Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài phút sau, từ nhà xí truyền đến tiếng thét chói tai của Vưu Thiến.
Những người khác lập tức xông ra, dẫn đầu chính là Dịch Thư.
Chỉ thấy Vưu Thiến vô cùng hoảng sợ ngã ngồi trước cửa nhà xí, một tay chống nền đất, biểu tình hoảng loạn nhìn chằm chằm bên trong, hai chân đạp loạn xạ, từng chút một lùi về phía sau, thoạt nhìn như bị dọa đến mềm nhũn cả người, nhưng vẫn nỗ lực muốn đào tẩu.
Những người khác nhanh chóng đuổi tới. Nam sinh run rẩy hỏi:
“Làm sao vậy?”
Cửa nhà xí giắt một tấm ga trải giường sờn rách làm thành mành, che tầm mắt của mọi người.
Cặp mắt Vưu Thiến trước sau như một nhìn chằm chằm nhà xí, không để ý đến người khác, sắc mặt cực kỳ sợ hãi, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu:
“Chết……đã chết……”
Tần Niên không có kiên nhẫn, trực tiếp xốc lên mành cửa tiến vào.
Đèn trong nhà xí cường độ rất thấp, phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, vừa đủ để chiếu sáng không gian nho nhỏ này, cũng làm cho mọi người nhìn rõ tử trạng của Đỗ An Hoa.
Quần của Đỗ An Hoa còn giắt ở cẳng chân, ngưỡng mặt ngã ngồi ở trên bồn cầu, hạ thân lõa lộ bị nướƈ ŧıểυ xối ướt, tựa hồ là ngay trong quá trình đi tiểu liền chết. Khuôn mặt nàng ngẩng cao, hai mắt mở lớn như chuông đồng, miệng há hốc, biểu tình lộ vẻ cực kỳ không cam lòng.
Dư Tô đi qua, kéo xuống mành cửa phủ lên thân thể Đỗ An Hoa, ở khoảng cách gần quan sát khuôn mặt của thi thể, sau đó xoay người bước ra nhà xí, nói với Vưu Thiến:
“Đừng chỉ lo sợ hãi, nếu không muốn chết liền lập tức bình tĩnh lại nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Vưu Thiến ngồi dưới đất. Cả người phát run, đôi tay gắt gao ôm lấy hai vai, mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại, mang theo giọng điệu khóc nức nở nói:
“Ta cùng cô ta cùng nhau đi WC. Ta vào trước, cô ta ở bên ngoài chờ. Ta đi xong ra tới, đến phiên cô ta đi vào. Ta ở bên ngoài đợi một hồi lâu, cô ta cũng chưa ra. Ta liền hỏi cô ta có phải đi đại tiện hay không. Nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, ta cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục gọi vài tiếng, vẫn không có động tĩnh, nên mới vén rèm lên nhìn...”
Vưu Thiến nuốt nước miếng, liếm liếm đôi môi khô khốc, hoảng sợ nói:
“Ai ngờ ta vừa vén rèm lên, liền nhìn thấy cô ta đã chết! Thật đáng sợ! Hung thủ rốt cuộc đã động thủ thế nào?!”
Dứt lời, bà ta sợ hãi nhìn về phía Tần Niên:
“Trước đó……Đỗ An Hoa là người đầu tiên chất vấn cậu vì lý do gì đột nhiên muốn đi đào cỏ ăn. Hiện tại, cô ta đã chết……”
Nam sinh vốn đang đứng bên cạnh Tần Niên, bất giác lặng lẽ xê dịch vị trí. Ba người Tiếu Hải, Dịch Thư cùng Dư Tô cũng đều nhìn về phía Tần Niên.
Tần Niên hung hăng vò đầu, cắn răng nghiến lợi nói:
“Mẹ nó! Đều nghi ngờ lão tử đúng không? Được lắm, vẫn là câu nói kia, ngày mai các người cứ bỏ phiếu cho tôi. Đến lúc đó chúng ta sẽ thấy rõ ràng là thế nào!”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, sải bước vừa mau lẹ vừa nặng nề, trong miệng còn lớn tiếng mắng:
“Một đám thiểu năng trí tuệ! Như vậy còn muốn tìm manh mối làm cái khỉ gì. Các người cứ tiếp tục mù quáng đi! Lão tử đi ngủ!”
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Dư Tô hơi nhíu mi.
Tần Niên là người đầu tiên đưa ra ý tưởng muốn đào cỏ ăn. Ban ngày nàng cũng bắt gặp hắn ở nơi đó đào cỏ, nhưng hiện tại còn đào ra một khối thi cốt, giải khóa quyền hạn gϊếŧ người ban đêm cho hung thủ. Như vậy hắn...hẳn chính là hung thủ.
Nếu không đang êm đẹp, sao hắn lại nghĩ tới chuyện đi đào cỏ ăn?
Nhưng không hiểu sao, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đặt trường hợp nàng chính là hung thủ, sẽ tự mình đào thi cốt, hay là nghĩ cách dụ người khác đi làm?
Biết rõ đào ra thi thể sẽ xuất hiện thông báo khiến tất cả mọi người đều nghe được, còn tự mình đi làm, chẳng phải là đang cầm loa la lớn cho mọi người biết mình chính là hung thủ sao?
Dư Tô quay đầu liếc mắt nhìn nam sinh một cái...thoạt nhìn cũng không phải không khả nghi.
Chính xác ra là, trừ bỏ nàng cùng người chết, nhìn ai cũng thấy khả nghi.
“Bây giờ phải làm sao? Còn tiếp tục tìm manh mối không?” Nam sinh hỏi.
Kỳ thật cũng không có gì để tìm. Bọn họ tìm đến nửa đêm, cơ hồ đem mỗi gian phòng đều lật ngược.
Tiếu Hải ngáp một cái:
“Buồn ngủ, không tìm nữa, chúc ngủ ngon!”
Dư Tô nhìn về phía hắn, thầm nghĩ trong lòng, đứa trẻ này cũng là một trong những kẻ thất bại trong trò trốn tìm ban sáng, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn có một chút lo lắng rằng người bị chết ngày mai sẽ là mình.
Dịch Thư cũng xoay người trở về phòng, ngay sau đó là nam sinh.
Dư Tô là người cuối cùng rời đi. Nhưng nàng trở lại phòng ngủ rồi, lại không ngủ được.
Đỗ An Hoa cùng nàng ở chung một phòng giờ đã chết. Gian phòng này tối hôm qua còn xuất hiện một con quỷ luôn nhìn chằm chằm nàng. Vạn nhất đêm nay nó lại xuất hiện...nghĩ lại liền có chút rợn người.
Nàng không tắt đèn, ngồi ở mép giường. Ánh mắt dừng ở cánh cửa tủ quần áo đang khép chặt kia, nghĩ đông nghĩ tây trong chốc lát, cúi đầu nhìn di động. Thời gian đã tới ba giờ sáng.
Lúc này, một tiếng động rất nhỏ từ tủ quần áo truyền đến.
Dư Tô kinh hoảng, ngay cả giày cũng chưa cởi, trực tiếp nằm lên giường, kéo chăn đem thân thể trùm kín mít.
Đầu nàng cũng che khuất ở trong chăn, chỉ cẩn thận mở ra một khe hở, hé mắt nhìn ra ngoài.
Cánh cửa tủ kia quả nhiên đang chậm rãi mở ra. Nàng im lặng chờ đợi trong chốc lát, liền thấy một bàn tay nhỏ đặt trên cửa tủ, sau đó bên trong thò ra một bàn chân nhỏ, lại chậm rãi ló ra cái đầu.
Dư Tô ngừng thở, nhìn cái đầu kia dần dần hiển lộ, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý nhìn đến cảnh tượng khủng bố. Nhưng xuất hiện trước mắt nàng, lại là một gương mặt bé trai phi thường đáng yêu.
Hai con mắt của hắn đen như mực, vừa to vừa tròn, giống như hai quả nho đen bóng loáng. Làn da trắng nõn, gương mặt mang theo chút múp míp của trẻ con, vừa nhìn ngũ quan kia liền biết, sau khi lớn lên tuyệt đối là một đại soái ca.
Đêm qua không bật đèn, chỉ nhìn thấy một bóng đen, Dư Tô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, con quỷ này lại xuất hiện dưới bộ dạng chọc người yêu thích như vậy.
Tuy rằng nó vẫn là một con quỷ, nhưng Dư Tô cảm thấy một chút cũng không đáng sợ, thậm chí còn muốn bắt chuyện với nó.
Nhưng nàng tốt xấu vẫn nhịn xuống, không phát ra nửa điểm động tĩnh.
Tiểu quỷ Vu Dương nhìn chằm chằm trên giường trong chốc lát, sau đó mới từ tủ quần áo đi ra, lặng yên không tiếng động hướng ra cửa phòng.
Dư Tô ngẫm nghĩ, xốc lên chăn, tay chân nhẹ nhàng đi theo.
Bước ra khỏi phòng, vừa lúc thấy được tiểu quỷ xoay người, đi vào trong căn phòng phía bên trái.
Đó là phòng của nam sinh cùng Dịch Thư. Nhưng hiện tại nhân số giảm bớt, Dịch Thư đã đổi tới lầu một ở một mình, cho nên trong gian phòng này hiện chỉ còn một mình nam sinh.
Vu Dương vào đó làm gì?
Dư Tô đột nhiên cảm giác được, nàng có khả năng sắp tìm được manh mối.
Nàng lập tức không dám lơ là, bước chân cực nhẹ, chậm rãi đi về phía phòng của nam sinh, còn chưa tới cửa, liền nghe bên trong truyền ra một tiếng hét:
“Má ơi!”
Ngay sau đó là một tiếng "phanh!" trầm vang, kéo theo từng trận tiếng bước chân chạy nhanh ra cửa.
Dư Tô nghe động tĩnh lớn như vậy, không để ý nhiều nữa, trực tiếp chạy qua, vừa lúc đụng phải nam sinh đang mở cửa.
Nam sinh nhìn thấy Dư Tô liền hô to:
“Chạy mau, trong phòng có quỷ!!!”
Nhưng Vu Dương cũng không đuổi theo ra ngoài, nếu là lệ quỷ, hiện tại chỉ sợ đã sớm thay đổi bộ dáng khác ra dọa người.
Có lẽ bởi vì ấn tượng êm đẹp trước đó, Dư Tô cũng không cùng nam sinh chạy đi, ngược lại dò xét nhìn thoáng qua tình hình trong phòng.
Nam sinh đại khái cũng vì sợ hãi, nên không tắt đèn ngủ, vì thế Dư Tô rất dễ dàng thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Vu Dương đang ngồi xổm bên cạnh tủ quần áo, nghiêng đầu chăm chú nhìn cửa tủ. Dư Tô vừa đi vào, liền đối diện với một cặp mắt thanh triệt mà đau thương.
Trong lúc chơi trốn tìm, tuy rằng Dư Tô không tận mắt gặp qua con quỷ, tuy nhiên, ngữ khí nói chuyện của nó vẫn luôn hoạt bát đáng yêu, bộ dạng phi thường vui vẻ.
Nhưng Dư Tô biết, bây giờ mới chân chính là bé trai này. Sự ngây thơ hồn nhiên vốn có của hài đồng đã sớm bị tên cặn bã kia hủy diệt.
Nàng thấy Vu Dương há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không biết vì sao không thể phát ra âm thanh. Tiếp theo, nó xoay đầu, vươn tay chỉ về phía tủ quần áo trước mặt.
Nhìn thấy động tác của nó, trong lòng Dư Tô nhảy dựng, có manh mối sao?
Nàng chần chờ trong chớp mắt, liền cất bước đi qua.
Vu Dương nhếch miệng cười, ngón trỏ nhỏ nhắn kia càng căng ra thêm một chút.
Tủ quần áo này chính là nơi Dư Tô trốn ngày đầu tiên. Nàng chậm rãi đến gần, mới thấy rõ chỗ Vu Dương chỉ cũng không phải tủ quần áo, mà là mặt sau tủ, tại kẽ hở trên vách tường.
Nơi này…quả thật chưa ai kiểm tra qua.
Phía sau tủ quần áo là một mảnh tối hù, kẽ hở nho nhỏ kia cũng chỉ đủ nhét vừa hai ngón tay. Dư Tô nhìn vào bên trong một hồi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng muốn đẩy tủ quần áo ra một chút, rồi lại đẩy không nổi, quay đầu thấy nam sinh đang lấp la lấp ló cạnh cửa, liền kêu hắn:
“Mau tới đây giúp một chút, mặt sau hẳn là có thứ gì đó.”
Nam sinh sợ hãi liếc tiểu quỷ bộ dạng thập phần ngoan ngoãn bên cạnh, nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn Vu Dương. Bộ dáng như chỉ cần đối phương có chút động đậy, hắn liền quay đầu bỏ chạy.
Cũng may Vu Dương không nhúc nhích. Dư Tô bất đắc dĩ kêu nam sinh bước sang bên kia. Hai người cùng nhau hợp sức đẩy tủ quần áo ra xa tường một chút.
Ánh sáng rốt cuộc có thể chiếu vào trong góc, đủ để cho Dư Tô cùng nam sinh đồng thời thấy được một thứ.
Đó là…một đoạn dây thừng.
Dư Tô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Vu Dương.
Chỉ thấy hắn duỗi tay kéo xuống cổ áo, lộ ra một vết siết thật sâu trên cổ.
Cho nên, đoạn dây thừng này chính là công cụ hung thủ dùng để siết chết bé trai này? Sở dĩ nó nói không được, là bởi vì trước khi chết yết hầu bị tổn thương sao?
Chóp mũi Dư Tô có chút lên men. Đứa nhỏ này thật sự quá đáng thương!
Ở thời điểm nàng nhìn về phía Vu Dương, nam sinh đã duỗi tay cầm lấy dây thừng, sau đó ngẩn người:
“A, có một bức ảnh chụp rớt ra ngoài?”
Bức ảnh kia bị dây thừng đè ở trên, nên vừa rồi hai người đều không nhìn thấy.
Nam sinh cúi xuống nhặt lên ảnh chụp, nhíu mày:
“Trong hình là hai nam nhân, nhìn xem.”
Dư Tô tiếp nhận ảnh chụp, chỉ thấy trên tấm ảnh đen trắng là hai nam nhân cởi trần nửa người trên, dung mạo có vài phần tương tự. Bọn họ đều đang cười vui vẻ.
Bức ảnh này không phải chụp ở trong nhà hay tiệm chụp ảnh, mà là ở ven một con sông nhỏ, bên cạnh có để sọt cá cùng băng ghế, hai cái cần câu đặt tại bờ sông. Trên tay một người nam trong đó đang giơ cao một con cá to béo.
Ảnh chụp đã phai màu, bề mặt còn có chút sờn rách cùng trầy xước. Hai nam nhân trong ảnh thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hiển nhiên là được chụp cách đây thật lâu.
Nam sinh chỉ vào một người trong đó, nói:
“Nhìn xem, trên vai hắn có một vết bớt.”
Dư Tô cũng thấy được vết bớt kia. Hình dạng giống như đám mây, diện tích nhỏ hơn một quả trứng gà.
“Đây có thể coi là manh mối hay không?” Nam sinh hỏi.
Dư Tô suy nghĩ, gật đầu:
“Rất có khả năng.”
Nhiệm vụ sẽ không hoàn toàn không cung cấp cho người chơi manh mối gì, vết bớt này có xác suất rất lớn sẽ xuất hiện ở trên thân thể của người chơi nào đó, trở thành manh mối mấu chốt để nhận dạng hung thủ.
Tuy nhiên, tên cặn bã hại chết Vu Dương muốn giấu hung khí là đoạn dây thừng này còn có thể hiểu được, giấu ảnh chụp liền không hợp logic.
Huống chi, hung khí chỉ là một đoạn dây thừng mà thôi. Nếu ngay cả thi thể người bị hại cũng không tìm thấy, dây thừng cũng không cần thiết phải giấu.
Cho nên, hai thứ này hẳn là được người chơi sắm vai hung thủ giấu ở đây.
Dư Tô nhìn chằm chằm tủ quần áo, trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ít hình ảnh nhỏ vụn.
Sẽ không phải là……