Ch.
Kyo đang ngồi trong phòng ăn dành cho giáo viên thì Joe đột ngột xuất hiện, cô ngồi xuống bên cạnh Kyo trên tay cầm theo ly cà phê sữa. Kyo ngạc nhiên khi nhìn thấy Joe hôm nay lại tới sớm như vậy
"Mặt trời mọc hướng tây àh, mà sao chị tới trường sớm vậy?"
"Đã kiếm ra được tin tức mà chị muốn biết, có hứng thú để nghe kô?" Joe nhìn Kyo cười bí ẩn.
Kyo ngạc nhiên mở to mắt "Là tin gì vậy?"
"Đã quên rồi sao, hôm bữa kô phải là chị tò mò muốn biết về cái ngừi hợp tác lạnh lùng của chúng ta hay sao?"
Kyo sực nhớ ra và la lớn đánh vào vai Joe "Phải ha, chị có tin gì kô kể cho nghe coi."
Joe khoang tay lại ngẩng đầu ngước nhìn lên trần nhà ra chiều suy nghĩ chút rồi lên tiếng. "Cô gái đó tên là Ariel năm nay t, là ngừi nổi tiếng lạnh lùng nhưng rất nghiêm túc trong công việc, cô ta đã làm cô giáo ở trường khác dạo gần đây chỉ mới xin đổi về trường này mà thôi. Nghe nói cổ kô có ngừi yêu cũng kô có bạn bè gì cả, lúc nào cũng chỉ đi có mình mà thôi. Hết."
Kyo nhìn sang Joe "Chỉ có bấy nhiêu thôi àh?"
"Như vậy là đã khá rồi, bởi vì cô ta là cô giáo tốt kô có vết dơ gì cho cả nên trong hồ sơ kô có ghi gì nhiều chỉ nhận xét tốt mà thôi."
"Vậy là khổ rồi, từ nay thế nào cũng có ngừi đi theo quản lý chúng ta, như vậy thì kô thể lười biếng được rồi."
Joe và Kyo cùng nhau thở dài bởi vì tính tình của Ariel hoàn toàn kô thích hợp với cô gì cả. Kô biết mai này cả có thể hợp tác với nhau được kô.
Đột nhiên cô nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ từ phía đằng sau đi tới. Ngừi đó kô ai xa lạ mà chính là Ariel, trên tay cô cầm tấm thiệp màu đỏ từ từ tiến về phía Joe với Kyo. Cô chìa tấm thiệp ra rồi từ tốn nói
"Hôm đó chị nhớ tới sớm nha."
Kyo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ariel có cử chỉ như vậy "Chị...thành hôn hả?"
Joe xen vào cắt ngang "Sao lại lấy chồng sớm như vậy, chị còn trẻ mà cuộc đời còn dài đừng vội ràng buộc mình vào hôn nhân mai này sẽ hối hận đó."
Ariel cười nhẹ "Mỗi ngừi có hoàn cảnh riêng, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp dạy chung lớp mong là tới bữa đó chị sẽ tới dự."
Dứt lời Ariel quay lưng bước ra khỏi phòng ăn, tới lúc này Joe và Kyo mới có dịp tâm sự típ với nhau.
"Lần đầu tiên mới nhìn thấy cô dâu ủ rũ trước khi về nhà chồng đó." Kyo cầm tấm thiệp mở ra coi tên của chú rể "Joseph Trịnh? Chắc là kô được bảnh trai cho nên Ariel mới buồn như vậy đó."
Joe gật đầu tán thành "Tuy là nói tình yêu là quan trọng ở tâm hồn nhưng mà bề ngoài cũng quan trọng kô kém đó, mai này tôi nhất định phải chọn ngừi thật là bảnh trai để làm chồng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thấm thoắt mà đã tới ngày thành hôn của Joseph rồi, sáng nay anh dậy sớm theo lời căn dặn của ông bà Trịnh để sửa soạn chuẩn bị làm chú rể. Anh đã thay đồ xong xuôi hết rồi, anh tự ngắm mình trong gương và mỉm cuời tự mãn
"Kô ngờ mình mặc đồ chú rể cũng bảnh trai lắm chứ." Đưa tay lên vuốt lại mái tóc chút, anh nhìn lại căn phòng của mình
"Bắt đầu từ bây giờ đã chấm dứt cuộc sống độc thân rồi. " Mấy ngày qua, Joseph tối nào cũng ra ngoài đi tới các quán bar với mấy ngừi bạn thân của anh. Joseph kô tha thiết gì với cuộc hôn nhân này cho nên anh chẳng quan tâm tới chuyện gì cả bỏ mặc cho ba má anh muốn làm gì thì làm, ngay cả áo vest chú rể cũng là do em gái của anh đi ra tiệm lấy đem về. Anh kô có dịp gặp mặt cô dâu bởi vì những ngày hẹn đi chụp hình cưới anh đều bận rộn đi làm kô thể có mặt được. Đối với anh có chụp hình hay kô đều kô quan trọng anh chỉ muốn đám cưới cho xong để có thể xung hỷ giúp cho mẹ anh lành bệnh mà thôi. Chợt có tiếng gõ cửa phòng, Joseph la lớn "Vào đi, cửa kô khóa."
Mở cửa bước vào chính là cô em gái của Joseph tên Lisa năm nay vừa tròn t,
"Anh , bộ anh định đám cưới với cô gái đó thật sao?"
Joseph quay sang nhìn Lisa cố gắng che dấu tâm sự trong lòng của mình "Phải, tới bây giờ đại cuộc đã định anh kô thể thay đổi được."
Lisa bực dọc trả lời lại "Sao anh lại có thể quên đi Kimie cách nhanh chóng như vậy, tội nghiệp cho cô ấy đã hết lòng yêu thương anh."
Dứt lời Lisa vùng vằng đi ra khỏi phòng, Joseph nhìn theo bóng Lisa đi khuất, anh thầm nghĩ "Có nhiều chuyện em kô hiểu được đâu, anh sẽ kô bao giờ quên được Kimie, cô ấy luôn sống mãi trong trái tim của anh."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
giờ chiều hôm đó khách khứa đã có mặt đầy đủ tại nhà hàng sang trọng trong thành phố. Ariel trong bộ áo cưới màu hồng thật xinh đẹp đặc biệt. Cô đang bận rộn tiếp khách, phần đồng đều là bạn bè của Joseph hay là bà con họ hàng bên nhà anh chứ còn gia đình cô thì kô có ai với lại cô cũng kô có bạn bè gì nhiều ngoại trừ ngừi dạy chung lớp là Kyo và Joe.
"Chà hôm nay chị thật là xinh đẹp khác với ngày thường làm chúng tôi nhận kô ra cứ tưởng là cô hoa hậu nào đang đứng." Hôm nay Kyo mặc cái dress có hoa văn đi đôi với kiểu tóc được chải cẩn thận ở phía sau tôn lên nét đẹp dịu dàng của cô.
Ariel nhìn thấy Kyo thì khẽ nhếch môi cười và trả lời "Cám ơn chị đã tới dự, tôi còn tưởng..."
"Tưởng là chúng tôi sẽ kô tới chứ gì?" Joe từ đằng xa buớc tới nở nụ cười thật tươi trên môi. "Tôi cứ nghĩ mình là ngừi tới sớm nhất nhưng kô ngờ Kyo đã có mặt ở đây rồi. dịp quan trọng như vầy làm sao chúng tôi có thể kô đi chứ."
Đang trò chuyện thì có giọng nam xen vào khiến cả quay đầu lại nhìn
"Ariel, hôm nay em đẹp lắm!"
Ngừi vừa lên tiếng đó kô ai khác mà chính là Matt trong bộ đồ vest màu đen vừa lịch lãm vừa bảnh trai. Ariel thấy Matt thì vội bước tới
"Kô ngờ anh lại dành thời gian quý báu của mình tới đây dự tiệc, làm em cảm thấy vui lắm."
Matt đáp lại bằng giọng buồn buồn "Dù bận cách mấy anh cũng phải tới đây để xem ngừi nào mà may mắn như vậy có cái hạnh phúc cưới em làm vợ."
Mải mê nói chuyện, Matt đâu hay biết rằng cách anh khoảng mét có ngừi đang đứng nhìn anh cách say sưa, chăm chú từng cử động của anh.
"Làm gì mà nhìn ngừi ta dữ vậy, tui đã canh đồng hồ thấy chị kô chớp mắt trong vòng phút đó, kô mệt àh?" Kyo vừa nói vừa khều nhẹ Joe.
Sực tỉnh khỏi cơn mê, Joe lấp liếm "Đâu có đâu chỉ tại tôi nhìn thấy có cái gì hơi lạ ở đằng trước mà thôi."
Kyo trề môi "Lo nhìn anh đẹp trai thì nói đại đi còn giả bộ nữa."
Đột nhiên có ngừi từ đằng sau đi tới bịt mắt Kyo lại, cô hoảng hốt la lớn "Ai đó?"
Bi bật cười thành tiếng "Làm gì mà la lớn dữ vậy?"