Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiệm vụ có tên là 【Trắc nghiệm】
Sau mấy giây cuối cùng, cảnh tượng trước mắt Dư Tô lập tức xảy ra biến hóa.
Đây là một gian phòng kín không có cửa sổ. Vật dụng thắp sáng trong phòng chỉ có cây đèn huỳnh quang hiệu điện thế rất thấp. Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ chung quanh, liền nghe thấy căn phòng cách vách truyền đến tiếng đánh chửi cùng khóc lóc.
Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn đến cái giường đơn được đặt song song trong căn phòng nhỏ xíu không đến mét vuông. Mà lúc này, trừ nàng còn có người khác ngồi ở những góc bất đồng.
Trong đó có nam nữ thần sắc hơi hơi khẩn trương. Mặt khác còn có một thiếu nữ nhìn phi thường thấp thỏm lo âu.
Dư Tô nghĩ thầm, thiếu nữ này hẳn là người mới, vừa bắt đầu tiếp xúc với cái ứng dụng này.
Còn có một người...ánh mắt Dư Tô rơi xuống chỗ nam nhân trong góc, nội tâm hơi kinh ngạc...
Lông mày thưa thớt, mắt nhỏ, mũi tẹt, mặt chữ điền, đây chẳng phải là...Trương Dịch sao?
Trùng hợp như vậy, lại gặp được hắn.
Bởi vì Lâm Tiểu An quá mức si mê hắn, mỗi ngày Dư Tô đều bị bức ép nghe lộ trình công việc của nam nhân này. Nghe nói gần đây hắn đang ở Lân Tỉnh quay phim mới, phỏng chừng lần này chính là từ Lân Tỉnh tiến vào nhiệm vụ.
Nàng không lại nhìn nhiều, thu hồi tầm mắt, duỗi tay vào trong túi tìm di động xem thông báo nhiệm vụ, nhưng cái gì cũng không sờ đến.
Lúc này, một thanh âm trực tiếp vang lên ở trong đầu nàng.
[Từng làm trắc nghiệm lần nào chưa? A-B-C-D, đâu mới là đáp án chính xác?
Nhớ kỹ, đề trắc nghiệm lần này không liên quan đến thành tích, mà là sinh tử.
Mỗi ngày, các ngươi sẽ được giao một đề mục để lựa chọn, chọn đúng có thể trợ giúp các ngươi sống đến phút cuối cùng, chọn sai lập tức dẫn đến cái chết. Thỉnh các vị thận trọng giải đề.
Yêu cầu nhiệm vụ: Tồn tại qua ngày, hoặc thành công chạy thoát khỏi cửa tiệm Tóc Đẹp.]
Thì ra nơi này là một tiệm cắt tóc!
"A! Nhiệm vụ lần này nghe có vẻ đơn giản, hẳn là không khó hoàn thành." Nam nhân để kiểu tóc húi cua màu đỏ nói.
Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ phi thường thấp thỏm lo âu trước đó liền mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc hỏi:
"Phỉ Phỉ, đang nói gì vậy?"
Dư Tô hơi sửng sốt, lập tức nhận ra. Thiếu nữ này không phải người chơi, mà là NPC.
Những người chơi khác hiển nhiên cũng đã phát hiện. Lập tức, không ai tiếp tục đề cập tới chuyện có liên quan đến nhiệm vụ.
Dư Tô thấy thiếu nữ kia ngồi dựa vào góc tường cạnh cái giường đơn phía đối diện, hai tay ôm đầu gối, bộ dáng phi thường bất an. Nàng ngẫm nghĩ, thở dài nói:
"Âm thanh cách vách nghe thật khó chịu."
Một người chơi nữ tiếp lời:
"Đúng vậy, không biết còn muốn kéo dài bao lâu?"
Thiếu nữ nọ liền mở miệng:
"Đừng nói nữa! Nếu bị Vương tỷ nghe thấy, coi chừng các ngươi cũng bị đánh. Nguyệt Nguyệt, hôm qua ngươi mới bị đánh xong, nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Thời điểm nàng gọi Nguyệt Nguyệt, cặp mắt nhìn vào người chơi nữ vừa lên tiếng khi nãy. Xem ra, nhân vật mà đối phương sắm vai ở chỗ này có tên như vậy.
Sau một hồi, các người chơi "ngươi một lời, ta một chữ" thăm dò, rốt cuộc có một ít hiểu biết đối với nơi này.
Căn nhà này trên danh nghĩa là một tiệm cắt tóc, nhưng kỳ thật là nơi giao dịch sắc tình. Nhân vật mà các người chơi đóng vai lần này chính là một nhóm thiếu nữ bị bắt bán đứng thân thể. Ngay cả người chơi nam cũng phải lấy thân phận nữ tính tồn tại.
Tỷ như nam nhân tóc húi cua màu đỏ kia, ở chỗ này tên là Phỉ Phỉ, hơn nữa còn sắm vai một thiếu nữ vị thành niên tuổi.
NPC nữ tên Vi Vi. Cơ hồ mỗi người ở đây đều có một cái tên từ láy cùng loại. Dư Tô gọi Kiều Kiều.
Nghe Vi Vi nói, người đang bị đánh ở phòng bên cạnh là một thiếu nữ chạy trốn thất bại bị bắt về, tên là Yến Yến. Người đánh nàng chính là ma ma tổng quản của bọn họ, cũng là chủ cửa tiệm Tóc Đẹp - Vương Thu Mai. Đây là nhân vật mà tất cả mọi người nơi này cần phải lấy lòng, cung kính xưng một tiếng Vương tỷ.
Moi ra được mấy thông tin này xong, tiếng đánh chửi cách vách liền ngừng lại, thực mau liền có tiếng bước chân truyền đến. Một nữ nhân dáng người cường tráng hung hăng kéo ra cửa phòng, đem Yến Yến vừa bị đánh bầm giập đẩy mạnh vào. Yến Yến trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên người không một mảnh vải. Toàn thân chi chít vết thương, nhìn thấy mà ghê người. Các nam nhân tuy rằng đang sắm vai nhân vật nữ, nhưng đều lập tức tránh đi ánh mắt.
Nữ nhân dáng người thô kệch kia chính là Vương Thu Mai. Bà ta mặc một bộ váy dài thoạt nhìn rất đắt tiền, chất lượng cực tốt. Lớp phấn bôi trên mặt không phải một cân cũng có tám lạng. Cặp môi to dày đồ son vừa đậm vừa bóng lưỡng như bồn máu, cực giống như vừa ăn thịt người.
Bà ta chỉ vào Yến Yến trên mặt đất, trừng mắt nhìn quét qua những người khác trong phòng, lạnh giọng nói:
"Nhìn cho rõ, đây là kết cục của kẻ muốn chạy trốn! Lão nương xét ở việc đây là lần đầu tiên nàng phạm sai, đánh một trận liền tha, nếu còn tái phạm, thế nào cũng phải đánh gãy chân nàng, chém đứt gân chân, xem nàng còn dám trốn hay không?!
Một đám các ngươi liệu mà đừng làm xằng bậy! Nghe cho kỹ đây, địa bàn này khắp nơi đều có người của lão nương. Tiệm cà phê đối diện cũng là lão nương mở. Muốn chạy trốn? Hừ! Tốt nhất nên chặt đứt ý tưởng này. Các ngươi cả đời đều trốn không thoát năm ngón tay của lão nương!"
Nàng nói xong, chỉ vào nam tóc đỏ mắng:
"Nhìn dáng ngồi này của ngươi thành ra thể thống gì?! Lão nương dạy ngươi đều đổ sông đổ biển hết rồi phải không? Chân khép lại, tay đặt lên đầu gối, ưỡn ngực, mông cong cao chút!"
Người chơi nữ tên Nguyệt Nguyệt không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Vương Thu Mai trừng mắt nhìn nàng:
"Cười cái rắm gì mà cười! Ngươi tốt hơn chỗ nào sao? Dại dột, vụng về, ngu dốt, nếu không phải nhìn ngươi lớn lên còn coi được, cho không lão nương cũng không cần!"
Mắng xong, nàng quay đầu nhìn về phía một người chơi nữ khác:
"Nhụy Nhụy, đi xuống lầu đón khách!"
Lúc nói chuyện với Nhụy Nhụy, thái độ của nàng có hơi dịu xuống.
Người chơi tên Nhụy Nhụy chính là thiếu nữ ban đầu biểu hiện tương đối khẩn trương kia, tựa hồ số lần nàng tham gia nhiệm vụ còn rất ít. Bị Vương Thu Mai điểm danh, nàng càng thêm căng thẳng, cuống quít đứng dậy hướng ra cửa.
Nàng là người thứ nhất nhìn thấy được bố cục bên ngoài phòng. Nơi bọn họ đang ngồi ở lầu hai, bên cạnh chính là cầu thang. Thang lầu cùng bên ngoài không có tường cách ly, đứng ở lầu hai là có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình dưới lầu.
Trang hoàng phía dưới so với một tiệm cắt tóc bình thường hay bắt gặp trên đường không có gì khác biệt. Tổng cộng có ghế cắt tóc, dụng cụ làm tóc cũng rất đầy đủ. Cửa chính thiết kế dạng pha lê trong suốt. Phía trên dán mấy chữ đề can: "Cắt tóc - Trang điểm - Mát xa - Dưỡng da - Chăm sóc sắc đẹp."
Lúc này, dưới lầu chỉ có một nữ nhân ăn mặc phi thường gợi cảm đang ngồi bắt chéo chân trên cái ghế xoay đối diện cửa chính. Dưới tư thế như vậy, váy của cô ta trông càng ngắn đến nỗi che không khuất cái mông, mà có vẻ cô ta cũng không hề có ý định che đậy.
Nhụy Nhụy vừa xuống lầu vừa nhìn chằm chằm nữ nhân kia. Đối phương nhận thấy tầm mắt của nàng, chỉ liếc nàng một cái, phát ra tiếng cười khẽ, cúi đầu thản nhiên tiếp tục dũa móng tay.
Nàng xuống lầu, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì, hơi do dự một chút liền hướng tới cái ghế dựa còn trống cạnh cửa.
Đúng lúc này, hết thảy chung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng. Một đạo thanh âm truyền vào trong óc nàng.
[Đề thứ nhất: Nữ nhân bên cạnh thoạt nhìn không chút nào để ý đến ngươi. Cửa chính của tiệm cắt tóc liền ở ngay trước mắt. Sắc trời còn sớm, bên ngoài người qua kẻ lại, nhân cơ hội này chạy ra cầu cứu, xác suất được cứu trợ rất lớn. Lúc này, ngươi có muốn:
A: Lao nhanh ra khỏi tiệm cắt tóc, vừa chạy như điên vừa la lớn cầu cứu.
B: Cái gì cũng không làm, ngoan ngoãn ngồi lại trông tiệm.
Thời gian suy nghĩ giây.
, , ......]
Nhụy Nhụy ngẩn người, liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái.
Trước khi mười giây ngắn ngủi kết thúc, nàng lựa chọn B.
Đây mới là lần thứ hai nàng tiến vào nhiệm vụ, thật sự không biết nên làm thế nào cho đúng, chỉ có thể lựa chọn phương pháp tương đối bảo thủ. Đáp án B tuy rằng không thể khiến nàng lập tức hoàn thành nhiệm vụ rời đi, nhưng lại có thể bảo đảm nàng không nhanh như vậy chết ở trong này.
Quả nhiên, lựa chọn xong, không có chuyện gì phát sinh.
------~★NK-Wattpad★~------
Trên lầu.
NPC nữ Vi Vi bị Vương Thu Mai kêu đi xử lý vết thương cho Yến Yến, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại các người chơi.
Lần này, tên của các người chơi rất dễ nhớ, nhưng Dư Tô không chỉ chú ý nhớ tên họ, còn chú ý đặc thù của mỗi người.
Trừ nàng còn có người chơi. Nam tóc đỏ tên Phỉ Phỉ, vừa đi xuống lầu là Nhụy Nhụy, nữ tử để tóc dài đen thẳng gọi là Nguyệt Nguyệt, còn lại một nam nhân để râu lởm chởm, sắc mặt hơi khẩn trương, một nam mắt híp, cùng với vị idol Trương Dịch gần đây nổi bần bật kia.
Nam mắt híp mở miệng đầu tiên:
"Uy! Các người có cảm thấy hắn có chút quen mắt hay không?" Người hắn chỉ đúng là Trương Dịch.
Trương Dịch cười một cái, không lên tiếng.
Nam tóc đỏ liền đáp:
"Đây không phải là đại soái ca gần đây cực kỳ nổi tiếng hay sao? Bạn gái tôi mỗi ngày còn ở trước mặt tôi kêu anh là lão công a."
Trương Dịch gãi cằm, ngượng ngùng nói:
"Tôi cũng chỉ muốn trở nên đẹp chút, không nghĩ tới có thể thành minh tinh. Mọi người đừng nói nữa, thực xấu hổ."
"Chuyện này có làm sao?" Nguyệt Nguyệt vuốt một đầu tóc đen dài, nói:
"Ai không muốn trở nên xinh đẹp? Tôi cũng bỏ ra điểm thuộc tính thêm vào cột dung mạo đây."
Nam để râu gật gù:
"Nếu tôi có thể lấy được nhiều điểm thuộc tính, lúc đó cũng muốn thêm vào dung mạo."
Trò chuyện mấy câu, các người chơi đã hơi quen thuộc một chút, lúc này mới bắt đầu bàn luận về nhiệm vụ.
Nam mắt nhỏ nói:
"Hiện tại chúng ta còn không biết trắc nghiệm mà nhiệm vụ đưa ra là loại trắc nghiệm như thế nào, phỏng chừng không đơn giản như vậy, khả năng sẽ có chơi chữ gì đó, cho nên mới tuyên bố điều kiện hoàn thành nhiệm vụ là sống sót qua ngày. Tôi cảm thấy vẫn là nghĩ cách chạy ra khỏi nơi này là tốt nhất, nhưng chỉ sợ không dễ dàng."
Nguyệt Nguyệt đùa nghịch một lọn tóc dài trước ngực, gật đầu tán thành:
"Mau chóng hoàn thành nhiệm vụ là chuyện mỗi người đều mong muốn. Lần này, nhiệm vụ của chúng ta đều giống nhau, không tồn tại tranh đấu gay gắt gì. Tôi hy vọng mỗi người chúng ta có thể cùng nhau hợp tác. Ai cũng không được có điều giấu diếm."
Nam để râu đáp:
"Tôi nghe mọi người."
Trương Dịch cũng nói:
"Ok, có thể hợp tác đương nhiên tốt nhất."
Nam tóc đỏ nhích lại gần vách tường, sau đó mới mở miệng:
"Đồng ý."
Còn dư lại Dư Tô vẫn chưa bày tỏ thái độ. Những người khác đều nhìn về phía nàng.
Nàng liền gật đầu:
"Không thành vấn đề! Bất quá, hiện tại có một chuyện tương đối quan trọng hơn chính là, chúng ta hẳn không phải...tiếp khách đi?"
Những người khác lập tức sửng sốt.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, nam tóc đỏ ha ha cười hai tiếng:
"Sao có thể, cái ứng dụng này sẽ không hố người đến mức như vậy đi?"
Hai phút sau, Vương Thu Mai dẫn theo một nam nhân bộ dạng đáng khinh lại đây.
"..."
Đối phương nhìn quét một vòng trong đám thiếu nữ, duỗi tay chỉ về phía nam để râu:
"Nàng đi."