi nheo lại, thảo nào vừa rồi hắn rõ ràng có cơ hội nhưng không xuống tay giết mình, muốn chạy khỏi nơi đây tìm đường sống không thể thiếu một trong hai người họ.
Trước mắt Lâm Việt, trên bàn phím gắn vào cánh cửa kia bỗng hiện lên một dòng chữ mà Phong Mặc không nhìn thấy.
[Mật mã có liên quan tới một chi tiết mà bạn đã gặp trong đoạn đường đầu tiên của nhà ma.]
Phản ứng đầu tiên của Lâm Việt là con mèo u linh, anh lập tức gõ chữ “cat”.
Đèn đỏ, mật mã sai.
Lâm Việt lại nghĩ tới quả cầu len, “ball”.
Vẫn sai.
Anh lại thử gõ “bone”, không đúng…
Mắt thấy mật mã nào cũng sai, Lâm Việt bắt đầu nóng nảy, gõ thêm một mớ từ liên quan nữa.
Trong khi Lâm Việt không ngừng bấm thử mật mã, Phong Mặc ung dung đứng bên, vừa cười vừa giải thích cho anh vài nghi vấn: “Anh không hiểu tại sao vừa nãy tôi ra được khỏi căn phòng kia đúng không? Thật ra tôi tới sớm hơn anh nên lấy được một “món quà”, chính là cái viên tròn lúc nãy tôi ném xuống đất ấy. Viên tròn ấy giúp tôi có thể đi xuyên tường qua lại giữa bốn căn phòng năm lần, tiện tìm kiếm manh mối.”
Nghe xong lời hắn, Lâm Việt đã hiểu ra hầu như toàn bộ. Thảo nào tên này dám khiêu khích anh nổ súng, nếu lúc đó anh bắn thật, hắn hoàn toàn có thể trong nháy mắt xuyên qua căn phòng khác, cướp súng của anh. Mà lúc hắn bị “nhốt” trong một căn phòng vẫn có thể vui vẻ đùa cợt, rõ ràng là bởi cái còng kia vốn chẳng giữ được hắn.
Lâm Việt còn có một câu hỏi nữa: “Sao cậu biết đây là cửa ra?”
“Thật ra ban đầu tôi không biết, đều nhờ anh cả. Lúc thẻ tôi thăng lên cấp thì chỉ số sức chiến đấu mà tôi thấy sẽ thay đổi theo từng thời điểm, vừa rồi lúc anh đập tường gạch, sức chiến đấu giảm mất điểm còn , chỉ có khi anh đập mảng tường sau tủ đông là chỉ số trở về thôi.”
Hóa ra vừa rồi hắn ra vẻ thần bí chỉ để hù người ta, còn nguyên nhân thật sự lại đơn giản đến vậy, hoàn toàn không có gì vướng mắc.
Dù sao chỉ cần hắn không giấu năng lực đặc thù nào đó thì anh có thể yên tâm hơn một chút rồi, vấn đề cần quan tâm bây giờ là…
Cái mật mã chết tiệt này! Rốt cuộc nó là cái gì chứ?!
Sau khi Lâm Việt gõ chữ “dark”, đèn đỏ lần nữa sáng lên, anh rốt cuộc không nghĩ ra được từ đơn nào để gõ nữa.
Phong Mặc đứng nhìn một hồi lúc này mới đề xuất: “Anh cứ nhập từ đơn tiếng Anh mãi thế? Thử bính âm xem nào?”
(Bính âm tức pinyin, là phiên âm cách đọc chữ Hán bằng chữ alphabet.)
Lâm Việt sửng sốt, nửa tin nửa ngờ gõ chữ “mao”. (bính âm của chữ miêu 猫 – con mèo)
Ổ khóa mật mã sáng đèn xanh, cánh cửa đóng chặt tự động bật ra một khe hở.
Lâm Việt nhíu mày: “… Không đúng quy tắc gì cả.”
Phong Mặc nở nụ cười: “Đúng mà, chúng ta đều là người dân Bàn Cổ, ai lại rảnh rỗi đi đặt mật mã tiếng Anh.”
Lâm Việt lười tranh luận chuyện này. Kỳ thực khi anh ở trong bộ đội đều dùng mật mã tiếng Anh, dùng nhiều thành quán tính, vừa rồi trong tình thế cấp bách quả là không nghĩ tới mật mã bằng bính âm tiếng Hán.
Lâm Việt và Phong Mặc nhanh chóng bước qua cánh cửa đã mở. Sau khi cửa đóng lại, toàn bộ con đường đã đi qua đều biến mất, họ hoàn toàn thoát khỏi vụ nổ sắp xảy ra.
Nơi họ vừa tới là một bể bơi bỏ hoang. Bể bơi này cũ nát nứt vỡ, rác rải khắp nơi, chỉ duy những ngọn đèn vẫn chiếu sáng rực rỡ. Trong bể bơi ngâm một tầng nước tanh hôi, rêu xanh và rác trôi nổi, mặt sàn xung quanh loang lổ vết máu khô cạn đủ dạng đủ hình.
Tinh thần Lâm Việt lần nữa căng lên cảnh giác, anh nghe được từ hồ bơi yên tĩnh có tiếng phụ nữ vang lên. Âm thanh đó giống như có ai đang kêu cứu nhưng bị người ta bịt miệng, mặc dù rất cố gắng nhưng không thốt rõ ra lời, văng vẳng mơ hồ như không như có.
Lâm Việt ghìm súng đi tới bên bể bơi.
Trong góc bể chính là cô gái tóc ngắn – người luân hồi nữ duy nhất còn sống. Cô bập bềnh trong làn nước dơ bẩn, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập khát vọng sống xa xôi.
Bóng dáng Lâm Việt vừa xuất hiện trong tầm mắt, dòng lệ như vỡ đê bỗng trào ra ướt đẫm khuôn mặt thiếu nữ, cô bất lực khóc òa.
Mà Lâm Việt nhìn rõ bộ dạng của cô gái lúc này, trong lòng anh lập tức bùng lên lửa giận.
Tại sao phải hành hạ một đứa trẻ còn chưa lớn hết như vậy? Thế giới này rốt cuộc muốn làm gì?