Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Tô không cảm thấy mình có thể chạy nhanh hơn đám thanh niên trai tráng hàng năm làm việc nhà nông, huống hồ còn phải mang theo một nữ sinh viên vết thương chồng chất cùng một đứa nhỏ.
Phong Đình nhìn phương xa, mày hơi nhíu, trầm ngâm một lát mới nói:
“Vận khí của cô không tồi.”
Dư Tô: ???
Hắn quay đầu nhìn nàng:
“Tùy tiện tiến vào một nhiệm vụ liền có độ khó cao như vậy, thiên đạo sủng nhi sao?”
“……” Dư Tô cũng cảm thấy bản thân mình có chút xui xẻo, bất quá còn tốt, không phải đã kéo một người càng xui xẻo tiến vào sao?
Gió núi mát lạnh từ từ thổi quét qua rừng cây, làm tán lá xào xạc lay động, từ trên cao nhìn xuống, tựa như từng con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Hai người hái vài lá cây lớn ở gần đó lót dưới mặt đất, ngồi xuống ở chỗ này hóng gió, chậm rãi thương lượng kế hoạch hành động kế tiếp.
Hiện tại còn không rõ ràng lắm là rời đi thôn liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, hay là giúp cho nhiệm vụ mục tiêu tuyệt đối an toàn mới tính hoàn thành. Nếu là cái trước, đại khái chỉ cần đem người đưa tới trước quốc lộ là được. Nhưng nếu là cái sau, bọn họ nhất định phải trốn đến tận thành thị, có lẽ còn phải ngồi xe từ trấn trên rời đi mới xong.
Như vậy, trước tiên cần phải chuẩn bị một chút. Chuyện này đương nhiên giao cho Phong Đình làm, ai bảo hắn là con trai bảo bối của người ta.
Còn vấn đề làm thế nào để giải cứu mục tiêu nhiệm vụ, đây là chuyện khó làm nhất.
Đứa bé kia mới vừa bị mua về không lâu. Tuy nhiên, trẻ con cùng nữ giới bất đồng. Nữ nhân ở trong mắt thôn dân chỉ là công cụ để sinh con trai nối dõi tông đường, còn bé trai được mua về là để nâng niu, làm trân bảo. Cho nên, bên cạnh đứa bé nọ nhất định có người thời thời khắc khắc canh chừng.
Nữ sinh viên hiện tại bị buộc xích sắt. Chìa khóa lại ở trong tay Vương Thiết Trụ, muốn cứu người khó tránh khỏi phải kinh động đối phương.
Tóm lại, cả hai người đều không dễ cứu. Nếu có thể, vẫn nên tận lực tìm ra mục tiêu nhiệm vụ chân chính, sau đó chỉ cần mang theo một người, tỷ lệ trốn thoát thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Nếu có thể được thôn dân bản địa trợ giúp càng tốt, bất quá, xác xuất này không cao. Cho dù là Tiểu Hoa vô tâm vô phế, cũng tuyệt đối sẽ không giúp Tiểu Thúy - "chị em tốt" của nàng làm loại chuyện này.
Hai người ngồi trong chốc lát, vẫn cảm thấy hẳn là cùng những người chơi khác gặp mặt trước, dù sao càng nhiều người thì càng có nhiều một phần hỗ trợ.
Phong Đình không quá tự tin với quan điểm này, hắn băn khoăn:
“Trong cùng một nhiệm vụ, yêu cầu mà các người chơi nhận được không nhất định sẽ tương đồng, thậm chí có khả năng tương phản.”
Loại khả năng này, ở tràng nhiệm vụ trước, Dư Tô cũng đã thể nghiệm qua.
Mặc kệ thế nào, trước tiên thấy bọn họ một mặt đã rồi tính tiếp.
Đường xuống núi không quá mệt nhọc như lúc lên núi, nhưng cũng thập phần không dễ đi, trên mặt đất vương vãi đá vụn, nhánh cây linh tinh, hơi không chú ý là có thể té ngã.
Từ cổng thôn đi vào, căn nhà thứ nhất chính là "nhà" hiện tại của Dư Tô cùng Phong Đình. Lại đi về phía trước, căn thứ hai là nhà Lý Nhị theo như lời Phong Đình nói.
Trong cái thôn này, nhà họ Lý tương đối nhiều, có lẽ đều là quan hệ họ hàng. Mà cho dù không phải cùng thân tộc, nói không chừng giữa mỗi người trong thôn đều có điểm quan hệ gì đó, làm cho toàn bộ thôn đều bao che lẫn nhau, cấu kết làm việc xấu.
Nhà Lý Nhị cũng cực kỳ cũ nát, trên tường còn thấy dấu vết bùn mới được tu bổ qua, không có tường viện. Cửa chính cửa sổ gì đều khép hờ. Dưới mái hiên cùng trên khoảng đất trống ngoài phòng có phơi một ít lương thực vừa thu hoạch.
Một nam tử trẻ tuổi đang vùi đầu ngồi dưới mái hiên, trước mặt đặt hai cái sọt tre lớn, một cái trong đó chứa đầy bắp ngô. Hắn chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ kia lột bắp, xong xuôi thì quăng vào cái sọt tre còn lại, bên cạnh còn có một đống vỏ bắp đã lột xong.
Đây là một trong hai người chơi mà Phong Đình nói, kỳ thật còn khá dễ phân biệt.
Tuy rằng ở trong cái sơn thôn lạc hậu này, quần áo mặc trên người hắn vẫn là quần áo sờn rách màu xanh đen bị vá chằng chéo, lại còn phải làm việc nhà nông, nhưng khí chất xuất chúng kia vẫn cùng địa phương này không hợp nhau, trên cơ bản, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hắn không phải NPC bình thường.
Dư Tô cùng Phong Đình liếc nhau, sau đó vòng qua đống lương thực phơi đầy đất trước nhà, tiến về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai người một cái, lại cúi đầu lột bắp.
Cho đến lúc tới gần hơn chút, Dư Tô liền thấy từ trong đống vỏ bắp có vài con sâu nhỏ màu đỏ chui ra, bò đầy đất, lập tức lạnh sống lưng trốn phía sau Phong Đình.
Nàng không quá sợ ma quỷ, không quá sợ xác chết, thậm chí cũng không sợ chuột gián, nhưng loại sinh vật mấp máy thân mềm này thật sự siêu đáng sợ!
“Hai người tới giúp tôi làm việc sao?” Nam tử đem ruột bắp mới vừa lột xong ném tới một bên, lại cầm lên một trái khác bắt đầu lột.
Dư Tô nhịn không được muốn khen ngợi hắn một câu cần mẫn, phảng phất như hắn thật sự tới nhiệm vụ này để làm việc nhà nông.
Nhưng Phong Đình chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, đi qua khom lưng cầm lên một trái bắp, chậm rãi lột.
Dư Tô: “…Đại thần, không cần.”
“Sao lại không cần?” Phong Đình ngước mắt liếc người nọ một cái, từ tốn nói:
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Chúng ta giúp hắn, hắn nhất định phải nghe theo chúng ta.”
Động tác lột bắp của nam tử khựng lại một chút, rốt cuộc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía hai người:
“Thôi đi, đừng lột nữa.”
Phong Đình mở ra bàn tay, triển lộ mấy hạt bắp trong lòng bàn tay:
“Nói thế nào?”
Khóe miệng nam tử giật giật, buông xuống trái bắp trong tay, tùy tiện lấy tay chùi lên ống quần một chút, đứng dậy nói:
“Đợi một chút.”
Hắn xoay người vào nhà, mau chóng từ bên trong dọn ra một băng ghế dài đặt ở đằng trước:
“Ngồi xuống nói.”
Phong Đình cùng Dư Tô sóng vai ngồi ở trên băng ghế. Nam tử thì ngồi trở lại cái ghế đẩu hắn mới ngồi lúc nãy, so với hai người thấp hơn một mảng lớn, đành phải ngẩng đầu nhìn bọn họ nói:
“Ta vốn dĩ nghĩ trước im lặng quan sát hai ngày. Ấn theo kinh nghiệm ở những nhiệm vụ trước, theo thời gian trôi qua sẽ lần lượt xuất hiện manh mối có lợi cho người chơi. Bất quá, nếu hai người đã tìm tới, vậy cứ nói thử xem, hiện tại hai người tính toán làm gì?”
Phong Đình đùa nghịch mấy hạt bắp trong tay, chậm rãi nói:
“Chẳng qua là tới gặp anh một mặt, nói chuyện trước mà thôi, kế hoạch hành động cụ thể ít nhất còn phải chờ hai ba ngày sau.”
Nam tử cười khẽ, gật đầu nói:
“Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra chúng ta có thể nói chuyện. Đầu tiên báo cái tên, tôi gọi Lý Vượng Đức.”
…Tên thật là một cái so với một cái càng dễ nghe.
Người này thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác học thức uyên bác, khí chất trầm ổn nội liễm, hào hoa phong nhã, xứng với tên này xong, cảm giác kia nháy mắt liền không còn rõ ràng như vậy.
Tuy nhiên, Lý Vượng Đức tựa hồ không có ý kiến gì đối với cái tên này, thời điểm nói ra phi thường bình tĩnh.
Hắn tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ như vậy là vì hiện tại manh mối còn thiếu thốn, không thể phán đoán ra được chúng ta cần mang đi người nào, cho nên cứ chờ thêm hai ba ngày. Trong lúc này, chúng ta cũng có thể làm quen một chút hoàn cảnh trong thôn lẫn ngoài thôn.”
Chuyện muốn nói kỳ thật cũng không nhiều, chỉ sơ lược qua một chút kế tiếp nên làm gì, sau đó Dư Tô cùng Phong Đình liền đứng dậy rời đi.
Thừa dịp thời gian còn chưa tối, bọn họ lại đi tìm một người chơi khác ở nhà họ Bạch. Nhưng hắn cũng không ở nhà, bên trong chỉ có một bà lão mắt bị mù, đang quờ quạng cho gà ăn.
Mắt thấy sắp qua giờ, Dư Tô không thể không trở về nhà, lôi kéo Phong Đình cùng nhau chuẩn bị cơm chiều.
Nàng không biết nấu cơm bằng bếp lò, ngày hôm qua còn bị sặc khói. Nhưng Phong Đình lại làm cực kỳ êm xuôi, từ nhóm lửa đến điều chỉnh độ lửa lớn nhỏ đều không thành vấn đề, thậm chí có vài phần thuần thục.
Dư Tô đem nồi gạo đã vo xong đặt lên bệ bếp, tò mò hỏi:
“Anh như thế nào ngay cả nhóm lửa cũng biết?”
“Dân quê, khi còn nhỏ làm qua.” Phong Đình ngẩng đầu lên trả lời nàng. Ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu rọi ở trên mặt hắn. Không biết có phải do ánh lửa tạo ra ảo giác hay không, Dư Tô lại từ trong ánh mắt hắn thấy được một tia cảm xúc thống khổ chợt lóe mà qua.
Nàng ngẩn ngơ, không dám tiếp tục hỏi sâu vào.
Bữa tối chỉ có khoai tây xào. Dư Tô vốn định ở thời điểm không có ai ở nhà ăn trước, miễn cho lát nữa phải ăn cơm thừa canh cặn. Nhưng không nghĩ tới đồ ăn vừa chín, cặp "cha mẹ" kia liền trở lại, thật là biết canh giờ.
Cha ruột của hai anh em nhà họ Dương này gọi là Dương Cường, mười bốn tuổi đã lên thành phố kiếm việc làm, cũng vì vậy mà nhận thức của hắn xem như tương đối cao hơn những người trong thôn, biết thế giới bên ngoài không phong kiến lạc hậu như vậy, thậm chí còn không màng dị nghị cấp tiền cho đứa con gái Dương Tiểu Thúy này có thể cùng anh trai của nàng đi học.
Chỉ tiếc, về sau Dương Tiểu Thúy mới vừa lên lớp một, Dương Cường ở trên công trường bị chấn thương què chân.
Thân là nông dân vô quyền vô thế, lại không có học thức văn hóa, nên cho dù xảy ra sự cố cũng không lấy được bao nhiêu tiền bồi thường, cuối cùng chỉ có thể mang gần năm ngàn khối về quê. Dương Tiểu Thúy cũng phải bỏ học về làm việc nhà.
Còn anh trai nàng - Dương Đại Lôi, bởi vì được mẹ cưng chiều quen, tính tình kiêu căng, căn bản không thích đi học. Bản thân hắn không muốn đi, người trong nhà cũng liền theo ý hắn.
Mấy chuyện đã qua này Dư Tô cùng Phong Đình vẫn nghe "mẹ" mình - Trương Thục Phân nhắc mãi, hễ mắng Dư Tô xong liền bắt đầu kể lại những chuyện này, than thở các loại rằng bọn họ nuôi hai anh em cũng không dễ dàng, bảo hai người cần phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì nghe xong mấy chuyện trên, ấn tượng của Dư Tô đối với Dương Cường thật ra khá tốt, cho dù ông ta vừa ăn cơm vừa gãi chân, còn phun đờm khắp nơi, miệng đầy thô tục.
Ở nông thôn, đại khái chừng giờ là phần lớn các nhà đều đã ăn cơm rửa bát xong, nấu nước tắm rửa một cái, ở trong sân ngồi ngâm chân trong chốc lát, sắc trời liền sụp tối.
Hiện tại, trước mặt Dư Tô cùng Phong Đình đều đặt một chậu nước ấm. Hai người ngồi ở dưới mái hiên ngâm chân, ngẩng đầu là có thể thấy không trung dần dần tối đen, lần lượt xuất hiện từng ngôi sao ảm đạm.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của rất nhiều côn trùng, hết đợt này đến đợt khác. Không khí tươi mát không lẫn một chút tạp chất. Hơn nữa, ở chỗ này không có tiếng còi xe, không có đèn nê-ông, cũng không có chợ đêm ồn ào đến lúc hừng đông, thậm chí không có tiếng nói chuyện âm vang của người bên ngoài truyền đến. Cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi, nghe tiếng côn trùng kêu vang, xem mặt trời lặn rồi ngắm trăng mọc, nếu không nghĩ tới cái nhiệm vụ khó giải quyết kia, thật sự có vài phần cảm giác năm tháng tĩnh hảo, nhất thế vô tranh.
Đáng tiếc, bọn họ không thể không bỏ lơ nhiệm vụ, mà trong bầu không khí nhìn như không có bất luận tạp chất gì này lại tràn ngập ô nhiễm làm nhân tâm rét lạnh.
Phương thức giải trí ở đây cơ hồ không có. Ban đêm, dưới sự thúc giục của Trương Thục Phân cùng vẻ mặt hung dữ của Dương Cường, mới hơn giờ, Dư Tô đã lên giường nằm.
Bên cạnh là phòng của Phong Đình. Còn một phòng khác, cách một gian nhà chính là của cặp vợ chồng kia.
Thời gian quá sớm, Dư Tô lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, liền bắt đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng cả đầu óc đều nghĩ đến việc đêm nay có phải lại có người chết hay không, lần này sẽ là người nhà ai chết?
Nàng tùy tiện suy đoán vài hộ, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng đã bị tiếng thét chói tai từ một chỗ khác trong nhà chính truyền đến, làm nàng từ trong mộng bừng tỉnh.
Nàng thật sự không nghĩ tới, người chết lại là Dương Cường - cha của hai anh em nhà họ Dương - nam nhân duy nhất chịu cấp tiền cho con gái đi học kia.