Cửa phòng còn bị khóa trái, tạm thời nhìn không tới tình huống bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện cách cửa phòng loáng thoáng truyền vào, không rõ lắm, cảm giác có chút hỗn tạp.
Yến Yến lúc này còn chưa tỉnh. Dư Tô từ trên mặt đất ngồi dậy, thấy Yến Yến ngay cả lúc ngủ cũng nhăn mày, không khỏi khe khẽ thở dài.
Thật muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nàng vốn định tranh thủ thời gian suy ngẫm lại tình huống hiện tại, đả thông mạch não. Nhưng không đợi cho nàng kịp tĩnh tâm, cửa đã bị mở ra.
Nữ nhân tóc xoăn sắc mặt âm trầm nhìn thoáng qua bên trong. Dư Tô cũng ở thời điểm này thấy được tình hình ngoài cửa.
Cửa cuốn vẫn chưa kéo lên. Nhà chính đã có bốn năm nữ tử đang đứng. Những người bị nhốt ở gian phòng cách vách cũng ở bên ngoài, chỉ thiếu Nguyệt Nguyệt cùng Vi Vi. Hai nam nhân đêm qua cũng có mặt.
Nhiều người tụ tập như vậy còn chưa mở cửa tiệm?
Dư Tô đang cảm thấy kỳ quái, nữ nhân tóc xoăn mở miệng nói:
“Ra đây.”
Dư Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Yến Yến còn chưa tỉnh, liền một mình ra ngoài.
Nữ nhân cũng không gọi Yến Yến dậy, một lần nữa khóa lại cửa, sau đó hướng tới nhà chính.
Dư Tô bước ra khỏi phòng, thấy cây thang gỗ kia quả nhiên đang gác trên tầng trên, giống như suy đoán của nàng.
Nam tóc đỏ thấy Dư Tô đi tới, vẫy vẫy tay với nàng, chờ nàng đến gần mới kinh ngạc hỏi một câu:
“Không bị thương sao?”
Những người khác đều nghĩ rằng, ban đêm Dư Tô khẳng định bị hung hăng giáo huấn một trận. Nhưng hiện tại nàng thoạt nhìn giống như chuyện gì cũng không có, không kinh ngạc mới là lạ.
Dư Tô nói:
“Tôi có kỹ năng sinh tồn đặc biệt, muốn học không?”
Nam tóc đỏ tò mò:
“Muốn, là cái gì?”
“Thời khắc mấu chốt chỉ cần nhớ kỹ bốn chữ.” Dư Tô thấp giọng nói:
“Không biết xấu hổ.”
"..."
“…Quả nhiên là tuyệt kỹ.” Tóc đỏ nam khụ một tiếng.
“Đúng rồi, Vi Vi đã chết, thoạt nhìn giống như sống sờ sờ bị chấn kinh mà chết. Chúng ta đều ở cùng một gian phòng, nhưng không ai nghe được động tĩnh gì. Không chỉ như vậy, tiệm cắt tóc mà chúng ta ở trước kia hẳn cũng xảy ra chút chuyện.” Dứt lời, hắn hất cằm về phía hai nam nhân kia, hạ thấp giọng nói:
“Hai nam nhân khác trước đó có lại đây một chuyến, liền vội vã rời đi. Lúc ấy chúng tôi đều bị nhốt trong phòng. Tôi áp tai vào cạnh cửa, mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc tới việc có ai đó vừa chết.”
Dư Tô thầm nghĩ, thời điểm các người chơi bị dẫn đi ngày hôm qua, chỉ còn Cẩu Lị cùng Vương Thu Mai ở lại trông tiệm. Như vậy, là ai trong hai người đã chết?
Mặc kệ là ai, tóm lại một đám thế nào cũng sẽ nối tiếp nhau mà chết. Chỉ trong một đêm chết mất vài người, sự tình nháo lớn như vậy, để xem bọn họ muốn che lấp thế nào?
Hơn nữa, ngày hôm qua trong đề mục trắc nghiệm, Trương Dịch đã lựa chọn mượn di động gọi điện thoại xin người nhà giúp đỡ, có khả năng hôm nay người nhà của Y Y - thiếu nữ mà hắn sắm vai sẽ trực tiếp dẫn cảnh sát lại đây, cộng thêm việc có án mạng, đến lúc đó chỉ sợ đến thần thánh cũng không có biện pháp che giấu.
Như vậy, nhiệm vụ của các người chơi chẳng phải thực mau liền có thể hoàn thành sao?
Dư Tô nghĩ đến điểm này, các người chơi khác đương nhiên cũng có thể.
Nam tóc đỏ nghiêng người vào bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
“Nếu hết thảy thuận lợi, hôm nay chúng ta có khả năng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng Nhụy Nhụy đã chết, nhưng nhiều người chơi như vậy mà mới chỉ chết có một, vẫn còn tốt chán.”
Nhắc tới Nhụy Nhụy, Dư Tô liền nhớ tới khi đó Lưu Mãng nói qua, cái chết của Nhụy Nhụy vừa nhìn vào liền thấy là do có người thừa nước đục thả câu.
Nhưng Dư Tô không nghĩ như vậy, mặc kệ là bị người gϊếŧ hay là bị quỷ gϊếŧ, Nhụy Nhụy khẳng định chết trước Vương Như, căn bản không tồn tại cái gì mà nhân lúc hỗn loạn gϊếŧ người.
Đang suy nghĩ, Dư Tô liền nghe thấy nữ nhân tóc xoăn nói:
“Hôm nay không mở cửa tiệm, các ngươi đều an tĩnh ở chỗ này cho ta, lát nữa nếu xuất hiện tình huống gì, lập tức từ cửa sau đi ra ngoài! Ai dám không nghe lời…
Đừng quên, chứng minh thư của các ngươi còn ở chỗ này. Lão nương đều biết người nhà các ngươi đang ở chỗ nào!”
Loại uy hiếp này so với đòn roi còn khiến các nữ tử sợ hãi nhiều hơn. Không ai dám hé răng.
Dư Tô cẩn thận quan sát năm nữ tử đứng ở bên kia, chỉ thấy biểu tình của bọn họ cơ hồ không có chút biến động, chết lặng đến độ không giống người sống.
Có bốn người trong đó thoạt nhìn chững chạc hơn một chút, có lẽ đã trên hai mươi, chỉ có một người nhìn nhỏ tuổi hơn.
Dư Tô bỗng nhiên nhớ tới tin tức nàng thám tính được từ hai NPC Yến Yến cùng Vi Vi lúc còn ở bên kia. Bọn họ nói, tất cả những người ở trong tiệm lúc trước đều bị Vương Thu Mai đưa đến nơi khác. Ngoài ra, người tới tiệm cắt tóc sớm nhất trong số bọn họ cũng là ở năm trước.
Hiện tại tuổi tác của mấy nữ tử này thoạt nhìn so với nhóm thiếu nữ mười mấy tuổi mà các người chơi sắm vai vừa vặn trùng khớp, rất có khả năng chính là các “tiền bối” từng bị điều chuyển năm trước.
Bên ngoài cửa cuốn truyền tới tiếng đập cửa không nặng không nhẹ. Hai nam nhân liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó tiến đến kéo cửa cuốn lên một chút.
Lưu Mãng khom lưng bước vào, ánh mắt đảo qua chính sảnh một vòng, sau cùng nhìn về phía nữ nhân tóc xoăn, trầm giọng nói:
“Đã xử lý tốt, tình trạng của Vương tỷ cũng khá hơn chút. Ta có nói chuyện với Vương tỷ, hẳn không có vấn đề gì. Ngươi cùng Xuân Diễm qua đó một chuyến, ấn theo những gì đã bàn bạc trước đó mà làm.”
Nữ nhân tóc xoăn thần sắc ngưng trọng gật đầu, cùng một nữ nhân khác đi ra khỏi tiệm.
Từ miệng hắn, Dư Tô nghe ra được, người chết bên kia là Cẩu Lị.
Cửa cuốn lại lần nữa khép lại. Lưu Mãng bước tới một cái ghế cắt tóc ngồi phệt xuống, cả người mềm nhũn, thở dài một hơi, thoạt nhìn có vẻ thực mỏi mệt.
Cộng thêm hắn, hiện tại nơi này tổng cộng có ba nam nhân phụ trách trông coi.
Một nam nhân nhìn Lưu Mãng trong chốc lát, muốn nói lại thôi, vẻ mặt có vài phần khẩn trương, qua vài phút mới hạ quyết tâm mở miệng hỏi:
“Lưu Mãng ca, chuyện đó…sẽ không thật là do ma quỷ làm đi?”
Lưu Mãng nghe vậy, lộ ra bộ dáng đau đầu bực bội, tay trái gác lên trán, nhắm mắt lại, ngưỡng đầu dựa lưng vào ghế, hơn nửa ngày mới trả lời:
“Khỏi cần thắc mắc, khẳng định là ma quỷ làm.”
Rạng sáng, thời điểm sự việc phát sinh, hắn liền biết đây khẳng định không phải hành động của con người.
Đầu tiên, tất cả người trong tiệm bên kia đều là nữ. Thứ hai, đồ vật có thể sử dụng như vũ khí đều bị thu hồi. Đừng nói là chém Vương Như thành từng khối rơi rớt tan tác, cho dù muốn một dao đâm chết Vương Như, chỉ sợ cũng không tìm thấy hung khí.
Huống chi, có thể chém người thành tình trạng kia, khẳng định cần đến rìu hay khảm đao linh tinh mới được, động tĩnh phát ra tuyệt đối không nhỏ. Nếu thật là người làm, ngay từ đầu tuyệt đối đã bị phát hiện, sao có thể chờ đến lúc này?
Nếu trước đó còn có thể tự trấn an rằng chỉ mấy điểm này còn không đủ để chứng minh hết thảy là quỷ làm, như vậy chuyện sau đó thì sao?
Bọn họ đã mất suốt đêm đem tất cả kỹ nữ trong tiệm sơ tán, chỉ để lại Cẩu Lị chăm sóc Vương Thu Mai, thuận tiện trông chừng cửa tiệm.
Vốn dĩ đã bàn bạc tốt chờ tới khi trời sáng hắn sẽ qua đón Cẩu Lị. Ai ngờ sau khi hắn đi qua liền phát hiện, Cẩu Lị đã chết, mà tử trạng lại cùng Vương Như giống nhau như đúc, đều bị chặt thành từng khối.
Vương Thu Mai vẫn ở lì trong phòng trên lầu, hoàn toàn không hay biết Cẩu Lị chết lúc nào. Cũng may Vương Thu Mai không tận mắt nhìn thấy, nếu không chỉ sợ không thể hồi phục nhanh như vậy.
Lưu Mãng dùng tay vỗ nhẹ vào trán vài cái, nhắm mắt lại nói:
“Con mẹ nó! Sao lại xảy ra loại chuyện này?!”
Nam nhân hỏi chuyện khi nãy có hơi luống cuống, tiến lại gần Lưu Mãng vài bước, thấp giọng hỏi:
“Nếu thật là có quỷ…chúng ta...chúng ta sẽ chết sao?! Lưu Mãng ca, dáng vẻ của bọn họ lúc chết...có phải rất quen mắt hay không? Rất...rất giống...người kia.”
Lưu Mãng mở bừng mắt nhìn hắn, mệt mỏi nói:
“Sợ cái gì? Người nọ không phải do chúng ta gϊếŧ. Chúng ta chẳng qua chỉ tới dọn dẹp tử thi mà thôi. Hơn nữa, ngươi không nghe nói qua sao, quỷ cũng sợ ác nhân! Ngươi càng sợ nó, nó càng lợi hại. Nếu ngươi không sợ, nó khẳng định không làm gì được ngươi!”
Hắn nói rất có cảm giác đáng tin, nhưng nam nhân nọ vẫn có chút lo lắng, do dự đề nghị:
“Hay là...chúng ta đi tìm thầy pháp đến xem?”
Lưu Mãng trả lời:
“Tùy ngươi, bất quá chờ hai ngày sau sóng gió đi qua lại nói.”
Một nam nhân khác hỏi:
“Chuyện lần này nên an bài thế nào? Hẳn không thành vấn đề gì đi?”
Ánh mắt Lưu Mãng quét một vòng khắp mọi người trong tiệm, ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng:
“Cũng không có gì khó, chỉ cần kêu Vương tỷ ở trước khi cảnh sát tới liền đi báo mất tích, nói Vương Như vì biết sự tình nháo lớn, mới bỏ nhà ra đi.
Trong tiệm bên kia tạm thời chỉ để lại ba người: Vương tỷ, Xuân Diễm cùng Ngọc Lan. Lỡ có bị điều tra, lúc đó chỉ cần nói bên kia luôn chỉ có mấy người bọn họ ở. Chúng ta còn có người trong nội bộ hỗ trợ, bọn họ tra không ra cái gì.”
Từ đối thoại của ba người bọn họ, Dư Tô nghe ra được, xem ra chính là mấy người bọn họ đã thu dọn thi thể của nữ sinh bị chết thảm trong buồng vệ sinh kia.
Lúc này, nam mắt híp nhu nhược hỏi:
“Khoan đã…các người vừa rồi nói cái gì mà "rất giống người kia", là có ý gì? Trước đó đã có người bị chết giống như Tiểu Như sao?”
Ánh mắt Lưu Mãng lập tức rơi xuống trên người hắn, biểu tình trầm trọng, lạnh lùng quát:
“Liên quan gì đến ngươi? Có một số chuyện không nên hỏi, cũng đừng hỏi, câm miệng cho lão tử!”
Hắn không chính diện trả lời, nhưng hành động của hắn chẳng khác nào đã thừa nhận.
Đột nhiên, một nữ tử khẽ "A!" một tiếng.
Nữ tử này chính là người nhìn trẻ tuổi nhất trong năm vị "tiền bối", có lẽ còn chưa đến hai mươi. Biểu tình của nàng không đến mức chết lặng như những người khác, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù phát ra một tiếng hô nhỏ, Dư Tô vẫn không nhìn thấy trên mặt nàng xuất hiện biểu tình gì.
Chỉ nghe nữ tử nói:
“Tôi nhớ ra rồi, năm trước, cô bé Viện Viện kia không phải là…chết như vậy sao?!”
Nàng nói xong, mấy nữ tử khác tựa hồ cũng nhớ tới, đều gật đầu, vẫn không có sắc thái gì rõ ràng.
Thấy những người khác không phản ứng, nữ tử liền bổ sung:
“Mọi người còn nhớ rõ đi? Vào tháng tư năm đó, chính là cô bé bị Tiểu Như cùng bè lũ bắt vào trong tiệm. Tiểu Như còn giới thiệu đây là bạn cùng lớp.
Lúc ấy, bọn họ nhân cơ hội Vương tỷ đi vắng, ở trong tiệm làm xằng bậy, một hai ép buộc cô bé kia tiếp khách. Sau đó bởi vì khách nhân không hài lòng, cô bé liền bị Tiểu Như cùng bạn bè của mình lôi vào buồng vệ sinh đánh đập, không ngờ lỡ đánh chết người!”
Đó là vụ án mạng đầu tiên phát sinh trong tiệm. Trước đó, cho dù là Vương Thu Mai, trước nay cũng chưa từng dám gϊếŧ người.
Vương Như cùng bạn bè lúc ấy liền hoảng loạn. Cũng không biết là do ai đề xuất, cuối cùng bọn họ hợp sức tách rời thi thể ra, để dễ mang ra ngoài vứt.
Cứ như vậy, một đám vị thành viên ở trong buồng vệ sinh, đem một cô bé tuổi chặt thành từng khối.
Sau khi Vương Thu Mai phát hiện, lập tức kêu đám người của Lưu Mãng đến xử lý cái xác, đem vụ án vị thành niên gϊếŧ người phanh thây này hoàn mỹ che dấu.