Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khảm đao sắc bén chém vào sọ người, phát ra một tiếng giòn vang. Cùng với máu tươi văng khắp nơi, nam nhân trợn to hai mắt, không cam lòng ngã xuống.
Trong khoảnh khắc, máu trên đầu hắn liền chảy đầy đất.
Các thôn dân lưu lại nơi này chờ đợi đều bị dọa choáng váng. Một hồi lâu sau, mới có một nữ nhân phát ra tiếng thét kinh thiên động địa.
Tiếng thét chói tai này tựa như một phát súng báo hiệu. Ở thời điểm nàng thét lên, các thôn dân cũng tán loạn chạy trối chết.
So với vong hồn mà bọn họ còn chưa tận mắt nhìn thấy, thì Bạch Thiên - người có thể ở trước bao con mắt mà gϊếŧ người này càng thêm đáng sợ.
Kỳ thật không phải tất cả mọi người đều chạy, có một số ít chân mềm, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, trong đó bao gồm trưởng thôn đầu hói.
Bạch Thiên ngồi xổm bên cạnh thi thể, kéo quần áo trên thi thể chậm rãi chà lau vết máu trên khảm đao. Ở cách hắn không xa, Tiểu Hoa còn ngất trên mặt đất.
Mà mẹ nàng vừa rồi cũng đã chạy mất.
Dư Tô nhìn thoáng qua thân ảnh biến mất ở chỗ ngoặt phía trước, bất đắc dĩ đi qua, đem Tiểu Hoa nâng dậy.
Ngay cả một người ngoài như nàng còn cảm thấy trái tim băng giá, Tiểu Hoa lại nghĩ mẹ mình thực tốt.
Tôn Chiêu Đệ đi tới hỏi:
“Chúng ta hiện tại trực tiếp rời đi sao?”
Nàng tặc lưỡi một tiếng, nói:
“Nói thật, ta còn rất muốn nhìn bọn họ đêm nay chết thế nào.”
Thời gian vừa trôi qua một chút, còn rất sớm, nếu hiện tại rời đi, trước khi trời tối nhất định có thể đi đến đại lộ.
Lúc này, bọn họ đã xác định được mục tiêu nhiệm vụ, tới bên kia đại lộ rồi, nhiệm vụ này hẳn có thể trực tiếp hoàn thành.
Bất quá, vậy có phải quá dễ dàng hay không?
Lý Vượng Đức nói:
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy, trước mắt chúng ta đều chưa trải qua ba chữ trong tiêu đề nhiệm vụ kia.”
Lời này của hắn đã nhắc nhở Dư Tô. Vốn dĩ nàng cũng cho rằng chỉ cần mang theo Tiểu Hoa chạy thoát ra ngoài liền tính xong việc. Nhưng tiêu đề của nhiệm vụ là “Chạy nhanh đi”, hiện tại bọn họ lại hoàn toàn có thể thong thả rời đi, căn bản không cần vội.
Đây là bởi vì bọn họ tiến hành quá thuận lợi, hay là vì nhiệm vụ chân chính còn chưa kích phát?
Nàng đang nghĩ ngợi, một trận ồn ào liền từ xa tiến tới gần. Đám người Dư Tô tuy rằng cách đó còn xa, cũng đã nghe rõ thanh âm kia nói gì.
“Buông ta ra! Các người muốn làm gì! Cho dù các người gϊếŧ ta cũng vô dụng, cô ta sẽ không có khả năng buông tha các người!”
Là thanh âm của Vương Thiết Trụ. Hắn sợ tới mức thanh âm đều phát run.
Ngay sau đó có tiếng nói khác truyền đến, đám người vốn dĩ đang hướng về bên này lại hồi lâu cũng chưa thấy tới, chắc là có thôn dân ngăn lại bọn họ, nói cho bọn họ vừa rồi ở chỗ này đã xảy ra chuyện gì.
Bất quá, bọn họ không tới, các người chơi vẫn có thể đi qua.
Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ đỡ Tiểu Hoa tới chỗ bóng râm bên cạnh, sau đó mới cùng ba nam nhân khác tiến về phía phát ra thanh âm.
Rẽ qua căn nhà ngăn trở tầm mắt phía trước, bọn họ thực mau liền thấy được các thôn dân khác.
Lúc này, những người đó đang đứng ở một chỗ gần chân núi, sắc mặt ngưng trọng mà thương lượng cái gì, thỉnh thoảng còn hướng mắt về phía Vương Thiết Trụ nhìn một cái.
Trong tay bọn họ không biết khi nào đều cầm theo vũ khí, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Bạch Thiên vẫn sợ đến biến sắc, giống như nhìn thấy sát tinh.
Kỳ thật, chỉ cần bọn họ nguyện ý, tất cả mọi người đều cầm vũ khí tiến lên bao vây, đừng nói một mình Bạch Thiên, tính thêm bốn người chơi còn lại cũng không nhất định đánh thắng bọn họ.
Chẳng qua, trước mắt các thôn dân căn bản không muốn cùng người không thù không oán động thủ. Bọn họ đều đang bị sự tình vong hồn báo thù làm cho sứt đầu mẻ trán, làm sao còn có tinh lực để ý chuyện khác? Chỉ cần Bạch Thiên không làm ra hành động nguy hiểm gì đối với bọn họ, bọn họ sẽ không chủ động công kích hắn.
Năm người chơi đến gần chút, liền nghe thấy trưởng thôn đưa lưng về phía bên này nói:
“…Nghĩ kỹ rồi sao, rốt cuộc ai tới làm? Chỉ cần thành công giải quyết chuyện này, người đó chính là đại ân nhân của thôn Hướng Dương chúng ta!”
Một thôn dân rụt cổ hỏi:
“Lỡ có người đi tố giác thì sao?”
Trưởng thôn nhìn về phía hắn:
“Sao có thể! Tố giác đối với chúng ta có ích lợi gì? Các người đừng quên, mấy năm nay trong thôn diễn ra việc mua bán người, cho tới bây giờ chưa ai đi tố giác qua!”
“Lỡ như…gϊếŧ hắn cũng vô dụng?” Một thôn dân khác chần chờ hỏi.
Trưởng thôn nâng tay sờ sờ đỉnh đầu phản quang của hắn, bực bội nói:
“Nào có nhiều cái "lỡ như" như vậy! Không phải chỉ động thủ gϊếŧ một người sao? Các ngươi còn là nam nhân hay không?!”
Hiển nhiên, lúc này bọn họ đang lựa chọn ai tự nguyện phụ trách gϊếŧ chết Vương Thiết Trụ.
Tuy nói dân trong thôn không đem chuyện buôn người để trong lòng, cũng từng đối với người vợ mà mình mua về tay đấm chân đá. Nhưng chân chính nói ra, không ai ôm tâm tính muốn đem người gϊếŧ chết.
Những thôn dân này, nói thành thật khẳng định không phải, nhưng bọn họ đích xác cũng không giống như Bạch Thiên dám tùy tiện động thủ gϊếŧ người. Huống chi muốn gϊếŧ vẫn là một người cùng thôn, quen biết nhau mấy chục năm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nói gϊếŧ liền gϊếŧ, nào có dễ dàng như vậy?
Lúc này, trong tay mọi người đều cầm dao, nhưng tất cả đều do dự, không ai nguyện ý làm thợ mổ.
Vương Thiết Trụ đã bị trói tay sau lưng, bị ném một bên ở trên mặt đất, trong miệng không biết bị ai nhét vào một cái vớ hôi thối, không ngừng kêu ô ô. Sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi. Đáng tiếc, không có bất luận kẻ nào dư hơi để ý hắn.
Lúc này, một thôn dân bỗng nhiên chỉ vào Bạch Thiên:
“Đừng lãng phí thời gian nữa, không phải có sẵn một người đây sao! Hắn vừa rồi gϊếŧ người, ngay cả con mắt cũng chưa chớp một cái, còn cười a!”
Ánh mắt các thôn dân nhất trí hướng về phía bên này.
Tôn Chiêu Đệ nhẹ nhàng kéo ống tay áo Dư Tô, thấp giọng nói:
“Tên kia khẳng định đáp ứng. Ta thấy hắn thật là tâm lý có vấn đề, quá thích gϊếŧ người!”
Giọng nói của nàng vừa dứt, Bạch Thiên đã lắc đầu:
“Mới gϊếŧ một người, hiện tại không muốn động tay.”
Thời điểm các thôn dân nhìn nhau, Phong Đình mở miệng đề nghị:
“Thời gian không chờ đợi ai, rút thăm đi.”
Một nắm đũa, trong đó có một cây chỉ có phân nửa, xen lẫn trong những chiếc đũa khác. Các thôn dân mỗi người tùy ý rút một cây. Ai rút được chiếc chỉ có nửa cây kia, liền chọn người đó động thủ.
Nhưng chờ trưởng thôn cùng hai thôn dân khác chuẩn bị tốt dụng cụ, thời điểm bắt đầu rút thăm, có người đột nhiên hỏi:
“Trương Thiết Ngưu bị gì vậy, sao còn chưa tới? Hắn là cố ý trốn, muốn cho chúng ta mạo hiểm, còn hắn thì ở phía sau hưởng phúc sao?”
Vì thế rút thăm tạm thời gác lại, hai thôn dân cùng nhau tiến vào trong nhà Trương Thiết Ngưu, muốn đem người kêu ra.
Những người khác liền ở chỗ này chờ, nhưng không đến vài phút, hai thôn dân nọ liền hoang mang rối loạn chạy tới, thở phì phò mở miệng:
“Trưởng thôn, không tốt, Thiết Ngưu hắn bị vong hồn gϊếŧ rồi!”
Trọng lượng của những lời này ở trong lòng các thôn dân chẳng khác nào một khối bom.
Ngay cả Dư Tô cũng ngây ngẩn cả người. Ban ngày cũng có người chết? Vong hồn không phải đều gϊếŧ người ở ban đêm sao?
Các thôn dân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn vô cùng. Có người thậm chí run lên bần bật, vừa nhát gan vừa tuyệt vọng chảy nước mắt. Có người dưới cơn tuyệt vọng ngược lại không sợ chết, hướng về không trung rống to:
“Tới đây, ngươi hiện tại liền tới gϊếŧ ta, cho ta một cái chết dứt khoát đi!”
Trưởng thôn cũng mất một hồi lâu mới cố hết sức đè nén cảm xúc hoảng loạn trong lòng, cao giọng nói:
“Đều yên tĩnh! Nghe kỹ xem bọn họ nói gì!”
Hắn nhìn về phía hai người kia, ám chỉ một chút, một người trong đó liền nói:
“Lúc trước không phải nói vợ Thiết Ngưu kêu hắn trở về sao? Vợ hắn nói, sở dĩ kêu hắn về là vì muốn lấy một ít đồ dùng cá nhân của phụ nữ, nhưng đi một mình sợ hãi, cho nên mới kêu Thiết Ngưu về cùng, nào biết vừa vào nhà tìm đồ không bao lâu, ra tới liền thấy Thiết Ngưu đã chết ở nhà chính!”
Một người khác nhanh chóng gật đầu, tiếp lời:
“Lúc chúng ta qua tới, vợ hắn đã bị dọa hôn mê, ngã vào bên ngoài nhà chính. Chậc, khó trách, thi thể của Thiết Ngưu đổi thành ai nhìn đều chịu không nổi!”
Người vừa nãy lập tức cướp lời:
“Thiết Ngưu giống như là bị đao chém chết. Đặc biệt là đầu, không biết bị chém bao nhiêu nhát, nhìn rợn cả người!”
Trưởng thôn nghe vậy càng nhíu chặt lông mày, ngẫm nghĩ nói:
“Hiện tại quan trọng nhất chính là đi cầu xin vong hồn tha thứ cho chúng ta. Thiết Ngưu bảy năm trước tự mình làm sai, bị gϊếŧ cũng xứng đáng, đừng nhắc tới hắn nữa!”
Hắn nói xong, bàn tay vung lên, đầu ngón tay chỉ vào nam nhân bên cạnh, không cần rút thăm liền trực tiếp chỉ định:
“Được rồi, liền ngươi! Vật Tắc Mạch, chút nữa ngươi phụ trách gϊếŧ Thiết Trụ, cứ cầm dao dùng sức thọc xuống cổ hắn giống như gϊếŧ heo là xong!”
Nam nhân tên Vật Tắc Mạch kia thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, nghe vậy liền sợ hãi, không ngừng lắc đầu nói hắn làm không được, nhưng các thôn dân khác lại đồng loạt bắt đầu khuyên bảo hắn. Người này tính cách tựa hồ có chút thẹn thùng hướng nội, bị mọi người nhiệt tình khuyên một hồi, ngay cả lời cự tuyệt cũng không mặt mũi nói ra. Hắn khẽ cắn môi, dùng sức gật đầu một cái, đồng ý làm.
Các thôn dân lại một lần nữa lên núi, tới trước mộ nữ nhân nọ, từ Vật Tắc Mạch thủ đao, đem Vương Thiết Trụ vẫn ô ô kêu không ngừng một đao thọc chết ngay trước mộ.
Máu tươi còn mang theo độ ấm nháy mắt phun trào, văng vào trên quần áo của mọi người, cũng rơi xuống trên nấm mồ.
Tôn Chiêu Đệ thấp giọng nói:
“Một đao liền chết, thật đúng là nhẹ nhàng cho hắn, nếu là ở cổ đại, thế nào cũng phải lăng trì mới đủ!”
Trưởng thôn kêu mấy thôn dân hợp sức nâng thi thể lên phía trước, sau đó thành kính quỳ xuống, dẫn dắt đông đảo thôn dân lẩm bẩm cầu nguyện.
Cho đến khi hắn đem một đống lớn lời cầu xin dong dài nói hết, khắp núi rừng đều không lại xuất hiện loại cuồng phong quỷ dị như lúc trước.
Tâm tình các thôn dân rốt cuộc thả lỏng, trên gương mặt thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng xuất hiện thần thái nhẹ nhàng.
Trưởng thôn chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất dính trên đầu gối của mình, lại hướng về phía nấm mồ cúi lạy mấy cái, mới nói với những người khác:
“Nhanh trở về, đừng quấy rầy người chết nghỉ ngơi!”
Hắn dẫn đầu quay trở về, những người khác tự nhiên gắt gao theo sát phía sau.
Năm người chơi an tĩnh đi ở sau cùng, dẫm lên lá rụng cùng cành khô đầy đất, vội vã xuống núi.
Đột nhiên, đằng trước phát ra một tiếng thét kinh hãi:
“Má ơi! Các người mau nhìn xem, đó có phải Thiết Đản hay không?!”
Lý Thiết Đản chính là người đầu tiên bị dọa bỏ chạy ở lần bái tế thứ nhất kia. Về sau, các thôn dân khác xuống núi đều không thấy bóng dáng của hắn.
Mà hiện tại, hắn lẳng lặng treo ở trên một cành cây, hơi đong đưa, nối liền từ trên cổ đến nhánh cây chính là dây lưng quần của hắn.