Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 38: sinh tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến chỗ giao lộ, còn có hai người như hổ rình mồi đối với bọn họ.

Bạch Thiên đã ra ngoài. Tôn Chiêu Đệ cùng Lý Vượng Đức lại không cách nào rời đi. Mặc dù lôi kéo Tiểu Hoa đi cùng, bọn họ cũng không thể ra ngoài.

Việc này thuyết minh, phương thức hoàn thành nhiệm vụ lần này không chỉ phải tìm được mục tiêu nhiệm vụ chính xác, mà mỗi một mục tiêu nhiệm vụ chỉ có thể giúp một người đi ra ngoài.

Còn nữa…vong hồn kia quả nhiên đang đánh lạc hướng người chơi. Tuy rằng Tiểu Hoa cũng phi thường đáng thương, nhưng nàng căn bản không phải mục tiêu nhiệm vụ.

Tiếng thở dốc của Phong Đình có chút nặng nề, Dư Tô cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nàng thậm chí cảm thấy chỉ cần dừng lại, nàng liền đánh mất tất cả sức lực.

Tại đầu đường, Lý Vượng Đức cùng Tôn Chiêu Đệ đều ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ. Dư Tô không chút nghi ngờ, chỉ cần nàng cùng Phong Đình tiếp cận, hai người kia sẽ lập tức nhào lên cướp đoạt Từ Đình!

Một nam nhân thoạt nhìn nho nhã, học thức uyên bác.

Một nữ nhân trước sau như một biểu hiện phi thường chính khí, trong lúc làm nhiệm vụ vẫn chưa làm ra bất luận chuyện xấu gì.

Nhưng tới thời điểm sinh tử tồn vong, cũng không thể không dỡ xuống mọi thứ.

Tỷ như hiện tại...

Dư Tô thấy Lý Vượng Đức lặng lẽ lui về sau nửa bước, tay phải chậm rãi duỗi ra sau lưng, yên lặng rút ra con dao nhọn giắt bên hông.

Hắn quay đầu, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Tôn Chiêu Đệ, không chút nào do dự mà vung đao hướng về phía nàng thọc qua.

Đúng vậy, trước khi tranh đoạt Từ Đình, hắn muốn giải quyết địch nhân cách hắn gần nhất này.

Ánh mắt Tôn Chiêu Đệ luôn dừng ở trên người Dư Tô cùng Phong Đình, chờ nàng nhận thức được hành động của Lý Vượng Đức, cũng bắt đầu tránh né, đã không còn kịp nữa. Nàng tránh được chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị đâm vào vai phải, sau đó hai người liền động thủ đánh nhau.

Phía sau vong hồn đuổi theo sát sao. Tiếng cười âm lãnh kia làm người ta nghe được mà lạnh cả người.

Dư Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua. Khoảng cách giữa vong hồn cùng bọn họ chỉ còn ba bốn mét. Bọn họ cần cố gắng gom góp sức lực chạy nhanh hơn.

Sắp rồi, lập tức liền đến nơi.

Hai người đánh nhau phía trước thực mau phân ra thắng bại. Tuy nói thể lực của Lý Vượng Đức không quá tốt, nhưng Tôn Chiêu Đệ lại đang bị thương. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lý Vượng Đức liền chiếm thế thượng phong, đem Tôn Chiêu Đệ ấn xuống mặt đất, một đao đâm vào ngực nàng.

Hắn thực mau rút dao ra, đứng dậy nhìn về phía Dư Tô cùng Phong Đình đang chạy tới.

Phong Đình cõng Từ Đình chạy đằng trước, Dư Tô theo phía sau. Bọn họ cách Lý Vượng Đức đang đứng ở giao lộ chỉ còn sót lại hai ba bước, kế đó là vong hồn đuổi theo phía sau, cũng đã gần đến mức chỉ kém vài bước.

Lý Vượng Đức cầm đao vọt tới, trực tiếp nhắm vào đầu Phong Đình thọc qua. Phong Đình nghiêng người né tránh, đồng thời dưới chân dùng sức đá, khiến hắn lùi lại hai bước.

Lý Vượng Đức không nghĩ tới Phong Đình còn sức lực phản kháng. Ở thời điểm hắn bị đá lui về phía sau, Phong Đình đã đem Từ Đình thả xuống, sau đó rảnh tay vung một quyền hướng về phía Lý Vượng Đức đã lại lần nữa vọt tới, bổ thêm một chân, trực tiếp đem hắn đá vào trong bùn đất.

Lý Vượng Đức thế mà lại một chút cơ hội phản kháng cũng không có, trong nháy mắt ngắn ngủi hoàn toàn bị hạ gục.

Lúc này, vong hồn đã đuổi kịp Dư Tô. Nó duỗi tay, bắt lấy cổ áo của nàng.

Dư Tô chỉ cảm thấy một cỗ sức lực thật lớn đem nàng kéo về phía sau. Nàng biết mình vô lực phản kháng, dứt khoát cắn răng nắm hai bên mép áo, dùng hết toàn lực xé bung cúc áo.

Quần áo nhanh chóng thoát ly thân thể, vong hồn chỉ bắt được một bộ quần áo trống rỗng.

Cùng lúc đó, Phong Đình đã gập eo khiêng lên Từ Đình, vươn tay trái kéo tay Dư Tô, hướng về phía đại lộ nhanh chóng chạy tới.

Hai giây sau, ở thời điểm bọn họ vượt qua đại lộ rộng lớn, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Vượng Đức.

Cũng may bọn họ là tổ đội, cho nên hai người chỉ cần mang đi một mục tiêu nhiệm vụ - Từ Đình là đủ…

Thân thể Dư Tô đột nhiên té nhào về phía trước. Ở thời điểm nàng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cái trán đã đập xuống mặt bàn, phát ra một tiếng trầm vang.

Nàng còn chưa kịp cảm thấy đau, hơi sửng sốt trong chốc lát, mới thở ra một hơi thật dài.

Lúc này, nàng đã ngồi ở trong phòng ngủ nhà mình, trước mặt là cái bàn nhỏ cùng máy tính, ngoài cửa sổ là từng tòa cao ốc trùng trùng điệp điệp, so với những căn nhà đắp bùn tồi tàn mà nàng mới chứng kiến vài phút trước đó hình thành tương phản cực kỳ mãnh liệt.

Một khắc trước còn liều mạng chạy trốn tử vong, lúc này hoàn toàn an toàn tĩnh lặng, làm nàng có chút không kịp thích ứng.

Dư Tô ngồi thẩn thờ một lát, mới móc ra di động gọi điện cho Phong Đình.

Sau khi điện thoại chuyển thông, đầu bên kia lại không phát ra tiếng. Dư Tô xác nhận lại dãy số trên màn hình, sau đó mới “a lô" một tiếng.

Đầu kia truyền đến một tiếng ho trầm thấp, thanh âm Phong Đình hơi mất tự nhiên hỏi:

“Đã an toàn, còn cô?”

“Vẫn tốt, lần này thật là ít nhiều nhờ vào đại thần ngài a!” Dư Tô nói.

“Nếu không cùng ngài lập thành tổ đội tiến vào, một mình tôi không mang nổi Từ Đình.”

Phong Đình nói:

“Cho dù tôi không tham gia, cô cũng sẽ có biện pháp khác.”

Dư Tô "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Trong nhiệm vụ lần này, Phong Đình cơ hồ không tham dự quyết sách hay đưa ra ý kiến gì. Nói cách khác, có hắn ở đó hay không, quá trình làm nhiệm vụ của Dư Tô cũng không có gì sai biệt.

Nhưng đây cũng không đại biểu cho việc kết quả sẽ tương đồng, với sức của nàng, vừa cõng không nổi Từ Đình, vừa ôm không đi đứa bé trai, càng đánh không lại Lý Vượng Đức.

Nếu Phong Đình không ở đó, nàng hẳn sẽ lựa chọn vứt bỏ Từ Đình, mang đi bé trai. Nhưng tới thời khắc sau cùng, nàng không cảm thấy mình có thể vừa mang một đứa trẻ chạy vừa đánh thắng Lý Vượng Đức.

Kết quả cuối cùng xác suất rất lớn là Lý Vượng Đức thành công hoàn thành nhiệm vụ, còn nàng chết ở bên trong.

Nghĩ vậy, Dư Tô không khỏi có chút lo sợ.

Nhiệm vụ lần này đã nhắc nhở nàng, đừng dễ dàng tin tưởng bất luận một NPC nào trong nhiệm vụ. Cho dù đối phương có quá khứ bi thảm khiến người ta đồng tình, cũng không đại biểu cho việc nhân vật đó sẽ sắm vai một người tốt.

Vong hồn kia lúc sinh thời quả thật phi thường đáng thương. Người trong thôn lại quá mức táng tận lương tâm, cho nên Dư Tô liền giống như các người chơi khác theo bản năng lựa chọn tin tưởng vong hồn bị chết thảm.

Đây mới là nhiệm vụ thứ ba, nàng lại thiếu chút nữa chết ở bên trong. Tiếp theo, nàng nhất định phải bảo trì lý trí, đứng ở góc độ khách quan nhất mà tiến hành nhiệm vụ, không bao giờ bị câu chuyện của NPC làm dao động nữa. Giờ nàng còn có thể ngẫm lại những sai lầm của mình, còn Tôn Chiêu Đệ cùng Lý Vượng Đức ngay cả cơ hội tồn tại cũng không có.

Lý Vượng Đức biểu hiện không quá nổi bật, nàng không thể đánh giá gì nhiều, nhưng Tôn Chiêu Đệ không thể nghi ngờ chân chính là một nữ tử tràn ngập tinh thần trọng nghĩa.

Trong nhiệm vụ, Tôn Chiêu Đệ là thật tình vì người bị hại mà bất bình, thế Tiểu Hoa xuất đầu mắng to cha mẹ nàng. Lúc các người chơi phải rời đi, nàng cũng là người đầu tiên khẳng định muốn mang Từ Đình cùng bé trai theo cùng.

Về sau, Từ Đình bị trẹo chân, Tôn Chiêu Đệ cũng giúp đỡ nói mấy lời, không muốn ném xuống người ta mặc kệ. Ở thời điểm đã xác định mục tiêu nhiệm vụ là Tiểu Hoa mà còn nguyện ý làm như vậy, nàng đã đủ tốt bụng. Mặc dù sau đó nàng vẫn từ bỏ Từ Đình, tự mình rời đi, nhưng đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ, vì để sinh tồn. Nàng không làm điều gì liên lụy đồng đội, không quá mức thánh mẫu. Ở thời điểm nên chính nghĩa thì bảo trì lương tâm, ở thời điểm nên ích kỷ thì quyết đoán hành sự, loại tác phong này thật sự là rất khó thấy.

Đối với việc Tôn Chiêu Đệ sẽ tử vong, Dư Tô cảm thấy rất tiếc nuối. Bất quá, dưới tình huống kia, nếu người chết trước là Lý Vượng Đức, người tới đoạt Từ Đình đổi thành Tôn Chiêu Đệ, thì bọn họ cũng không thể đem mục tiêu nhiệm vụ nhường cho nàng.

Di động truyền đến thanh âm của Phong Đình:

“Ngày mai gặp mặt bàn tiếp, hiện tôi có chút việc.”

Dư Tô nhanh chóng nói:

“Ok, anh cứ đi đi. Đại thần, cố lên!”

Cắt đứt điện thoại, nàng mở ra ứng dụng trò chơi, xem xét phần thưởng nhiệm vụ lần này của mình.

Tổng cộng có ba bưu kiện khen thưởng. Cái thứ nhất vẫn là tiền, Dư Tô nhìn một hàng số phía sau, đếm vài lần mới xác định, tiền thưởng thu được lần này lại cao tới mười lăm vạn!

Hơn triệu VND ◑▂◐

Nàng cơ hồ lập tức muốn ra ngân hàng chuyển tiền cho cha mẹ, bất quá, hiện tại còn chưa tìm được lý do mình đột nhiên giàu nhanh như vậy.

Trong bưu kiện thứ hai là điểm thuộc tính. Nội dung miêu tả: [Người chơi Dư Tô thành công cứu ra mục tiêu nhiệm vụ. Biểu hiện trung bình khá. Hệ thống kết toán đạt được điểm thuộc tính.]

Bưu kiện thứ ba hình như là đạo cụ nhiệm vụ. Nội dung viết: [Người chơi Dư Tô giải khóa được nhiệm vụ chi nhánh ẩn: 【Bí mật của Tiểu Hoa】, đạt được khen thưởng thêm.]

Chờ cho nàng nhấp vào [Lấy ra], một viên hạt châu bằng pha lê màu đỏ liền xuất hiện ở trên mặt bàn trước mặt nàng.

【Thời gian đảo ngược đan】=> [Sau khi bóp nát nó sẽ được trở lại một phút đồng hồ trước đó, kiến nghị nên sử dụng ở thời điểm trước khi bị gϊếŧ.]

“……"

"Đơn giản mà thô bạo.” Dư Tô biết đây là đồ tốt, lập tức cẩn thận cất giữ.

Hiện tại nàng kỳ thật có một suy đoán. Trong tràng nhiệm vụ lần này, mục tiêu nhiệm vụ mà bọn họ tìm được trước mắt có người: bà của Bạch Thiên, Từ Đình, bé trai. Suy xét kỹ sẽ thấy, những mục tiêu này bao hàm giai đoạn: lão niên, thanh niên, ấu niên. Như vậy, trong đó hẳn là còn có một người ở độ tuổi trung niên?

Trong đầu Dư Tô lập tức hiện ra bộ dáng của vợ Trương Thiết Ngưu, tuy rằng chị ta tựa hồ còn chưa tới ba mươi, nhưng nếu còn một người nữa, hẳn chính là nàng. Đương nhiên, cũng có khả năng là một nhân vật khác mà người chơi không chú ý tới.

Trước đó bọn họ từng mang theo Từ Đình cùng bé trai rời đi một lần, lúc ấy không thể ra ngoài đại khái là vì không mang đủ số người cần giải cứu.

Về sau, những người khác trong thôn đều đã chết. Ngay cả mục tiêu nhiệm vụ còn chưa bị bọn họ tìm ra cũng bất hạnh chết ở trong tay vong hồn, cho nên bọn họ mới có thể thành công thoát ra...

Dư Tô thu hồi suy nghĩ, mở tủ lạnh cầm một chai Coca lại đây, vừa định ngồi xuống tiếp tục lướt xem một chút các bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên diễn đàn, liền thấy trên màn hình di động nhảy ra một tin nhắn WeChat.

Là Vương Đại Long, hắn phát tin nhắn thoại, nói:

“Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi? Đại ca nói cô biểu hiện rất tốt, ha ha ha ha ha!”

Dư Tô giật giật khóe miệng, trả lời lại:

“Cười cái gì?”

“Cô là người do tôi mời tới. Cô biểu hiện tốt chẳng phải chứng minh mắt nhìn người của tôi rất tốt sao?!”

“…Ha ha.”

“Mau kể xem, nhiệm vụ lần này thế nào? Nhận được khen thưởng gì? Đại ca có bị sắp đặt vào thân phận kỳ quái gì hay không?”

Dư Tô hỏi:

“Thân phận kỳ quái?”

Vương Đại Long nói:

“Đúng vậy, có lần đại ca cùng tôi lập tổ đội tiến vào. Nhân vật mà hắn sắm vai…phụt! Là một tên mập!”

“Vậy còn anh?”

“…” Vương Đại Long trầm mặc một hồi lâu, mới phát tới ba chữ:

“Mẹ tên mập.”

Dư Tô hình dung đến trường hợp kia, ôm bụng cười to.

Cùng Vương Đại Long tán gẫu lung tung một lúc sau, tâm tình trầm trọng nàng mang theo từ trong nhiệm vụ ra giảm xuống không ít.

Tuy rằng bản thân nàng vẫn rõ ràng, những NPC trong nhiệm vụ không phải người thật. Huống hồ, nàng có bao nhiêu năng lực? Có tài cán làm được việc gì? Nàng cùng Phong Đình lúc ấy thật sự không có biện pháp mang theo đứa bé trai cùng đi. Lúc ấy, bọn họ mang không xuể hai người, cũng không có khả năng dừng lại đem Từ Đình ném xuống đổi sang mang đứa bé kia.

Dù vậy, đó cũng chỉ là một đứa nhỏ, bỏ xuống hắn, nghe được tiếng hắn kêu thảm thiết phía sau, trong lòng Dư Tô thật sự không dễ chịu.

Vương Đại Long lại nhắn tin tới, kêu Dư Tô buổi chiều ngày mai đi qua, bọn họ cùng trao đổi kinh nghiệm.

Dư Tô thu thập xong tâm tình, không quá rối rắm về chuyện trong nhiệm vụ nữa, đi ra ngoài ăn một bữa no nê.

Đang ăn, Lâm Tiểu An đánh tới một cuộc điện thoại. Dư Tô vốn tưởng nàng gọi để tán gẫu, không nghĩ tới, điện thoại vừa chuyển thông, Lâm Tiểu An liền kích động nói:

“Tô Ngư, nghe tin gì chưa? Ngày mai Trương Dịch sẽ đến khu chúng ta! Ngày mai cậu rảnh không, cùng mình đến địa điểm quay xem anh ấy được không?!”

Dư Tô ngẩn người, mờ mịt hỏi:

“Trương Dịch là ai?”

Lâm Tiểu An phảng phất như bị nghẹn, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói:

“Cậu là người nguyên thủy sao? Không bao giờ lên mạng sao? Siêu cấp đại soái ca gần đây cực kỳ nổi tiếng mà cũng không biết?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio