Cô trừng mắt liếc các bản mặt đáng ghét của anh, tay vội rút về rời khỏi bộ phận nhạy cảm nam tính kia: "Anh cân nhắc nặng nhẹ một chút đi, em bây giờ làm sao có thể...anh lại đi nghĩ ra được chuyện ấy."
Hoàng Phong khuôn mặt ảm đạm, biết rằng cô đang bị thương nên cũng không kỳ kèo như những lần trước đây, nhưng là bản thân đang cực kỳ khó chịu, đặc biệt là chỗ phía dưới, anh ủy khuất thốt: "Được rồi, em nghĩ ngơi đi, là anh sai rồi..."
Cô nhìn anh, bắt gặp bộ dạng ức chế cố đè nén, biểu cảm không vui nhưng cố gượng không sao trong lòng cảm giác có chút tội nghiệp, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như cô không bị thương giờ này đã bị anh đè xuống giường "làm thịt" từ lâu rồi.
"Anh không sao thật chứ?"
"Sẽ không chết được đâu, nhưng mà quả thật rất khó chịu."-đôi mắt mở to lên hơi long lanh của anh chọc cho Đông Nghi buồn cười suýt bật ra thành tiếng, cô vỗ vỗ lên vai anh an ủi.
"Chồng à, ráng nhịn thêm một thời gian nữa đi, em bây giờ thực sự không thể đâu."
Một thoáng kinh ngạc với cách xưng hô đột phá của cô, anh kích động kề sát khuôn mặt thật gần khuôn mặt cô làm cho người đối diện cũng bất ngờ theo, ý thức được lời nói vừa rồi của mình, hai má bỗng đỏ ửng lên bối rối: "Ý em là, em mệt rồi..."
CHỤT
Hoàng Phong yêu thương hôn một cái rõ kêu lên cái môi đang mím lại của cô, vui vẻ đáp: "Anh có nói gì đâu, vợ mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Nhưng mà gọi một tiếng "chồng" nữa đi, nghe vào cực kỳ hưng phấn và tràn đầy năng lượng."
"Anh không chọc em anh sẽ không vui à?"-Đông Nghi đưa tay cố gỡ hai bàn tay đang áp chặt lên má mình làm cho nó có chút biến dạng, phụng phịu thấy rõ: "Đừng nghịch mặt em nữa, méo luôn bây giờ."
"Em có phẫu thuật thẩm mĩ sao mà lại sợ?"-Hoàng Phong tâm tình đang tốt, anh đùa dai dùng sức mạnh hơn cố tình để môi cô chu ra ngoài, chỉ cần anh rướn người thếm chút nữa sẽ chạm ngay môi cô.
Đông Nghi đương nhiên cáu lên với lời nói của anh, phụ nữ xinh đẹp như cô tội tình gì phải can thiệp: "Khuôn mặt của em đều là đồ thật đó!"
Hoàng Phong vui vẻ huýt sao đi xuống lầu, ánh mắt chợt bất ngờ khi trông thấy K đang ngồi ở phòng khách, Hoàng Phong mỉm cười đi đến chỗ cô, thắc mắc hỏi: "Mấy hôm nay em trốn ở đâu vậy?"
"Không có gì."-K vẫn kiệm lời như mọi khi, ánh mắt lơ đãng nhìn vào điểm vô định truoiwsc mặt: "Nghi sao rồi?"
"Hiện tại đang dưỡng thương, có tôi bên cạnh nên không sao rồi. Nhưng mà Tom gần đây nhìn ủ rũ lắm."
K chớp nhẹ mắt, tâm tình thoáng dao động khi cái tên Tom được nhắc đến, dù vậy thì sắc mặt vẫn không chút biểu cảm, cô chuyển sang vấn đề khác: "Anh định cho chú ruột của mình ngồi tù chung thân sao? Bên ngoài thì đắc tội với xã hội đen, không chừng vào đó không tránh khỏi thời gian tăm tối."
Đang vui bị câu nói của K làm mất hứng, đáy mắt âm lãnh cố đè nén sự tức giận xuống: "Tôi đã muốn nhịn nhưng ông ấy dám động đến vợ tôi lần nữa, nể tình ông ấy có quan hệ huyết thống với mình, bằng không lão đã chết từ lâu."
"Như thế có khác nào con đường chết, đối với con người coi trọng quyền lực như lão, chỉ một đêm đã bị mất hết tất cả, còn đắc tội với xã hội đen và đang chuẩn bị lãnh mức án chung thân, anh đã làm không ít chuyện rồi."-K cẩn trọng nhìn anh dò xét, con người này một khi đã xác định mục tiêu, kẻ đó coi như chỉ có con đường chết. Cho nên cô muốn trả thù, tuyệt đối càng không thể khinh suất được.
"Chuyện đã qua không nhắc đến nữa. Lát em lên thăm Nghi đi, em ấy mấy ngày nay không gặp em nhìn không được tốt lắm."
K gật nhẹ đầu tiếp thu, không quên đâm chọt anh một câu: "Không phải có người nói có anh bên cạnh rất tốt hay sao?"
Nhìn thấy K đứng dậy định lên phòng, anh vội ngăn cản: "Khoan đã, tôi đã bảo lát nữa hãy lên mà... em ấy cần được nghỉ ngơi."
K nheo mắt nhìn anh, như thông suốt chuyện gì đó liền ném cho anh cái nhìn xem thường: "Nghi bị như thế mà anh cũng không tha sao?"
"Tôi không hiểu em nói gì hết, tôi đến công ty."-anh giả lả vờ ngốc, có K ở đây Hoàng Phong cũng yên tâm hơn rồi, công ty bây giờ không có Đông Nghi, Hoàng Thế Phương cũng đang bị cảnh sát điều tra nên công ty có chút bận rộn, anh phải xử lý.
"Nhìn không ra anh đang rất bận rộn."
"Em bớt nói móc tôi sẽ không chêt được đâu."-Hoàng Phong chỉnh lại quần áo của mình, sau đó bỏ đi ra xe đã đậu sẵn ngoài cổng.
Một mình ngồi trong phòng khách yên tĩnh, K lại chìm vào dòng suy nghĩ phức tạp vẫn chưa có lời giải...
TBC.
Nhớ ủng hộ mình tiếp nha ^^
Truyện convert hay : Siêu Cấp Cuồng Tế