Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay thời điểm nắp tủ bật mở, Dư Tô liền đứng lên, thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài.
Trong phòng trống rỗng, trừ bỏ nàng, không có bất luận kẻ nào.
Cái rương gỗ đặt ở trên ngăn tủ lúc này đã bị để sang một bên dưới nền đất. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến thanh âm cãi vã của những người khác.
Dư Tô từ trong ngăn tủ nhảy ra, nhẹ nhàng tiến về phía cửa.
Ngay lúc nàng sắp bước ra cửa, một trận tiếng bước chân dồn dập từ hành lang phía bên phải truyền đến.
Đó không phải hướng cầu thang sao, là ai lại đây?
Dư Tô nhanh chóng trốn ra sau cửa, thực mau liền thấy Dịch Thư vội vã đi vào.
Hắn đưa lưng về phía cửa, không chú ý tới Dư Tô đang dựa vào góc tường phía sau, ánh mắt dừng lại trên mặt giường đã sớm bị làm rối loạn.
Hắn giống như có chút kinh ngạc, tầm mắt chuyển hướng về phía cái tủ lớn, bước nhanh về phía trước, nhấc lên nắp tủ nhìn thoáng qua, thấy bên trong trống rỗng, hơi sửng sốt.
Cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, nhanh chóng xoay người muốn hướng ra ngoài. Ở thời điểm xoay người lại, hắn rốt cuộc chú ý tới Dư Tô ở phía sau cửa.
Biểu tình trên mặt Dịch Thư là vẻ kinh ngạc không chút nào che dấu.
Hắn tiến lại gần Dư Tô, hỏi:
“Sao lại im hơi lặng tiếng mà đứng sau cửa như vậy? Vừa rồi có ai tiến vào hay không? Đã bị bắt rồi sao?”
Dư Tô đẩy cửa đi ra, cười nói:
“Quá nhiều câu hỏi? Phản ứng của tôi hơi chậm, anh mới hỏi cái gì?”
Đáy mắt Dịch Thư hiện lên một loại ý tứ không rõ:
“Trước khi tôi vào đây, còn có ai khác tiến vào sao?”
“Việc này a……” Dư Tô kéo dài giọng, chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, gật đầu nói:
“Không sai, đã có người tiến vào.”
Nàng còn chưa dứt lời, Dịch Thư liền vội vàng hỏi:
“Là ai? Người này nhất định là hung thủ!”
Dư Tô cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên di động, trò chơi đêm nay chỉ còn kéo dài không đến một phút đồng hồ.
Nàng cất di động vào trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Thư, không trả lời câu hỏi của hắn, mặt mày tươi cười, chống cằm hỏi:
“Dùng tôi làm mồi nhử có phải rất vui hay không? Muốn biết manh mối? Đến đây, kêu ba ba đi.” Trong giọng nói của nàng hàm chứa ý cười ngọt ngào. Biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu ôn hòa liền có bấy nhiêu, nhưng lời nói ra lại làm nội tâm Dịch Thư nhảy dựng.
Hắn híp mắt, dùng cặp mắt thời thời khắc khắc đều phi thường sáng ngời nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Tô, qua giây lát mới mở miệng nói:
“Cô là giả bộ?” Lời này vừa thốt ra, tiếng nhạc thông báo trò chơi kết thúc liền vang lên.
Dư Tô vỗ tay, nhẹ nhàng vui sướng bắt chéo chân ngồi trên giường, liếc xéo Dịch Thư nói:
“Vừa rồi anh hỏi tôi có phải đã bị bắt hay chưa đúng không? Chỉ sợ đã làm anh thất vọng rồi! Trò chơi hôm nay, tôi không thất bại.”
Sắc mặt Dịch Thư hơi thay đổi, nhưng giây lát sau liền nở nụ cười sáng lạn:
“Không bị bắt thì tốt, tôi vui còn không kịp, sao sẽ thất vọng đâu? Bất quá, cô nói tôi dùng cô làm mồi nhử, chỉ sợ là đã hiểu lầm chuyện gì đi?”
“A! Vậy cứ cho là hiểu lầm đi.”
Dư Tô đứng lên, cất bước hướng ra ngoài cửa:
“Tôi về phòng ngủ, ngủ ngon.”
Dịch Thư cau mày, ở trước khi nàng bước ra khỏi phòng nhanh chóng gọi lại nàng:
“Từ từ! Được rồi, tôi thừa nhận là muốn tìm một kẻ ngốc làm mồi nhử để dụ ra hung thủ.”
Dừng một chút, hắn kho khan một tiếng, bổ sung:
“Đương nhiên, tôi không phải nói cô ngốc.” Lời này hoàn toàn có thể dùng câu "lạy ông tôi ở bụi này" để hình dung.
Dư Tô dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hắn, nhướng mày.
Dịch Thư lập tức hướng về phía nàng gập người xuống:
“Thực xin lỗi, là tiểu nhân lợi dụng ngài. Ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng tiểu nhân chấp nhặt. Ngài xem, chân thành xin lỗi như vậy được không?”
"..."
“Miễn cưỡng cho là được đi.” Dư Tô gật đầu, khoanh tay trước ngực nói:
“Nói manh mối cho anh vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng vạn nhất anh lại mưu tính ý đồ xấu xa gì để hại tôi thì sao?”
Dịch Thư xấu hổ cười:
“Nói gì vậy!? Tôi vừa bị cô quay vòng vòng, còn có thể làm hại cô? Aiz~, một cô nương nhìn thực đơn thuần, sao tâm tư lại sâu như vậy……”
“Coi như đây là khen đi.” Dư Tô chớp mắt, cười nói:
“Không dong dài nữa, tôi nói cho anh, hung thủ hẳn là nam giới, không bao gồm Tiếu Hải.”
Đương nhiên, cũng không bao gồm Dịch Thư, Dư Tô hiện tại có thể xác định hắn không phải hung thủ.
Đầu tiên, căn cứ vào biểu hiện trước đó của hắn, phương pháp hãm hại nàng quá rõ ràng. Nếu nàng bị bắt, lập tức có thể từ đống hỗn độn trên giường kia nhận thấy được là do hắn động tay động chân. Tiếp theo, Dư Tô liền có thể ở thời điểm trước khi bỏ phiếu nói ra hết thảy, khiến cho các người chơi khác cùng nhau bỏ phiếu cho hắn.
Mà trước đó, bọn họ đã cùng nhau nói với mọi người rằng bọn họ tìm được một manh mối mấu chốt, chỉ còn yêu cầu nghiệm chứng. Dưới tình huống như vậy, ai lại đây hại nàng, người đó liền có hiềm nghi lớn nhất.
Ngay thời điểm vừa rồi, có người tiến vào dọn ra rương gỗ phía trên, lại không xốc lên nắp tủ phía dưới. Đây chính là vì hung thủ căn bản không dám để cho người chơi nhìn thấy.
Nếu Dư Tô thấy được mặt mũi đối phương, thì dù nàng thất bại trong trò chơi hôm nay, các người chơi cũng có thể ở buổi bỏ phiếu chỉ ra hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ. Chi tiết này đã hoàn toàn chứng minh, người tiến vào dọn ra cái rương trước đó nhất định là hung thủ.
Mà lúc nãy, vẫn còn mấy chục giây nữa trò chơi mới kết thúc, nếu Dịch Thư là hung thủ, hắn hoàn toàn có thể dọn ra cái rương xong liền kêu con quỷ lại đây bắt Dư Tô, hà tất tự mình xuất hiện, bại lộ thân phận.
Mấy chi tiết bất đồng kết hợp lại cùng nhau, hiềm nghi của Dịch Thư liền giảm tới mức thấp nhất.
“Vì sao cô cho rằng hung thủ là nam, còn trực tiếp bài trừ Tiếu Hải?” Dịch Thư nghi hoặc hỏi.
Dư Tô nhìn thoáng qua cái rương gỗ, chu môi nói:
“Đừng nhìn cái rương kia không quá lớn, nhưng lại rất nặng. Sức của tôi hẳn có thể đại biểu cho đại bộ phận nữ giới bình thường, mà tôi đã phải dùng sức lực rất lớn để di chuyển nó, hơn nữa cực kỳ cẩn thận mới có thể ở trạng thái không phát ra động tĩnh gì đẩy nó qua lại trên nắp tủ.
Thời điểm hung thủ di chuyển rương gỗ, động tác mau chóng nhẹ nhàng, chỉ cách một tầng ngăn tủ, nhưng Dư Tô không hề nghe thấy tiếng cái rương bị đặt xuống đất. Một cái rương nặng như vậy mà có thể nhẹ nhàng dịch chuyển, lại nhẹ nhàng buông ra, sức lực của hung thủ nhất định không nhỏ.”
Nữ tử tóc ngắn kia dáng người cùng độ tuổi xấp xỉ Dư Tô. Sức lực hẳn cũng không sai biệt lắm so với nàng.
Quý phu nhân Vưu Thiến từ lúc sinh ra đã là kẻ có tiền, nhìn dáng người của bà ta cũng không giống như có rèn luyện qua. Sức lực có khả năng còn yếu hơn Dư Tô.
Về phần Tiếu Hải, không nói đến sức lực, lấy chiều cao của hắn, muốn nhẹ nhàng di chuyển rương gỗ đặt ở trên nắp ngăn tủ đã thực không dễ dàng.
Trừ phi, trong ba người này có một người thâm tàng bất lộ.
Hiềm nghi của Dịch Thư đã được bài trừ, dư lại chính là nam sinh cùng Tần Niên.
Phạm vi lập tức thu nhỏ rất nhiều, Dư Tô bỗng có cảm giác như thấy được ánh rạng đông.
Dịch Thư nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:
“Có lý, kế tiếp chúng ta liền trọng điểm quan sát hai người nam kia. Bất quá, cũng không thể thả lỏng cảnh giác đối với những người khác. Cô hẳn là biết có vài người được thưởng đạo cụ đặc thù. Nếu có yếu tố đạo cụ ở trong đó, hết thảy liền không giống nhau.”
Dư Tô nhấc chân bước ra cửa:
“Trước xuống dưới đã, hai chúng ta đơn độc ở lâu trên này cũng không tốt.”
Nghe âm thanh phía dưới, giống như trừ bỏ hai người bọn họ, những người khác đều bị tìm được.
Lúc hai người xuống lầu, trong nhà chính vẫn cực kỳ ầm ĩ. Ai cũng sôi nổi chỉ trích đối phương là hung thủ.
Dư Tô bước vào cửa, vừa lúc nghe được giọng nói tức giận, ủy khuất của Đỗ An Hoa:
“Tôi đã nói rất nhiều lần, là bởi vì có người nói cho con quỷ biết vị trí của tôi, tôi mới bị bắt! Hiện tại các người đều chỉ trích tôi là sao?!”
Từ cuộc đối thoại ngươi một lời ta một chữ của mọi người, Dư Tô liền nghe ra đại khái là:
Người chơi khác lần theo trình tự bị tìm thấy, phát hiện người thứ nhất bị bắt chính là Đỗ An Hoa. Ngay sau đó, cô ta liền đến nhà chính tìm được Tần Niên. Tần Niên tìm được Tiếu Hải. Hai người lại cùng nhau tìm được Vưu Thiến. Cuối cùng, Vưu Thiến tìm được nam sinh.
Năm người chính là dựa theo thứ tự như vậy bị bắt, hơn nữa, mỗi lần tìm ra một người đều là từ một người bất đồng. Cho nên, bọn họ phi thường xác định, người thứ nhất bị tìm thấy chính là Đỗ An Hoa.
Nhưng Đỗ An Hoa vẫn không ngừng biện giải, nói đến mức yết hầu khô khốc, từng câu từng chữ phủ nhận mình tuyệt đối không phải người đầu tiên bị bắt.
Người chơi khác lại một lần nữa nói ra thứ tự mình bị bắt. Đỗ An Hoa tiếp tục biện giải……Quả thực lâm vào tình trạng chết tuần hoàn.
Lúc này, nam sinh lên án Vưu Thiến:
“Hai chúng ta đều là người mới, thế mà bà lại còn hại tôi. Thật quá đáng!”
Vưu Thiến tức giận đến đỏ bừng mặt, quay đầu chỉ một lóng tay vào Tần Niên, buột miệng thốt ra:
“Hắn là do ta trả giá cao mời đến dẫn ta vượt qua nhiệm vụ, không phải cũng bán đứng ta sao...!” Bà ta còn chưa nói dứt lời, liền hối hận nhanh chóng che miệng lại, đáng tiếc đã muộn.
Cả căn phòng lập tức yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó tiện đà khắc khẩu càng thêm lợi hại.
“Cho nên bà căn bản không phải người mới? Hơn nữa, trước khi tiến vào trò chơi bà đã cùng Tần Niên nhận thức?!”
“Nhận thức thì nhận thức, giả vờ làm cái gì!”
“Mẹ kiếp, từ lúc bắt đầu hai người liền lừa gạt chúng tôi? Vậy lời nói của hai người…thật không dám tin nữa!”
“Chậc! Khó trách là người mới mà biểu hiện bình tĩnh như vậy, thì ra căn bản đều là giả bộ.”
Dịch Thư chịu không nổi thanh âm ồn ào của bọn họ, hắng giọng, lớn tiếng nói:
“Im lặng! Còn muốn tìm ra hung thủ hay không? Chỉ cần tìm ra hung thủ, ngày mai không phải sẽ không có việc gì sao? Giả vờ làm người mới thì thế nào? Không phải thực bình thường sao? Đừng nói cho tôi mấy người là lần đầu tiên nhìn thấy?”
Những người khác nghe vậy, mới nói được một nửa đều nghẹn trở về.
Nháy mắt liền an tĩnh, Dư Tô ngược lại cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngạo.
Lúc này, nam sinh mới rụt cổ, giơ tay hỏi:
“Vậy...hai người biết hung thủ là ai sao?”
Dịch Thư nhìn về phía Dư Tô. Dư Tô lập tức biểu tình mờ mịt nhìn hắn:
“Hung thủ là ai? Có phải đã tìm được manh mối gì hay không?”
“……” Lại bắt đầu giả ngu.
Dịch Thư khép lại đôi mắt, đỡ trán nói:
“Chúng t…Khụ khụ! tôi tạm thời còn không biết hung thủ là ai, nhưng đã có đối tượng hoài nghi. Hiện tại tôi cần hỏi mọi người một vấn đề, nhớ kỹ, cẩn thận ngẫm lại, trả lời chính xác.”
Hắn trầm mặt xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn mọi người hỏi:
“Vừa rồi, lúc mọi người ở dưới lầu cãi vã, có ai từng rời đi không?”