Ch.
"Hôm nay chúng ta đi đâu đây?" Ariel hỏi Joseph khi thấy anh đang ngồi đọc báo tại tiệm cà phê trong khách sạn.
"Ừm.... hay là đi chèo thuyền đi?" Joseph đề nghị.
Vừa nghe nhắc tới chèo thuyền là Ariel liền đổi sắc mặt "Hả? Chèo thuyền? Kô được đâu, em.. em kô biết bơi sợ nhất là phải gặp nước đó. Em kô đi đâu."
Joseph cương quyết nắm tay Ariel "Kô sao đâu, đi chung với anh nhất định em kô bị gì đâu mà lo."
Cô còn đang lưỡng lự kô biết phải làm sao thì đã bị Joseph kéo đi "Chúng ta sắp phải đi về lại DL rồi, đương nhiên là phải thử hết những trò chơi ở đây, nếu kô khi đi về lỡ ai hỏi qua đảo Guam chơi cái gì thì lại kô biết phải trả lời làm sao."
ngừi cùng đi tới chỗ cho mướn thuyền tại cái hồ rộng lớn cách khách sạn khoảng phút. Sau khi mướn ghe để chèo xong xuôi, Joseph mới đưa áo phao cho Ariel. Thấy gương mặt trắng bệch của cô anh trấn an.
"Đừng khẩn trương, mặc phao vào đi." Cô cầm lấy nhưng vẫn đứng im bất động do dự, thấy vậy Joseph giật cái phao lại và mặc vào cho cô. "Đi thôi."
Ariel nhăn nhó "Ba má ơi chắc là con kô thể nào gặp mặt ba má lần cuối rồi."
J
oseph vội xua tay "Nói bậy kô àh, dẫn em đi chơi mà em làm như là anh bắt cóc em vậy đó." Dứt lời Joseph nắm chặt lấy tay Ariel dẫn cô xuống chiếc ghe anh đã mướn, Joseph thì rất hoan hỉ trong lòng còn Ariel thì ghì chặt lấy tay anh kô dám mở mắt ra.
Nhưng khi cô bước xuống ghe thì Joseph để cô mình tự chèo lấy, Ariel loay hoay mãi mà vẫn kô xong từ đó tới giờ cô chưa bao giờ chơi mấy trò chơi kiểu này nên cứ lúng ta lúng túng mãi, thấy vậy Joseph liền chỉ cho cô cách cầm cây chèo, anh vừa làm động tác vừa nói vốn là cô gái thông minh nên chỉ lúc sau là cô đã thành thạo rồi. Thế là ngừi bắt đầu trò chơi "chèo ghe trên hồ" với nhau. Nỗi sợ hãi của Ariel cũng đã giảm dần, kô những vậy cô phát hiện là mình đã từ từ thích cái trò chơi này rồi.
"Wa, thiệt là dzui quá." Ariel phấn khởi la lớn.
Joseph cũng cười thật tươi "Thời tiết tốt như vầy đương nhiên là thích hợp để chèo ghe quanh hồ rồi. Anh đã nói với em là trò chơi này vui lắm mà em lại kô tin, lúc mới tới thì cứ khóc thét lên nói là kô muốn chơi coi bộ bây giờ em đã kô còn cái ý định đó nữa rồi."
Sau tiếng đồng hồ đi vòng vòng trên hồ, cả ngừi bước lên bờ. Ariel vươn vai "Ây da, mình mẩy của em ê nhức quá đi nhưng mà vui lắm."
Joseph trả ghe xong thì bước tới đứng gần Ariel "Em cũng mệt rồi chúng ta về khách sạn nghỉ đi."
Joseph và Ariel đi bộ về khách sạn xong rồi cả chia ra ai về phòng nấy, vì họ đi chơi cả ngày cũng đã thấm mệt, nên vừa về tới phòng là Ariel lăn ra ngủ kô còn biết trời trăng gì nữa. Trong giấc mơ của cô hình ảnh buổi chèo ghe với Joseph cứ hiện về, cô còn nhìn thấy ngừi tổ chức đám cuới thật lãng mạng trên đảo nữa. Lúc đó cô là cô dâu xinh đẹp đứng bên cạnh chú rể bảnh trai là Joseph. Bỗng có tiếng ngừi gõ cửa phòng cô khiến cô giật mình tỉnh dậy, cô lẩm bẩm "Thì ra chỉ là giấc mơ mà thôi, tiếc quá." Rồi Ariel nói vọng ra ngoài "Ai đó?"
Tiếng của Joseph vang lên "Là anh đây."
Ariel vội vã buớc xuống giường tới mở cửa phòng, cô ngáp dài nhìn Joseph với đôi mắt còn ngái ngủ "Kiếm em có chuyện gì kô?"
"Anh muốn dẫn em đi tham quan chỗ này, em có biết em đã ngủ tiếng rồi kô, chúng ta tới đi để đi chơi chứ kô phải để ngủ đâu."
Ariel che miệng ngáp "Em biết rồi đợi em phút, em đi thay đồ đây."
Nửa tiếng sau cô trở ra nhìn thấy Joseph đang ngồi trên ghế vật vờ "Anh làm gì vậy, bộ cả buổi trưa kô ngủ hay sao?"
Joseph chỉ vào đồng hồ trên tay "Cô hai àh, phút của cô là nửa tiếng đó, lần sau hãy nói giờ cho chính xác đừng bắt tôi đợi kiểu này."
Ariel trề môi "Như vậy là nhanh rồi đó, những cô gái khác còn sửa soạn lâu hơn em. Anh nói là dẫn em đi dạo chơi mà, đi thôi."
Joseph cùng Ariel đi tới những tiệm bán quần áo ở đảo, rồi ghé tiệm nữ trang để Ariel mua quà cho má cô và mẹ chồng để cám ơn ngừi họ đã tạo cho cô và Joseph cơ hội được ở chung với nhau vui vẻ như bây giờ.
"Anh đi mua nước, em cứ lựa đồ típ đi."
Ariel gật đầu, rồi típ tục chọn những món nữ trang được bày bán bắt mắt trong tiệm. Chợt giọng nói quen thuộc vang lên.
"Ariel? Đúng là chị rồi."
Ngơ ngác kô hiểu là ai vừa gọi tên cô, nên cô quay lại thì nhận ra chính là...
"Jessie?" Đây chính là ngừi bạn thân của Ariel mà cô xem như là chị em ruột cũng chính vì kô đề phòng nên Jessie đã cướp mất ngừi bạn trai mà Ariel yêu quý năm về trước.
Jessie lên giọng hách dịch khi thấy Ariel đi có mình "Chị vẫn chưa có bạn trai àh? Chắc là vẫn chưa quên được anh Patrick chứ gì, chị có biết kô từ ngày thành hôn tới giờ anh ấy lúc nào cũng cưng chiều tôi hết mực, tôi muốn cái gì là ảnh mua cái đó. Một ngừi đàn ông như vậy thật là khó kiếm."
Nghe Jessie huyên thuyên kể về Patrick làm cho Ariel càng thêm buồn, cô im lặng cuối đầu kô trả lời những câu nói sắc như dao của Jessie. Đúng lúc đó thì Patrick xuất hiện, gặp lại Ariel anh có chút nguợng ngùng, anh nắm tay của Jessie.
"Em mua xong chưa, chúng ta đi thôi."
Nhưng Jessie ngăn lại "Khoan đã ông xã, em muốn mua chiếc nhẫn kim cương kia kìa, anh mua cho em đi." Rồi cô liếc nhìn về phía Ariel để dò xét phản ứng.
Chưa biết phải ứng phó thế nào thì may sao cứu tinh đã xuất hiện kịp lúc. Joseph bước tới quàng tay ôm ngang eo của Ariel "Bà xã àh, em đợi anh có lâu kô? Chắc em cũng khát nước rồi, chỉ còn có chai nước mà thôi hay là chúng ta uống chung nha."
Ariel ngơ ngác nhìn sang Joseph kô hiểu là anh đang nói gì, cô vừa định lên tiếng thì Joseph đã cuớp lời nhìn sang Jessie và Patrick.
"Bạn của em đó hả? Hân hạnh được biết ngừi, tôi và Ariel sang đây hưởng tuần trăng mật vì lúc thành hôn bận rộn quá nên kô đi đuợc, nghe bà xã tôi nói là thích tới đảo Guam cho nên tôi xin nghỉ phép để đưa cô ấy đi."
Jessie tức giận khi nhìn thấy Ariel đã có chồng kô những thế mà còn là ngừi vô cùng đẹp trai hơn hẳn Patrick. Quá ngượng ngùng nên cả cô và Patrick kô ai nói lời nào cả. Thấy vậy Joseph mỉm cười nhìn Ariel "Thôi chúng ta đi chỗ khác mua sắm đi, đừng cản trở vợ chồng ngừi ta. Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Khi Joseph và Ariel đi rồi thì Patrick vẫn còn đứng nhìn theo "Anh nhận ra cái ngừi hồi nãy, anh ta chính là thiết kế sư của công ty A & D đó, nghe nói công ty này đang tính mở chi nhánh ở bên TQ."
Jessie lẩm bẩm mình "Kô ngờ Ariel lại may mắn như vậy có ngừi chồng vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai, chẳng bù với anh kô có cái gì cả."